Ánh nắng chiều như mảnh vàng óng ánh, vươn vãi trên bãi đáp máy bay rộng lớn vắng lặng. Từng chiếc Báo săn kiểu mới gào thét bay ở trên không, lướt qua từng đường mây tạo thành những đường cong hoàn mỹ, lần lượt hạ xuống theo thứ tự. Thật giống như tất cả Báo Săn đều đậu xuống nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Tô Di cẩn thận nhảy xuống Báo Săn, tất cả những nam nữ thanh niên khác trên máy bay cũng tụ tập bước qua. Tô Di bình tĩnh ôn hòa nhìn bọn họ "Các chuẩn úy, kể từ ngay mai tôi sẽ không còn dạy các bạn nữa. Hi vọng hai tháng sau tại buổi lễ tốt nghiệp, thành tích của các bạn vẫn giữ vững danh hiệu đội bay hạng nhất của huấn luyện phi hành. Tôi kiêu ngạo vì các bạn."
Những người trẻ tuổi kia mặc dù sáng nay đã được Tô Di thông báo tin tức, nhưng kết thúc ngày cuối cùng Tô Di hướng dẫn huấn luyện bọn họ, vẫn có chút không nỡ. Có người hỏi "Thiếu tá, chị còn tiếp tục dạy không?"
"Có" Cô cười nói "Một năm sau. Đến lúc đó các bạn đã là phi công chính thức rồi."
"Trí kính" Hơn mười người trẻ tuổi đồng thời chào với Tô Di. Tô Di đáp lễ, mặc dù trong lòng có hơi luyến tiếc, nhưng mà...
"Tạm biệt" Cô mỉm cười xoay người, sải bước rời khỏi ánh mắt lưu luyến của các học viên.
Mới vừa đi được vài phút, lại thấy phòng nghỉ của huấn luyện viên ở phía trước, có một bóng dáng cao lớn quen thuộc bước ra. Anh mặc áo sơ mi bình thường của Lính đánh thuê, mặt mũi anh tuấn bắt mắt, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh. Anh nhìn Tô Di, trong mắt ánh lên nụ cười.
Anh cũng đã thay đổi, Tô Di nghĩ.
Trước kia Mạnh Hi Tông, sao lại có ánh mắt ôn hòa như vậy được? Nhưng hơn một năm, kể từ khi tương cứu trong lúc hoạn nạn, vẻ bề ngoài uy nghiêm lạnh lùng như bị đóng băng kia, ở trước mặt cô đã không còn lại gì từ lâu.
Dĩ nhiên, trước mặt những người khác, anh vẫn là ngài chỉ huy cao cao tại thượng. Hơn nữa, bởi vì chuẩn bị chiến tranh với người máy, nên vẻ nghiêm túc của anh lại càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy áp lực. Có lần Tô Di đi với anh đến buổi lễ tốt nghiệp của học viên phi hành, mọi người đều úp mở phê bình ngài sỹ quan chỉ huy u ám kinh khủng -- Bởi vì Mạnh Hi Tông ở ngay trước mặt bọn họ, cùng khảo hạch người mới với các hạm trưởng, làm cho bọn họ toát cả mồ hôi lạnh.
Anh đi đến trước mặt Tô Di, nắm cả hông của cô, nói nhẹ "Trễ hơn thời gian quy định."
Tô Di cười nói "Có mấy học viên không nắm bắt được kỹ thuật trọng điểm, nên tự em hướng dẫn một chút. Anh cũng đâu có nói trước là quay về?" Trước kia anh đi thị sát chiến hạm, sớm lắm thì ngày mai mới trở lại.
Mạnh Hi Tông ôm lấy cô đi về phía tòa nhà trụ sở, nói thản nhiên "Không có cách nào, phu nhân còn bận rộn hơn cả anh" Ngụ ý của anh là, phải mau sớm trở lại, mới có nhiều thời gian để chung đụng hơn.
Tô Di cười khúc khích, yên lặng theo dõi anh. Anh dừng lại nhìn nụ cười quen thuộc trước mắt, tim khẽ đập mạnh, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
"Wow! Ông xã của thiếu tá rất đẹp trai."
"Có thật hay không? À. Thiếu tá cũng đẹp mà"
Phía sau vang lên tiếng trêu chọc của các học viên. Tô Di đỏ mặt lên, đẩy Mạnh Hi Tông ra. Vẻ mặt Mạnh Hi Tông lạnh như băng quay mắt qua nhìn, mấy học viên thấy rõ hình dáng của anh, nhất thời giống như thấy quỷ, há miệng ra không nói được lời nào.
