Kiêu Sủng

Chương 59: Tên của anh



Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Di tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Hi Tông đẩy cửa phòng đi vào.

Anh mặc quần áo thể thao màu xám tro, gương mặt hơi ửng đỏ, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Nhìn thấy Tô Di thì mở to hai mắt, ném khăn lông đang lau mồ hôi trên tay, đi vào phòng tắm.

Tô Di ngồi dậy, hơi ngượng ngùng. Dưới chăn là thân thể lõa lồ mệt mỏi. Tối hôm qua anh giày vò cô bao nhiêu lần, cô cũng nhớ không rõ. Anh cứ nghiệm chứng hết lần này đến lần khác, cái gì cũng thích làm đến cực hạn, chỉ là chưa chân chính chiếm hữu cô lần nữa thôi.

Cô chỉ nhớ được từ lúc anh ôm cô từ quán bar về, đôi mắt đen sâu lắng của anh như có ngọn lửa thiêu đốt. Mới vừa vào phòng ngủ, anh đã đè lên, cởi sạch quần áo của cô, lưu luyến hôn lên từng tấc da thịt.

Song, khi cô bị anh hôn đến ngực, nhột nên ho khan mấy tiếng, động tác anh dừng lại một chút, rồi sau đó cười tự giễu.

"Nắm chặt của anh đi" Anh nói, mặc dù thân mật như vậy không hề làm anh thỏa mãn.

Nhưng mấy ngày liên tiếp bay trong không gian, thêm lúc ở quán bar bị anh làm như vậy, kích thích cô đến tột cùng. Nên cô đã mệt mỏi rã rời từ lâu, lúc nắm của anh chẳng biết đã ngủ mất từ lúc nào.

Ngủ đến tận bây giờ mới thức.

Anh nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm, thấy cô ngồi trên giường, hai mắt đã tỉnh táo, chăn che hờ đôi tuyết trắng dưới bờ vai.

"Ừm" Anh ngồi xuống bên giường, ném khăn lông cho cô, ý bảo cô lau khô nước cho mình, nói một câu ý tại ngôn ngoại "Bởi vì Mèo con đã đốt lên ngọn lửa bất diệt"

Rõ ràng là anh hơi nóng rực rồi sao? Ánh mắt Tô Di không khỏi quét qua khăn tắm đang quấn bên hông của anh. Tinh lực đàn ông thật là dồi dào.

Anh mặc quần áo tử tế, lấy một chiếc lắc tinh xảo từ trong túi ra, vứt xuống trước mặt cô.

Cô cầm lên "Tặng em lắc đeo tay à?" Thật không giống như phong cách của anh chút nào.

Anh liếc nhìn cô một cái "Đó là máy theo dõi định vị tinh hệ. Mang trên tay, trong phạm vi 300 năm ánh sáng, anh có thể xác định được vị trí định vị của em."

Chiếc lắc làm từ bạch kim, được nạm đầy kim cương, không biết thiết bị định vị được giấu trong viên kim cương nào. Nhưng có thể làm dụng cụ quân sự tinh xảo đến như vậy, hiển nhiên phải tốn rất nhiều công phu.

"Đây chính là tự do có hạn ư?" Cô đeo chiếc lắc vào tay, nhưng vẫn cố ý khiêu khích.

Anh nghe vậy cười cười, chợt nằm đè xuống người cô, trong đôi mắt đen vô cùng nghiêm túc "Còn có thể thêm một chút giới hạn."

Mặc dù trong lòng rung động, nhưng cô vẫn hơi mất tự nhiên nói "Sau này em không thể đi một mình ra ngoài sao?"

Thế nhưng anh không có trả lời, coi như là thừa nhận.

Tô Di "Em cũng đâu phải là người thích gây chuyện thị phi, anh thật muốn nuôi em giống như nuôi chim hoàng yến sao? Anh đối xử với bà xã như vậy hả?"

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh "Tô Di, anh là đàn ông"

Có ý gì đây? Chẳng lẽ không giam vợ lại thì không phải là đàn ông à? Cô nhìn anh không hề sợ hãi.

Anh mặc áo khoác đi đến cửa, không quay đầu lại "Để cho người phụ nữ của mình cứ đi vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn phải nhờ vào người phụ nữ đó đến cứu mình. Tô Di, chuyện này rất bẻ mặt, anh cảm giác được mình giống như một thằng ngốc. Anh.... quyết không cho phép em lại gặp chuyện không may trong tay anh nữa. Hiểu chưa?"

