Khi tam gia Tạ Dĩnh của Vĩnh Bình Hầu phủ cưới vợ, Vĩnh Bình Hầu phủ gửi thiệp mời cho Tuyên Vương phủ, nhưng đúng lúc Tuyên Vương đưa Thế tử gia ra ngoài làm việc, Tuyên Vương phi không khoẻ, không ai ở vương phủ đến Vĩnh Bình Hầu phủ uống rượu mừng.
Bọn nha hoàn ở Lãm Vân Đường mỗi người có nhiệm vụ riêng, ban ngày không dám bàn tán chuyện nhà mẹ ruột của Vương phi, chỉ có buổi tối trước khi ngủ mới nói nhỏ đôi câu.
“Nghe nói thê tử của Tạ tam gia là con gái nhà nghèo ở Giang Nam, có ca ca làm quan ở Đại Lý Tự, chức quan cũng không cao, sao bám vào Tạ tam gia được vậy?”
“Hình như Tạ tam gia gặp cô nương lúc đến Giang Nam làm việc, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mấy năm nay vẫn luôn đợi người ta.”
“Có thể khiến Tạ tam gia chờ lâu như vậy, cô nương đó chắc chắn rất đẹp.”
“Đương nhiên, người ta nói Giang Nam toàn mỹ nhân, làn da vừa trắng vừa mịn màng, ngươi xem chủ tử của chúng ta kìa, cũng đến từ Giang Nam, có thể thấy được rằng khí hậu Giang Nam nuôi dưỡng người rất xứng với danh tiếng.”
……
Hương Vân mơ hồ nghe nói đến tiệc cưới ở Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng nàng không hỏi nhiều về nó, sợ Vương phi nghe thấy sẽ không thích.
Vương gia đối với nàng quá tốt, nàng ở vương phủ được yêu thương nên Hương Vân càng tuân thủ nghiêm ngặt các quy củ, không để người khác tìm ra nhược điểm.
—-
Vào giữa tháng 10, Tuyên Vương hoàn thành công việc rồi về kinh, vừa về phủ đã tới Lãm Vân Đường.
Tuyên Vương 31 tuổi càng uy nghiêm, ba hài tử lớn trong nhà đều kính sợ hắn, chỉ có Tiêu Sí ba tuổi là nghé con mới sinh nên không sợ cọp, còn chưa hiểu sự lợi hại của phụ vương, nhìn thấy phụ vương là làm nũng muốn được ôm, ngồi loi choi ở trên chân phụ vương, bất kể phụ vương hỏi cậu điều gì, cậu đều ừm ừm gật đầu, tựa như mình là một bảo bảo rất ngoan.
Tuyên Vương dỗ hài tử xong thì kêu nhũ mẫu đưa cậu đi, hắn dẫn Từ thị vào trong rèm.
Hai người từ từ lớn tuổi, niềm vui trong rèm càng thêm phù hợp, Tuyên Vương trút bỏ tâm tư trong khoảng thời gian này, ôm mỹ nhân hỏi câu có câu không: “Khoảng thời gian này ta không ở kinh thành, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”
Hương Vân suy nghĩ một chút, nói cho hắn nghe tất cả, toàn là những việc nhỏ liên quan đến bọn nhỏ, cuối cùng nói đến thiệp mời của Vĩnh Bình Hầu phủ tháng trước.
Tạ Dĩnh thành thân, Tuyên Vương biết, ca ca của tân nương tử là Triệu Yến Bình, đồ đệ mà Lư thái công mới nhận, là bạn cũ của Tạ Dĩnh, mới vào kinh thành chưa bao lâu, không có thành tựu gì.
Tuyên Vương không nói với người bên gối những chuyện vụn vặt này.
Tuyên Vương không ngờ, không bao lâu sau, người thuộc đảng phái của Hoài Vương và Huệ phi đã chỉ ra và xác nhận trắc phi Từ thị của hắn là con gái giả của Từ gia, thân phận chân chính là muội muội bị thất lạc mười chín năm của Triệu Yến Bình!
Ở trên triều, nhiều người nhìn hắn, mặt Tuyên Vương không chút cảm xúc, nhưng trong lòng hắn đã dấy lên một cơn sóng lớn. Phụ hoàng coi trọng hắn rõ như ban ngày, mẫu tử Hoài Vương vẫn luôn muốn lật đổ hắn, không nắm được sai lầm của hắn nên đi đối phó với các quan hệ sui gia. Hoài Vương sẽ không dễ dàng ra tay, lần này đột nhiên chĩa kiếm về phía gia đình Từ thượng thư, tất nhiên là có bằng chứng.