Một năm đã trôi qua, người máy còn chưa đến.
Lần trước nhìn thấy dị tượng ở hành tinh thủy tinh, giống như một lưỡi dao sắc bén, treo trong lòng Mạnh Hi Tông, tổng thống Liên Minh, và đám người nguyên soái. Sau ngày đó, tinh hệ Vĩnh Hằng khẩn cấp chuẩn bị trạng thái chiến đấu, ngày cả Trùng tộc nữ vương cũng tỏ vẻ nếu cần thiết có thể liên hợp tác chiến.
Nhưng trạng thái khẩn cấp chuẩn bị tác chiến được duy trì sau sáu tháng, cũng không thể không giải trừ. Bởi vì tin tức người máy chỉ có một số ít sỹ quan chỉ huy cao cấp và lãnh tụ biết, còn sỹ quan quân lính bình thường và dân chúng, không thể hiểu "Trùng tộc đã thua trận, còn cần phải chuẩn bị chiến đấu sao?"
Không ai biết được, một ngày kia người máy sẽ đến --- Nếu như trong vũ trụ này, thật đúng là có một nền văn minh cơ giới tồn tại.
Nhưng mà tình trạng báo động của tinh hệ vẫn cao hơn thời kỳ hòa bình. Báo Săn theo kiểu mới được sản xuất số lượng lớn, cũng lần lượt chiêu mộ phi công mới. Quân đội của Lính đánh thuê và Liên Minh đã đạt tới mức quân số cao nhất. Chỉ là bởi vì trận chiến lần trước hao tổn rất nhiều lão binh có kinh nghiệm, nên thực lực hoàn toàn chênh lệch so sánh với cuộc chiến trước đây.
Lính đánh thuê còn gia tăng phạm vị tuần hành cùng binh lực xa tinh hệ, hy vọng có thể đánh phủ đầu đối phương. Nhưng vẫn không có phát hiện bất kỳ tung tích của người máy nào.
Đi dọc theo sân cỏ về phía căn biệt thự nhỏ hai lầu đơn giản của bọn họ hiện tại, từ xa đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng trên sân cỏ trước cửa nhà, còn bất chợt phát ra tiếng cười sang sảng.
Đến gần nhìn thấy, chính là Giản Mộ An đang bế đứa con được một tuổi của mình, ngồi chồm hổm nhổ cỏ nhà Tô Di. Thấy hai người về nhà, hắn ta cười hì hì "Nó muốn bứt cỏ"
Tiểu Giản ngẩng đầu nhìn Tô Di, lập tức vứt cây cỏ dại trong tay, giang hai cánh tay ôm Tô Di. Tô Di khom lưng ôm lấy đứa bé, đứa bé cuộn tròn trong lòng cô cười ngất, hai tay ôm mặt cô hôn mãnh liệt. Trên mặt Tô Di trong nhất thời dính đầy nước miếng và bùn đất.
Chơi chán, Tiểu Giản mới bị ba ôm đi, mang về nhà kế bên. Lúc chạy vẫn không quên la lên với Tô Di "Mẹ Tô Tô, mẹ Tô Tô"
Mặt mày Tô Di hớn hở, quay đầu đối diện với gương mặt trầm như nước của Mạnh Hi Tông đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt kia hơi kỳ quái, thật giống như có thâm ý. Mặc dù đã kết hôn một năm, cô vẫn không hiểu rõ hết về anh. Lòng cô trống trải, bước nhanh vào nhà.
Mặc dù ở đây đơn sơ hơn với chổ trước kia của Mạnh Hi Tông, nhưng Tô Di thích căn nhà này nhất. Thay đồ bay, cô đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Mới vừa rửa sạch thức ăn, Mạnh Hi Tông đã yên lặng ôm lấy cô từ phía sau không một tiếng động, thân thể của anh rắng chắc truyền đến thông tin rất rõ ràng.
"Đi ra ngoài ăn" Anh bắt đầu hôn cô "Thời gian túng thiếu"
Tô Di kiên quyết đẩy anh ra hơn bình thường "Không, ăn ở nhà, sao bỗng sang vậy."
Thế như anh lại khẽ siết cô vào lòng "... Tô Di, sinh cho anh một đứa con trai đi."