Ước chừng anh rất ít khi nói ra những lời như vậy, anh vừa nói dứt lời thì đi ra khỏi phòng ngủ. Tô Di nhìn cánh cửa trống rỗng một lúc lâu, ngón tay vừa sờ vào chiếc lắc lạnh như băng, hít sâu một hơi, vịn giường đứng dậy.

Cô cảm giác như mình càng ngày càng thích anh.

Bác sĩ để cho Tô Di vận động vừa phải, chân cũng lành nhanh hơn. Cô không cho người hầu đỡ mình, từ từ đi đến phòng ăn để dùng điểm tâm, sau đó thì đi đến phòng khách.

Mộ Tây Đình cúi đầu ngồi trên ghế salon, trên bàn có rất nhiều đồ đạc chồng chất thành mấy đống. Tô Di vừa đi đến thì nhìn thấy mấy quyển tài liệu rất dày.

"Phu nhân, đây là những danh sách cần chuẩn bị cho hôn lễ." Mộ Tây Đình mở một tập tài liệu đưa đến trước mặt cô "Chị có thể xem qua. Ngài chỉ huy đã giao quyền hạn cho tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị hôn lễ lần này."

Tô Di nghe hắn nói như vậy, hơi cảm thấy xấu hổ lạ kỳ. Mạnh Hi Tông dùng sỹ quan phụ tá như một thói quen, ngay cả hôn lễ của mình cũng bắt hắn phải chuẩn bị. Chuyện này làm sao hắn ta có thể am hiểu hơn phụ nữ chứ.

Mộ Tây Đình đưa tập tài liệu tới, cười nói "Phu nhân, nếu chị có thời gian rãnh, có thể cùng với tôi duyệt danh sách cần chuẩn bị này."

Tô Di nhận lấy nhìn xem, mục lục đầy cả trang giấy, từ việc khách mời đến dự tiệc cho đến rượu chiêu đãi, dưới mỗi tờ đều có ký tên "Mạnh Hi Tông", còn có đóng dấu sỹ quan chỉ huy... Cho nên, Mạnh Hi Tông hoàn toàn xem hôn lễ như hành động quân sự mà ra lệnh chính thức ư?

Cô cũng không có việc gì, giúp Mộ Tây Đình xem xét bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng chợt nhớ tới một chuyện, hỏi "Áo cưới đâu? Tôi muốn xem kiểu áo cưới một chút."

Trước kia sống ở một nơi nghèo khổ, cô từng thấy người ta kết hôn. Liên Minh không mặc đồ cưới màu trắng như Địa cầu, mà là mặc một chiếc váy lụa mỏng màu vàng nhạt, viền xanh lá mạ, tượng trưng cho tài nguyên và hi vọng. Mặc dù chiếc váy kia không giống với chiếc áo cưới rườm rà ưu nhã của Địa cầu, nhưng cực kỳ thanh lệ đơn giản. Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ qua, có một ngày, mình cũng sẽ ở nơi này, mặc chiếc áo cưới đó.

Không ngờ yêu cầu đơn giản nhất này lại làm Mộ Tây Đình ngẩn ra, nói "Chuyện này không có trong quyền hạn của tôi."

".... Anh ấy bận rộn cả ngày, làm sao có thời gian mà đi quản chuyện vô ích này chứ?" Cô giật mình

Mộ Tây Đình cười "Buổi sáng tôi có đưa tài liệu cho ngài ấy xem, ngài ấy lại rút ngay phần áo cưới đi, nói lúc rãnh rỗi sẽ giải quyết."

Tô Di "..."

Giải quyết?

Cô biết người đàn ông này trụy lạc vô cùng. Mặc dù Mạnh Hi Tông sẽ không bị dao động bởi sắc đẹp, nhưng anh lại mang chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, nói là hoàn toàn không cần phụ nữ xinh đẹp thì không phải rồi. Mỗi khi cô ăn mặc xinh đẹp một chút, anh luôn sẽ lộ vẻ nhiệt liệt hơn. Cho nên, trong những hạng mục chuẩn bị cho việc kết hôn, anh chỉ hứng thú duy nhất tới điểm là cô sẽ mặc cái gì.

Cô nên cao hứng vì như thế sao?