Tuyên Vương cũng không quan tâm đến Từ thượng thư, từ lúc Từ thị vào phủ, biết Từ gia căn bản không dạy dỗ nàng như một cô nương của gia đình, Tuyên Vương chưa từng có sắc mặt tốt với Từ thượng thư.
Tuyên Vương chỉ để ý đến Từ thị, để ý nàng rốt cuộc có lừa hắn hay không!
Vừa tan triều, Tuyên Vương trực tiếp ra khỏi cung để về phủ.
Xuống xe ngựa, làm lơ thị vệ cung đình đang canh giữ ở ngoài vương phủ, Tuyên Vương không thay triều phục, đi thẳng đến Lãm Vân Đường.
Vòng qua hành lang, nhìn thấy tiểu nhi tử Tiêu Sí loạng choạng chạy tới, gương mặt bầu bĩnh lấm lem dầu mỡ, đôi mắt to đen trắng rõ ràng đang vui vẻ nhìn hắn. Ma xui quỷ khiến, Tuyên Vương nhớ tới lúc nàng vừa mang thai Luyện nhi đã từng lo sợ bất an, muốn hắn hứa hẹn cho dù nàng phạm phải sai lầm gì, hắn vẫn đối xử tử tế với hai đứa nhỏ.
Năm đó hắn còn cười nàng quá coi trọng bản thân có thể mắc phải tội đáng chém đầu, liên hệ đến sự tố cáo trên triều hôm nay, Tuyên Vương gần như có đáp án.
Vẻ mặt hắn lạnh hơn, quát nhũ mẫu đang đuổi theo phía sau Sí nhi: “Đưa tứ gia về rửa mặt.”
Nhũ mẫu vội ôm tiểu tứ gia đi.
Tuyên Vương tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã vào thính đường, sau khi bước vào, cặp mắt phượng của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ thị, quát bọn nha hoàn lui ra.
Lưu công công luôn đi theo sau chủ tử, chờ bọn nha hoàn đều ra ngoài, hắn cúi đầu đóng cửa từ bên ngoài.
Ánh sáng mờ đi, vẻ mặt u ám của hắn càng đáng sợ, Hương Vân chưa bao giờ thấy Vương gia giận dữ như thế, nàng nghĩ tới những thị vệ đột nhiên xuất hiện bên ngoài vương phủ, Vương gia không có khả năng phạm tội, Tuyên Vương phi, Trương trắc phi và những người khác sống an phận ở vương phủ cũng không có khả năng phạm tội, chỉ có nàng, mang hai tội khi quân trên lưng.
Lúc Ngọc Lan nói cho nàng biết thị vệ cung đình bao vây vương phủ, Hương Vân đã đoán được có thể thân thế của nàng đã bị lộ.
Hiện tại Vương gia đối với nàng lạnh như băng, trong lòng Hương Vân đã có đáp án.
Nhưng giấu diếm lâu như vậy, bên Từ gia có người tố cáo hay sao?
Vô thức cau mày, Hương Vân đi theo Vương gia vào nội thất, hạ rèm xuống, nàng ngẩng đầu, thấy Vương gia xanh mặt ngồi trên giường, hai tay nắm chặt, mu bàn tay trắng bệch, nhìn nàng với ánh mắt u ám xa lạ. Hương Vân rất sợ, tuy đã tưởng tượng ngày hôm nay biết bao lần, nàng vẫn sợ chết, sợ bỏ lại hai đứa nhỏ, sợ bọn nhỏ không có mẫu thân sẽ vô cùng đáng thương, sợ liên lụy đến ca ca ở phương xa.
Vương gia không mở miệng, Hương Vân đành phải chậm rãi tới gần hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Vương gia đột nhiên trở về là vì chuyện gì?”
Tuyên Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, ôm một tia hy vọng cuối cùng, trầm giọng giải thích: “Hôm nay trên triều, có ngự sử buộc tội mẹ cả Lỗ thị của nàng, nói rằng năm xưa bà hại chết đại cô nương chân chính của Từ gia, sợ sự việc bị lộ sẽ làm hỏng thanh danh nên mua một người bên ngoài để giả làm con gái của Từ gia.”
Quả nhiên bị người ta tố cáo, sắc mặt Hương Vân có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao nàng đã đoán được.