Tô Di nhìn anh ngẩn ngơ "Không phải anh vẫn kiên trì không muốn sao?"
"Sinh con quan trọng hơn chiến tranh" Anh hôn môi cô.
Tô Di mỉm cười. Lúc trước, hai người đã nói tạm thời không nên sinh con -- Mặc dù Mạnh Hi Tông tuyệt đối không để Tô Di ra tiền tuyến, an bài cô làm giáo viên huấn luyện bay. Nhưng suy nghĩ chẳng biết khi nào thì chiến tranh bộc phát, Mạnh Hi Tông cho rằng tạm hoãn sinh con lại tốt hơn -- Anh hi vọng con mình sẽ được sinh trong những năm hòa bình. Dù sao thân thể Tô Di cũng mới khỏe lại không bao lâu.
Nhưng đại khái khi nhìn thấy những đứa con của những anh em khác lục đục ra đời, ngay cả Mộ Tây Đình cũng sắp kết hôn với bạn gái, nên đã làm cho chủ nghĩa đàn ông của anh cũng lay động rồi.
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, lòng Tô Di ngọt ngào. Sau đó anh nói "Đây là trách nhiệm của em -- lên lầu đi, tranh thủ thời gian."
Dĩ nhiên, Tô Di biết anh còn nhiệt tình với quá trình hơn cả kết quả. Nhưng mà trong lúc này cô lại không thuận theo "Không"
"Em không muốn?" Mạnh Hi Tông cho rằng cô cũng rất thích có con.
"Ừ" Vẻ mặt Tô Di bình tĩnh xoay người tiếp tục thái rau "Bây giờ em không muốn làm với anh, sau đó lại mang thai."
Qua vài giây, sau lưng lại vang lên giọng nói nghiêm túc của anh "Thật không muốn à?"
Tô Di nén cười. Cô biết mình rất ít khi cự tuyệt người đàn ông này, ngay cả cự tuyệt giỡn cũng rất ít. Cho nên mới làm anh bất ngờ sao.
Nhưng cô cũng không đành lòng để anh hiểu lầm, không nhẫn tâm một chút nào nữa. Cho nên cúi đầu cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói "Ừ, không có cách nào mang thai, không còn chỗ nữa."
Phía sau yên lặng vài giây, sau đó một bàn tay chợt đặt lên bụng cô, ôm cô vào lòng. Cô ném dao đi, cũng không quan tâm tay mình đầy rau cải nắm lấy áo anh.
Anh trợn mắt nhìn cô, đôi mắt ngờ vực, nói chậm rãi ".... Không còn chỗ?"
"Ừ" Tay cô phủ lên tay anh, hai người cùng nhau chạm vào chiếc bụng bằng phẳng của cô "Mạnh Hi Tông, xuất hiện bất ngờ --- nó đã được nửa tháng rồi."
Bốn tháng sau.
Tia nắng đầu hè rực rỡ ấm áp làm say lòng người, Tô Di nằm trên ghế dài dưới mái hiên, híp mắt nhìn Báo săn cứ lên xuống không ngừng ở phía xa.
Mộ Tây Đình ngồi trên ghế bên cạnh cô, ho khan một tiếng, đưa đến một tờ bản sao có chữ ký và đóng dấu của ngài sỹ quan chỉ huy "Phu nhân, ngài sỹ quan chỉ huy đặc biệt phái tôi mang đến."
Tô Di thở dài, nhận lấy xem, vừa nhìn chân mày đã nhíu chặt "Ba tuổi đi du hành vũ trụ chặn đường 500 năm ánh sáng? Năm tuổi bắt đầu học đánh nhau? Mười tuổi phải tự mình lái Báo Săn? Tây Đình, cái này thật là anh ấy đặt ra?"
Mộ Tây Đình cười lúng túng "Các hạm trưởng và ngài sỹ quan chỉ huy cùng nhau thảo luận đặt ra."
Tô Di nói cả giận "Cả đám đàn ông thảo luận cái này không phải quá rãnh rỗi sao? Nó bây giờ mới được 5 tháng. Số tuổi vẫn còn là số âm" Cô không khỏi sờ sờ chiếc bụng khẽ nhô lên rõ ràng của mình.