Lúc tới giờ cơm trưa, Mộ Tây Đình đi khỏi. Tô Di ngồi trên ghế salon không buồn nhúc nhích. Tối hôm qua, Mạnh Hi Tông đã giày vò cô rất lâu. Bây giờ làm cả người cô vẫn còn nhũn ra. Cô xem ti vi nhưng lại mơ màng thiếp đi.

Trong bóng mờ, có người cầm lấy áo khoác đắp cho cô. Cô mở mắt ra lại nhìn thấy Mạnh Hi Tông mặc quân trang phẳng phiu ngồi xuống ghế salon. Cô không kịp phản ứng.... buổi trưa đã qua rồi sao?

"Tất cả những người ở doanh trại lao công của hành t*ng trùng tộc đã được đưa trở về hành tinh." Giọng nói trầm ấm dịu dàng "Anh đã truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho Lăng Tranh, cho người nhà của hắn một khoản tiền tử. Những người cảm tử viên trong đội cũng giống như vậy... Ít nhất người nhà của bọn họ cả đời này không cần lo cơm áo gạo tiền."

Tô Di nghe được lời của anh, đưa tay nắm lấy vạt áo anh. Anh cuối người ôm cô lên "Tại sao ngủ trên ghế salon?"

"Cám ơn anh" Trong lòng cô đau xót. Mặc dù cô biết tiền tử và danh hiệu liệt sĩ kia cũng không thể làm cho người anh hùng đã chết sống lại. Nhưng ít ra đã mang đến sự vinh quang và an ổn cho người nhà của bọn họ.

"Không cần cảm ơn anh" Anh ôm cô đi đến bên giường, sau đó để cô xuống, anh cũng nằm bên cạnh cô "Dưỡng thân thể khỏe lại sớm một chút để báo đáp anh... Ngủ đi."

Môi anh lưu luyến sau tai cô, mà cô cũng nằm trong vòng ôm ấm áp của anh, ngủ thật say sưa.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã mờ mờ gần tối, Tô Di nhìn gian phòng lạnh lẽo không một bóng người, mới biết được mới vừa rồi Mạnh Hi Tông xuất hiện không phải một giấc mơ. Anh tinh lực tràn trề dĩ nhiên sẽ không ôm cô ngủ vào ban ngày. Cô cũng không hi vọng anh ngủ ngày... vì như thế vào lúc tối, tinh lực của anh chẳng phải sẽ dũng mãnh hơn hay sao?

Cô đi đến phòng khách, lại không thấy bóng dáng của anh đâu. Hỏi người hầu, thì họ nói anh đi đến sân huấn luyện.

Tô Di biết những hiến binh canh gác phủ đệ của Mạnh Hi Tông, bọn họ sẽ ở trong một ngôi nhà lầu bên cạnh. Có một tầng là sân huấn luyện để luyện tập đánh nhau, và một phần sân để tập bắn súng.

Những người hiến binh này cũng từ tinh cầu Hi Vọng theo đến Tự Do thành, ngay cả căn nhà lầu màu trắng cũng duy trì sự lạnh lẽo cứng rắn như cũ. Lúc hoàng hôn bao phủ, Tô Di đi dọc theo lối nhỏ vắng vẻ dưới ánh đèn mờ mờ, đi từng bước vào trong nhà, cảm giác thật hoang vu.

Nhưng khi cô đi tới sân huấn luyện ở cuối đường, cửa tự động mở ra, ánh đèn trắng chói mắt giống như dòng nước chảy trút xuống. Trước mặt là một chiếc sân chiếm diện tích 300 thước vuông, sàn gỗ lóe lên màu sáng nhạt dưới ánh đèn.

Đi qua 20 chiến binh, tất cả đều mặc quần huấn luyện màu xám tro, ở trần, đứng rải rác bên trong sân huấn luyện, vây xem cuộc đọ sức chính giữa sân. Tầm mắt Tô Di nhìn về nơi đó, thấy tất cả thân thể màu nâu đồng đều chảy mồ hôi ròng ròng trên da thịt, ướt đẫm cả lưng áo. Dưới anh đèn, màu da nâu nhẹ tỏa sáng.

Năm đó Tô Di đã lăn lê ở chiến hạm Chiến Hoàng, cũng đã quen với loại không khí này. Cô cũng không để ý, tầm mắt lướt qua những người vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng, nhìn thẳng vào trung tâm sân.

Hô hấp cô hơi chậm lại.