Tuyên Vương đang đợi nàng phủ nhận, cho dù nàng giả vờ vô tội, quỳ xuống cầu xin hắn giúp nàng, Tuyên Vương sẽ thoải mái một chút, nhưng nàng vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, thay đổi sự nhát gan trong chín năm qua, Tuyên Vương càng khẳng định, nàng là một quân cờ máu lạnh nguyện trung thành với Lỗ thị, chưa bao giờ có tình cảm với hắn, những dáng vẻ đáng thương đều là giả vờ!
Tuyên Vương cả giận cười lớn: “Một thứ hàng giả gặp nguy hiểm mà không sợ, chẳng trách biết rõ mình là giả còn dám vào cung tuyển tú, Lỗ thị quả nhiên không chọn sai người.”
Hương Vân nghe vậy mới biết được người tố cáo thân thế của nàng cũng không đề cập sự bất đắc dĩ của nàng, Vương gia đã hiểu lầm nàng!
Hương Vân lập tức quỳ xuống, dập đầu với nam nhân đầy sát khí: “Vương gia, dân nữ thật sự không phải là con gái của Từ gia, nhưng dân nữ bị Lỗ thị khống chế, không có tự do, tuyển tú không phải là điều ta mong muốn, bị nương nương chọn cho Vương gia, dân nữ phải làm theo. Vương gia, dân nữ tự biết xuất thân thấp hèn không xứng với Vương gia, từ lúc vào phủ chưa bao giờ chủ động tranh sủng……”
Chưa bao giờ chủ động tranh sủng?
Lời này giống như một cái tát vào mặt Tuyên Vương, Tuyên Vương nổi giận, chỉ muốn đạp đổ tất cả bàn ghế trong phòng: “Chưa bao giờ chủ động, ý của ngươi là, bổn vương lơ là nhiều quý nữ, chỉ thích một thứ hàng giả thấp hèn như ngươi, là do bổn vương bị mù, không được trách ngươi?”
Sao nàng dám!
Nếu không phải do nàng giả vờ sợ đến vậy, nếu không phải do nàng giả vờ đáng thương như vậy, làm sao hắn sẽ từng bước chìm vào tấm lưới dịu dàng của nàng!
Hương Vân hoàn toàn tuyệt vọng, bao nhiêu triền miên đều biến thành mây khói thoảng qua, Vương gia trước mắt là một Vương gia muốn giết nàng.
Hương Vân nhắm mắt lại, rơi lệ: “Dân nữ không dám, dân nữ muốn nói, ngoài việc bất đắc dĩ giấu giếm xuất thân, dân nữ không có lừa gạt Vương gia bất cứ điều gì. Chuyện hôm nay xảy ra, dân nữ chấp nhận mọi trừng phạt từ Vương gia, nhưng Luyện nhi và Sí nhi là máu mủ của ngài, bọn chúng vô tội, cầu xin Vương gia đừng trút giận lên huynh đệ bọn chúng.”
Tuyên Vương không muốn nhìn nước mắt của nàng, hắn sải bước lướt qua nàng.
“Vương gia, ngài đã hứa, cho dù ta phạm phải sai lầm gì, ngài đều chăm sóc tốt cho Luyện nhi và Sí nhi!”
Hương Vân chỉ có một yêu cầu, nàng nhào tới ôm chân hắn, khóc lóc cầu xin.
Khuôn mặt hai đứa nhỏ thoáng qua trong tâm trí, Tuyên Vương cười lạnh, hất cánh tay nàng ra, hờ hững nói: “Hài tử là của ta, ta sẽ tự nuôi nấng chúng trưởng thành, ngươi tự cầu nhiều phúc cho mình đi!”
—
Hương Vân bị giam trong Lãm Vân Đường, Tuyên Vương cũng nhốt mình trong thư phòng.
Lửa giận chồng chất trong lồng ngực, không có chỗ trút ra, nơi đó tựa như bốc cháy, Tuyên Vương vén cổ áo, nhìn vào trong, toàn bộ trước ngực đều đỏ bừng.
Có phải chỉ cần giết nàng mới có thể trút hết hận không?
Nếu nàng thật sự là một quân cờ do Lỗ thị cẩn thận bồi dưỡng, tốn nhiều thủ đoạn dụ dỗ, lấy lòng và lợi dụng hắn, Tuyên Vương có lẽ đã giết nàng, sẽ không miễn cưỡng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Tuyên Vương lại không thể không thừa nhận, nàng không chủ động mời sủng, từ đầu đến cuối đều là hắn chủ động cho nàng.
Bị Lỗ thị ép thì sao, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng rõ ràng có thể nói ra nhưng vẫn chọn cách giấu giếm.
Coi hắn là ngốc tử để lừa gạt rất vui phải không?