"Có thể tất cả mọi người rất mong đợi" Mộ Tây Đình nín cười nói "Có năng lực lãnh đạo của ngài sỹ quan chỉ huy, lại có sự bình dị dễ gần của phu nhân, nhất định là một vị lãnh tụ vĩ đại"
Lời này cũng làm lòng Tô Di thoải mái. Cô biết kế hoạch trưởng thành như vậy, là kết quả cao hứng phấn chấn tùy ý thảo luận trong lúc nghỉ ngơi của hơn phân nửa là đám đàn ông kia. Nhưng mà Mạnh Hi Tông lại tham dự thảo luận như vậy, cũng làm cho cô hơi bất ngờ.
"Nói cho anh ấy biết, tôi sẽ không ký, tôi đi khám thai rồi." Tô Di cúi đầu nhìn lại bề ngoài, cười lắc đầu đứng lên.
Bệnh viện của trụ sở cũng cách nhà không xa, đi tản bộ chỉ mất mười phút. Đây đại khái là lần thứ hai Mạnh Hi Tông vận dụng đặc quyền --- Đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn mời chuyên gia khoa phụ sản từ Tự Do thành đến đây khám -- Dĩ nhiên, điều này cũng làm cho những phụ nữ có thai khác trong quân được lợi.
Bệnh viện là một tòa nhà độc lập có ba tầng. Lầu một chính là khoa phụ sản. Ngồi trong nơi chờ xem bệnh rộng rãi sáng ngời, phía trước chỉ có một phụ nữ có thai.
Bởi vì phụ nữ có thai trong quân không nhiều lắm, chẳng qua chuyên gia chỉ mỗi tuần đến đây hai buổi sáng. Tô Di cũng không có yêu cầu đặc quyền ưu tiên, trong lúc chờ đợi trao đổi với những phụ nữ có thai khác cũng rất có ích.
Đợi đến lúc người phụ nữ có thai bên cạnh vào phòng khám, Tô Di tựa vào ghế ngồi bằng da rộng rãi, nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi vì mang thai, cô tạm dừng tất cả phi hành, thậm chí ngay cả việc nhà, Mạnh Hi Tông cũng không cho cô chạm vào một chút. Nhưng mà cô cũng không có sức lực -- Bởi vì tinh thần cô sau khi mang thai cũng không khá mấy, thường xuyên mệt mỏi rã rời.
Trong thời gian chờ đợi, mí mắt lại bắt đầu díp xuống. Nếu như Mạnh Hi Tông biết cô ở chổ này lim dim, đoán chừng sẽ lại nhíu mày đây -- Trong lòng cô buồn cười, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Qua không biết bao lâu, bỗng vang lên tiếng đinh tai nhức óc, chấn động khiến toàn thân Tô Di run lên, thoáng cái đã thức tỉnh.
Tim đập cực nhanh, cô vỗ bộ ngực, cửa phòng khám vẫn còn đóng chặt lại, người phụ nữ có thai kia vẫn chưa đi ra. Trong hành lang trống rỗng, tiếng động vừa rồi chính là truyền đến từ phía trước. Đã xảy ra chuyện gì?
Cô đứng lên, đi tới cửa, vừa định đẩy cửa, động tác hơi chậm lại. Cô suy tư, dán sát vào chân tường, từ từ đẩy cửa ra.
Cửa khẽ hé ra một đường nhỏ, chỉ nhìn một cái đã làm Tô Di kinh hãi -- Người phụ nữ kia nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Đã xảy ra chuyện gì đây? Mới vừa rồi là tiếng động của người phụ nữ có thai ngã xuống ư?
Tô Di vội vàng đẩy cửa ra "Bác sĩ"
Cửa vừa được mở rộng ra, chạm mặt với một cái bóng đen chuyển qua cô. Tô Di kinh hãi hoảng sợ, tốc độ phản ứng của thân thể nhanh hơn chỉ thị của đầu óc, nghiêng người lệch qua khó khăn tránh né.
Khóe mắt lướt qua thấy được nữ bác sĩ kia cũng nằm bên cạnh người phụ nữ có thai, mặt nằm sấp không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tô Di định thần nhìn lại, ngơ ngơ ngác ngác.
Bóng đen mới vừa rồi, bây giờ nằm ở chân mình, lại là một cái laptop. Đã xảy ra chuyện gì ở đây? Chẳng lẽ laptop bị bác sĩ ném đi? Vậy sao bọn họ cũng nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh chứ?
Tô Di móc điện thoại ra, bấm số Mộ Tây Đình, lại phát hiện điện thoại không có cách nào gọi được.