Dưới ánh đèn trắng sáng loáng, tám người hiến binh cường tráng, vây quanh một người đàn ông cao lớn, tập trung tấn công. Người đàn ông kia cũng ở trần, gương mặt anh tuấn và sau lưng cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Ánh mắt nghiêm túc quét qua một vòng, nói thản nhiên "Lên đi"

Các hiến binh như những con báo hưng phấn, cùng nhau vung trọng quyền từ các phương hướng đánh tới anh.

Song, với sức mạnh nguyên thủy dữ dội và kỷ xảo thi đấu, dĩ nhiên anh không hề lo lắng trì hoãn. Thân thủ nhanh nhẹn như tia chớp, dễ dàng tránh được tấn công của từ các phương hướng, sau đó không hề lưu tình đánh trả lại trọng quyền. Sau mỗi lần tránh né, cũng ra những chiêu thức tấn công tàn nhẫn hơn đối với đối phương, đánh thẳng vào người của các hiến binh.

Những thân thể trần quấn lấy nhau, khi quyền của anh đánh xuống đùi, quả thật da thịt cũng mềm như xốp. Cũng có hiến binh nhanh nhẹ, hung hăng đánh một quyền vào mặt hoặc vào ngực anh, làm thân hình anh không khỏi chấn động một cái. Nhưng cơn đau đối với anh cơ bản nhỏ không đáng kể, anh lau máu ở khóe miệng, tóm lấy người hiến binh đánh lén mình, vung một quyền ra, làm đối phương té ngã trên mặt đất, đau đến nhăn nhó mặt mày.

Cả quá trình không hơn 5' đồng hồ, tám người đàn ông cao lớn, mỗi người bị tấn công ba lần, cho đến khi tất cả đều ngã trên mặt đất không bò dậy nỗi. Bọn họ mặt mũi sưng vù, vẻ mặt không cam lòng, vẻ mặt của những người hiến binh đang vây xem cũng hưng phấn dị thường.

Trên người Mạnh Hi Tông cũng bị đánh không ít, lồng ngực rộng cũng có mấy chỗ bầm tím, bên trái khuôn mặt cũng có chổ ứ máu, khóe miệng cũng đang chảy máu. Nhưng so với những người hiến binh khác, căn bản anh không tính là bị thương. Anh trầm giọng nói với bọn họ "Đã tiến bộ không ít. Tiết Nhan, tốc độ của cậu quá chậm, dù sức có mạnh hơn nhưng khi gặp gỡ cao thủ cũng phải chết. Tạ Lâm, đánh nhau quan trọng phải nhanh tay lẹ mắt, cậu đánh trúng tôi không tồi, nhưng phải lập tức phải bổ sung thêm cái thứ hai thứ ba, chứ không phải dừng lại xem có bị thương hay không..."

Các hiến binh cười vang, Mạnh Hi Tông khuyên răn ngắn gọn lần lượt từng người đàn ông, mọi người đỡ bọn họ dậy khỏi mặt đất.

"Các cậu cứ tiếp tục" Anh lướt qua bọn họ, mắt nhìn thẳng, đi về phía ghế Tô Di đang ngồi trên sân.

Tô Di đứng lên.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy Mạnh Hi Tông như vậy.

Trên người anh rất bẩn, bả vai và lồng ngực có mấy vết máu màu đen, ngay cả trên mặt cũng có, mái tóc ngắn lộn xộn. Anh bị đánh một cú trên mặt, chỗ đó có hơi sưng lên, làm gương mặt vốn anh tuấn lại dữ tợn hơn chút.

Trước đây, anh chưa bao giờ có dã tính và tùy tiện như vậy. Giờ đây dường như đã phóng thích ra toàn bộ sức trẻ của người đàn ông được giấu dưới lớp quân trang sỹ quan chỉ huy kia. Khi anh nhích tới gần, lập tức vây Tô Di trong cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Thì ra Tô Di không biết, anh cũng đổ nhiều mồ hôi như vậy.

"Tại sao tới đây?" Anh cúi đầu nhìn cô, chú ý ánh mắt cô dừng ở lồng ngực của mình. Anh lại tiến về phía trước một bước, bộ ngực vô cùng bẩn gần như dát sát lấy mặt cô.

"Thì ra anh đánh nhau lợi hại như vậy" Cô bị anh làm cho nóng mặt.