Trong thư phòng đột nhiên có âm thanh chói tai của đồ sứ rơi xuống đất, Lưu công công đang canh giữ bên ngoài hoảng hồn, không dám đi vào, chỉ cực kỳ đau lòng Vương gia nhà mình. Ngoại trừ Từ chủ tử, ai có bản lĩnh làm cho Vương gia hờn dỗi? Đổi lại người khác, Vương gia đã sớm xử lý đối phương, đâu cần nhịn đến tận đây?
Sự tức giận sẽ làm tổn thương cơ thể, Lưu công công thật sự lo lắng rằng Vương gia sẽ bị bệnh vì tức giận.
Nhưng trong vương phủ to như vậy, ngoại trừ Từ chủ tử, hắn không nghĩ ra ai có thể tới khuyên Vương gia. Trong lòng Vương phi có người khác, các thiếp thất khác đều coi Vương gia là công cụ để có được vinh hoa phú quý, bốn vị tiểu gia không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, nghĩ đến đây, Lưu công công đột nhiên phát hiện, nếu Từ chủ tử có chuyện gì, Vương gia sẽ không có ai để nói lời thân mật.
“Sư phụ, ngài sao vậy?”
Tiểu thái giám chạy tới, vừa định nói chuyện, nhìn thấy sư phụ đang lau mắt, tiểu thái giám khiếp sợ hỏi.
Lưu công công chùi mũi, lãnh đạm nói: “Mắt bị xót, sao ngươi không đợi phía trước, tới đây làm gì?”
Vào mùa đông thường có gió cát ở kinh thành, tiểu thái giám tin thật, nghiêm mặt nói: “Người của Đại Lý Tự tới, thỉnh Từ trắc phi đến đó thẩm vấn.”
Lưu công công thầm rùng mình, vội đi đến trước cửa sổ thư phòng, cao giọng bẩm báo: “Vương gia, Đại Lý Tự thỉnh Từ trắc phi qua đó.”
Thật lâu sau, bên trong mới vang lên giọng nói lạnh băng của nam nhân: “Đại Lý Tự phụng chỉ phá án, không cần ngăn cản.”
Lưu công công thở dài, kêu tiểu thái giám đi thu xếp.
Hương Vân một mình đi ra khỏi Lãm Vân Đường, ra khỏi vương phủ.
Gió bắc rít gào, nàng đã từng sợ lạnh, hiện tại chưa khoác áo choàng nhưng không hề cảm nhận, bất giác nhìn về phía sâu trong vương phủ.
Nàng biết, Luyện nhi và Sí nhi đã bị Vương gia nhốt lại, không cho bọn chúng ra ngoài, nhưng nàng vẫn muốn được gặp mặt chúng, có lẽ đây là lần gặp cuối cùng.
“Diêu công công, ta dập đầu cho Vương gia được không?”
Hương Vân khóc và hỏi Diêu công công, chỉ có gặp Vương gia, nàng mới có thể cầu xin ân huệ được gặp tạm biệt con trai.
Dù sao cũng là người được Vương gia chuyên sủng chín năm, Diêu công công kêu người của Đại Lý Tự chờ một chút, hắn đi xin chỉ thị của Vương gia.
Tuyên Vương còn đang ở trong thư phòng, nghe Lưu công công thuật lại, nói rằng nàng khóc cầu xin được dập đầu cho hắn, Tuyên Vương cười lạnh, dập đầu là giả, muốn nhìn mấy đứa con trai là thật.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn quan tâm đến hài tử nhất, tựa như không có hài tử, không có người nào đáng để nàng lưu luyến trong vương phủ.
“Không gặp.”
Lưu công công thở dài, lắc đầu với đồ đệ tiểu Diêu.
Không lâu sau khi Hương Vân bị đưa đi, Tuyên Vương đột nhiên đá văng cửa thư phòng, trầm mặt đi ra ngoài.
Lưu công công hoảng sợ, vội vàng chạy theo: “Vương gia định đi đâu?”
Tuyên Vương: “Chuẩn bị ngựa.”
Lưu công công hiểu ra, chỉ huy tiểu thái giám mau đi thu xếp.
Vương gia bước nhanh, tiểu thái giám liều mạng chạy, cuối cùng dắt ngựa đến kịp lúc Vương gia ra trước cửa.
Tuyên Vương xoay người lên ngựa, chạy thẳng đến Đại Lý Tự.
Ngay cả khi nàng có tội vẫn nữ nhân của hắn, là mẫu thân của hai đứa nhỏ, sống hay chết phải do hắn nói.