Cô nhấc lên điện thoại trên vách tường bệnh viện, lại phát hiện cũng không có tín hiệu.
Cô không chạy thẳng tới cứu hai người trên mặt đất -- Bởi vì mang thai, cô phải cẩn thận gấp bội. Cô quyết định đi đến những khoa khác trước, tìm bác sĩ và cảnh vệ sang đây xem.
Vừa muốn cất bước, chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ phía xa. Ngay sau đó, là những tiếng nói liên tiếp vang lên.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Có người nói "Gặp ma rồi, gặp ma rồi"
"Có ai không?" Tô Di hô to lên, bởi vì khác với những bệnh viện thường, nơi đây có rất ít người.
Không đợi người ở phía xa trả lời. Tô Di nghe được phía trước vang lên những tiếng động kỳ quái ở lối rẽ -- giống có người đang di chuyển vật gì rất nặng.
Cô móc ra khẩu súng lục nhỏ của Mạnh Hi Tông đặc biệt chuẩn bị cho cô, mở chốt an toàn, nín thở tập trung dựa sát vào chân tường nhìn sang.
Máy móc.
Đó là một bộ máy. Bởi vì tháng trước mới vừa tiếp nhận an bài của bác sĩ, dùng thiết bị siêu âm tiên tiến nhất hiện tại của Liên Minh làm kiểm tra thai kỳ, cho nên Tô Di nhận ra nó.
Nhưng máy móc sao lại tự di chuyển được? Tô Di nắm chặt súng, nhìn cái máy hình khối tinh xảo cao cở nửa người, vừa nhảy nhảy tới gần mình.
"Bác sĩ" Tô Di hô "Máy móc của các người ở đây."
"Cẩn thận" Có người đáp "A-- chúng ta đã bị tấn công rồi."
Đúng lúc ấy, cái máy kia như có ý thức của chính mình, bỗng nhiên bay lên trời, đánh tới Tô Di với tốc độ nhanh hơn. Cùng lúc đó, có một bóng đen cũng đánh tới từ sau lưng – Chắc là chiếc laptop lúc trước rơi xuống mặt đất.
Tô Di phản ứng cực nhanh, cũng bất chấp dùng súng đối phó với hai cái máy thường gặp đến mức không thể tưởng tượng nổi. "Đùng đùng đùng" Chính là tiếng súng vang lên. Mạnh mẽ bắn thủng Laptop, đồng thời cũng làm cho cái máy khám bệnh kia bắn tia lửa tung tóe ra bốn phía.
Tô Di tránh né được tia lửa, bước một vòng lớn qua cái máy, chạy về hành lang phía trước.
Song, khi cô đứng ở ngã tư giao nhau bởi các hàng lang, cô sợ ngây người --
Điên rồi, điên rồi, điên cả rồi!
Phòng đợi khám phía trước của các khoa xốc xếch giống như đồng loạt bị đánh cướp -- Mấy bác sĩ, y tá ngã trên mặt đất, mọi người sứt đầu chảy máu. Mấy chiếc laptop toàn bộ ngã trên mặt đất, có cái còn chưa bị ngã hư, đang đánh vào hai chân một y tá. Làm người y tá kia thét chói tai.
Mà những máy móc lớn đều rời khỏi vị trí. Chiếc tủ lạnh để cung cấp miễn phí thức ăn nhanh và nước ướp lạnh cho người bệnh cũng bốc khói ngã trên hành lang hẹp. Máy điều hòa trên tường rớt trên người một tên lính đánh thuê đang nằm trên mặt đất. Một bác sĩ bị hai người lính đánh thuê đẩy lên băng ca, mặt mũi nám đen -- "Hắn vừa mới mở máy khám và chữa bệnh thì đã bị điện giật. Bị rò rỉ điện rồi" Có y tá nói với người lính đánh thuê.
Có người chú ý tới Tô Di, hô lớn "Cô mau đến đây"
Tô Di bước nhanh đến, cùng với người lính đánh thuê khác cầm súng phòng bị. Người lính đánh thuê kia đại khái cũng đến khám bệnh, cũng không ngờ lại phát sinh ra chuyện quỷ quái như vậy.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Người lính đánh thuê kia nói với Tô Di "Những cái máy này bỗng nhiên tỉnh lại, cố ý tấn công chúng ta ư?"