"Vì mạng sống" Anh nói thản nhiên, cánh tay dài nhấc lên, ôm hông của cô, đi ra khỏi sân.

Anh cứ ở trần như vậy, cũng không mặc lại áo, ôm cô, từ từ đi về phòng ngủ.

Lúc trở lại gian phòng, toàn thân cô cũng đều là mùi mồ hôi của anh, trên váy cũng có mấy vết bẩn màu đen nhạt. Bình thường anh rất sạch sẽ, lúc này lại nở nụ cười, không nói lời nào mang cô vào phòng tắm.

Đến khi hai người cũng tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng, tuy là anh hơi thỏa ước mong. Nhưng nhìn gương mặt người phụ nữ trong lòng lại ửng đỏ và ánh mắt trong veo, anh lại động lòng. Anh dẫn cô đến thư phòng bên cạnh.

Đặt cô ở trên đùi, mở màn hình 3D tinh thể lỏng của computer lên.

"Em tự mình xem đi" Anh thấp giọng nói, mở một cặp văn kiện trên bàn ra. Khi Tô Di nhìn thấy những chữ viết trong cặp văn kiện thì không thể an vị nữa.

Đó là chữ Hán, những chữ hán được ghi ngay ngắn chỉnh tề. Những chữ đó viết rõ ràng "lịch sử", "văn hóa", "quân sự". Cô duỗi tay mở một sấp văn kiện ra, trong đó đầy tài liệu phân tích báo cáo về "những trang bị tốt".

"Cái này ... đến từ đâu?" Cô run giọng hỏi

"Còn nhớ tinh cầu cơ giới kia không?" Anh quan sát vẻ mặt chấn động của cô "Đây là tài liệu trong căn phòng dưới lòng đất hoàng cung của Hình Thương."

Cô mở đại một văn kiện ra, lại thấy được chữ "sử ký", thậm chí còn thấy được bản đồ thế giới. Cô chỉ cảm thấy vừa kích động vừa đau khổ, cuối cùng là Hình Thương làm sao phát hiện những thứ này? Nền văn minh cơ giới đầu tiên đã bị hủy diện kia, cuối cùng là có quan hệ gì với địa cầu?

Nhưng Mạnh Hi Tông, sao anh lại để cô tự mở những cái này ra?

"Hi Tông" Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

"Ừ"

"Cám ơn anh" Hốc mắt cô hơi cay, cám ơn anh đã giữ lại những thứ này, để cho em biết, địa cầu thật sự tồn tại. Nhưng nền văn minh cơ giới đã bị hủy, làm sao em có thể tìm được địa cầu?

Nhưng không sao, chỉ cần ở bên anh, dù kiếp này không tìm được địa cầu cũng được.

Cảm giác an toàn của anh cho em, dù cho không về nhà được, tựa như cũng không làm em khó chịu nữa.

Nhận thấy được sự thương cảm của cô, anh trầm mặc trong chốc lát, lại móc một thẻ bài kim loại trong cổ áo ra. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh đeo lên cho cô.

Mặt thẻ bài cũ kỹ nằm trên bộ ngực tuyết trắng của cô, càng lộ ra vẻ tang thương hơn. Ngón tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo thẻ bài, nói khẽ với cô "Mười năm trước, anh tỉnh lại ở một tinh cầu hoang vu, đầu óc trống rỗng, trên người chỉ có một thẻ bài này, trên đó khắc ba chữ "Mạnh Hi Tông"

Tô Di chưa từng nghe anh nói, cũng chưa từng nghe những người khác nhắc đến lai lịch của sỹ quan chỉ huy. Lúc này nghe anh nói 10 năm trước đột ngột tỉnh giấc, trong lòng không khỏi đau nhói, rồi lại cảm thấy mơ hồ có gì đó không đúng.

Đột nhiên tỉnh lại? Giống như cô ư?

Bắt gặp ánh mặt kinh ngạc của cô, anh cười tự giễu nói "Em biết ba chữ kia không?"

Tô Di gật đầu, viết ba chữ "Mạnh Hi Tông" theo chữ viết Liên Minh trong không trung.

"Không" Anh bỗng nhiên nắm lấy ngón tay của cô, từ từ viết vào không trung, một đường ngang, rồi thẳng, rồi ngang "Viết chữ Mạnh như vậy."

Sắc mặt cô biến đổi kịch liệt, mà anh vẫn nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô, kiên định viết tiếp "...Hi Tông"