Tô Di im lặng. Vào đúng lúc này thì, điện thoại trong túi cô chợt vang lên. Cô vui mừng bắt máy, giọng nói lo lắng của Mộ Tây Đình truyền đến "Cám ơn trời đất! Phu nhân, chị đang ở đâu?"
"Bệnh viện. Nơi này xảy ra..."
"Các người lập tức đi bệnh viện đón phu nhân" Mộ Tây Đình quát tháo với kẻ khác trong điện thoại, sau đó nói với Tô Di "Ba phút nữa hãy đi ra. Phu nhân, xin hãy bảo vệ mình cho tốt trước. Tôi đã khởi động Báo săn rồi."
Tô Di đứng ở khoảng đất trống của bệnh viện chờ đợi, thấy trong trụ sở có từng chiếc Báo Săn bay lên không trung, phi công hậu cần mặt đất phối hợp đâu vào đấy, cũng xem như yên lòng.
Chẳng qua từ các góc, không ngừng xông ra các loại thiết bị điện gia dụng, tủ lạnh, máy giặt, thậm chí còn có lò nướng -- cũng cố gắng muốn tấn công con người. Nhưng bọn chúng vừa chạy ra khỏi đã bị lính đánh thuê phòng ngự bên ngoài dùng súng bắn chết.
Mặc dù lực chiến đấu những thứ máy móc này không chịu được một cú tấn công, nhưng cảnh này lại kỳ quái vô cùng. Tô Di chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Lính đánh thuê chịu trách nhiệm an toàn của Tô Di đã đến nhanh chóng, Tô Di dưới sự bảo vệ của bọn họ, đi lên Báo săn. Mộ Tây Đình là người lái, vẻ mặt tập trung nhanh chóng khởi hành, bay ra ngoài tầng khí quyển.
Tô Di nói nghi ngờ "Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tây Đình?"
Mộ Tây Đình hạ giọng nói "Chúng ta kiểm tra đo lường được một tín hiệu siêu cường, từ ngoài không gian truyền vào cả tinh hệ Vĩnh Hằng."
"Những thứ máy móc này bị ảnh hưởng ư?"
"Đúng vậy." Giọng Mộ Tây Đình đặc biệt nghiêm túc "Mỗi hành tinh đều có những báo cáo dị thường -- chỉ cần là máy được trang bị chip, tất cả đều bắt đầu tấn công con người."
"Hệ thống phòng ngự có ảnh hưởng không?" Tô Di vội la lên.
Mộ Tây Đình tựa như không ngờ tới cô sẽ nghĩ đến cái này, ngừng một chút rồi nói "Cái tín hiệu kia mang virus, đã bắt đầu tấn công tường lửa của chúng ta."
Lòng Tô Di chấn động mạnh. Rốt cuộc là tín hiệu gì, có thể truyền vào toàn bộ phạm vi tinh hệ? Hơn nữa, có thể mạnh mẽ gây ảnh hưởng đến chip của những máy móc cấp thấp này, khống chế bọn chúng tấn công con người? Là người máy đến rồi sao? Khoa học kỹ thuật của bọn họ, lại có thể phát triển đến trình độ không tưởng tượng nỗi như vậy ư? Cô chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bất an, hận không thể lập tức đến bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Khi Báo săn đáp an toàn xuống boong tàu chiến hạm, Tô Di và Mộ Tây Đình đi vài bước, đã thấy ngoài cửa sổ thủy tinh, có những luồng sáng bạc cực lớn.
Tô Di hoảng sợ xoay người, dán sát vào cửa sổ --
Một chiếc chiến hạm khổng lồ, và năm chiếc chiến hạm lớn nhỏ bình thường, gần như mới tinh, nhảy ra xuất hiện ở phía trên năm hành tinh của tinh hệ Vĩnh Hằng.
Là người máy sao?
Nhưng việc này cũng không phải là kinh khủng nhất.
Mới vừa nghe nhóm sỹ quan truyền tin nói, tín hiệu kia càng ngày càng mạnh, đang điên cuồng công kích hệ thống phòng ngự. Một khi hệ thống bị xâm nhập, tất cả máy bay chiến đấu và chiến hạm của Liên Minh, chỉ sợ sẽ mất đi lực chiến đấu toàn bộ. Đến lúc đó, tất cả chiến hạm, tất cả thiết bị máy móc, cũng sẽ trở thành kẻ địch. Nói như vậy, loài người tất sẽ bại.
Trong đầu Tô Di bỗng nhiên hiện lên bốn chữ quỷ quái ---