Quả nhiên, một chậu nước ấm được đưa vào, không bao lâu sau, chậu nước nhuốm máu đỏ tươi được mang ra.
Nhìn lượng máu bị xuất huyết đó có thể đoán được người nọ không xong!
Sở thái phi không nổi cảnh tượng như vậy, hoa hết cả mắt, được Lý ma ma đỡ đi tẩm viện nghỉ ngơi. Lòng Thôi Phù cũng thắt lại.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tất nhiên người tỷ tỷ như nàng ta biết đệ đệ Hành Chu có bao nhiêu yêu thương Miên Đường.
Nếu lần này Miên Đường thật sự chết vì khó sinh không có lang trung cứu chữa, chắc chắn đó là đả kích trầm trọng đối với đệ đệ.
Hơn nữa vạn tuế vì dùng cốt hổ Hành Chu dâng mà bị trúng độc, không biết bị kẻ xấu nào hãm hại, Hành Chu bị áp giải vào cung, không biết có thể trở ra nguyên vẹn không.
Lần này phủ Hoài Dương vương thật sự là nhà dột gặp mưa đêm. Thôi Phù không có kế nào khả thi, chỉ có thể chắp tay trước ngực, cầu nguyện thần phật phù hộ cho đôi phu thê nhỏ này bình an.
Lúc nội viện loạn cào cào cả lên, cửa sau ngoại viện có người lặng lẽ mở ra, sau đó thì thầm với cấm quân niêm phong cửa sau phủ: “Truyền lời cho chủ tử, nội viện không xong rồi, mang ra tận mấy chậu máu loãng, thoạt nhìn là rong huyết…”
Một tiểu thủ lĩnh trong đó nghe thế lập tức phóng người lên ngựa nhanh chóng chạy đến phủ Tuy Vương báo tin.
Tuy Vương đang cùng mấy vị phụ tá tâm phúc cùng nhau chờ tin tức trong cung, nghe tin Hoài Dương vương phi sắp không xong, thoáng chốc yên tâm hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Gã chờ ngày hôm nay đã chờ rất lâu rồi. Lúc trước cung gia nguyện ý nâng đỡ Lưu Dục đăng cơ đơn giản là vì Lưu Dục là quỷ bệnh lao. Lúc trước khi chạy ra khỏi Đông Cung, độc trên người y vẫn chưa được giải hết đã để lại di chứng.
Nâng đỡ quỷ đoản mệnh như vậy, sau này Lưu Bái ngồi lên long ỷ thay cháu trai cũng hợp tình hợp lý.
Làm sao biết được sau khi Lưu Dục đăng cơ, tuy người vẫn mang bệnh tật như cũ nhưng con nối dõi lại cả đống cả làng. Hơn nữa Thạch Nghĩa Khoan lại là người có khả năng luồn cúi, làm quốc trượng hô mưa gọi gió, thế lực dần dần lớn mạnh, hoàn toàn không bị gã khống chế.
Hiện giờ Lưu Dục lại đưa Hoài Dương vương đến.
Nếu cứ để mặc Lưu Dục cắn rễ thật chắc thì dù cung gia có gây khó dễ cũng khó mà lung lay được y.
Hậu cung của Lưu Dục lắm giai nhân nhưng y chỉ kính yêu mỗi mình hoàng hậu, những giai nhân còn lại khó tránh khỏi sinh lòng đố kỵ. Cho nên Tuy Vương mượn tay phương sĩ* dưới trướng đưa bí dược tương khắc với Lưu Dục cho Vân phi.
*Xưa gọi những người cầu tiên học đạo.
Thật ra không chỉ Vân phi có được bí dược đó, mà còn có hai phi tử nữa.
Chỉ cần Lưu Dục gần gũi bọn họ, không cần mây mưa thất thường, chỉ cần ngủ cùng là trúng chiêu.
Có điều không ngờ thuốc bôi trên người Vân phi kia gặp da nàng ta mẫn cảm, khiến cho bị thối rữa, bại lộ độc tính.
Tôn Vân Nương thẹn quá hóa giận, tất nhiên muốn tìm gã đối chất.
Thật ra Tuy vương không sợ nàng ta phát hiện, dù sao thì nàng ta có tâm bất chính, nếu để Lưu Dục biết nàng ta tìm kiếm thuốc của tầng lớp kẻ thấp hèn khắp nơi mưu đồ long tử, chắc chắn sẽ bị Lưu Dục ghét bỏ.
Vì thế gã dứt khoát không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng. Uy hiếp Vân phi, tiện đó dùng mật thám trong Thái Y Viện, cho chỗ bí dược còn lại vào cốt hổ Hoài Dương vương dâng lên.
Tôn Vân Nương cảm thấy mình một bước sai, tất cả đều sai. Nếu nàng ta không thuận theo, đảm bảo sẽ bị Tuy vương chơi xấu nói ra bí mật, làn da bị thối rữa của nàng ta chậm chạp mãi chưa lành, không giấu được lâu.
Hơn nữa, Tuy vương làm vậy rõ ràng là đổ họa cho Hoài Dương vương. Hiện tại ý định xa lánh phụ thân nàng ta của Lưu Dục quá rõ ràng, sau lần khiển trách cách chức trước, trì hoãn mãi không chịu phục chức.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sẽ ngày càng già cỗi và phai tàn nhan sắc rồi chết già trong cung. Vân Nương không muốn sống tháng ngày như thế. Lúc trước nàng ta thích Lưu Dục, phần lớn là vì sau này Lưu Dục có thể giúp nàng ta đạt được giấc mộng đẹp trở thành hoàng hậu.
Hiện giờ mộng đẹp tan nát, dường như chỉ có ác mộng vô tận. Còn Tuy vương thì đã nhận lời một khi được việc, đảm bảo sẽ trọng dụng phụ thân nàng ta, cho nàng ta rời khỏi cung mà không mất mặt.
Leo lên lưng cọp khó leo xuống, mặc dù Vân Nương không tin lời Tuy vương nhưng rất vui khi mưu hại Hoài Dương vương. Dẫu sao thì lúc trước chính nàng ta hãm hại Miên Đường bị cắt đứt gân tay gân chân.
Tuy rằng Miên Đường mất trí nhớ, không nhớ rõ tình hình đại khái nhưng nếu giữ lại đôi phu thê này, đối với nàng ta mà nói thì lúc nào cũng có mối nguy.
Vì thế sau khi cân nhắc lợi hại, Tôn Vân Nương cho thuốc kia vào cốt hổ đang nghiền nát. Có điều nàng ta không hy vọng Lưu Dục chết thật, âm thầm phân phó thái y, lấy cớ gần đây vạn tuế nóng trong người, giảm lượng đan sân của Lưu Dục.
Đến lúc đó dù độc tính có phát tác cũng không đến mức khiến y mất mạng. Khi ấy vừa hay Vân Nương nương theo sắp xếp của Tuy vương, loại bỏ phu thê Hoài Dương vương.
Tạm thời thì nghĩa phụ con gái đều có ý xấu, mỗi người có sắp xếp riêng. Chẳng qua cha con thật sự đồng lòng, tâm tư mưu hại Thôi Hành Chu và Liễu Miên Đường giống nhau như đúc.
Tuy nội viện phủ Hoài Dương vương được đích thân Liễu Miên Đường dọn đẹp sạch sẽ, người có chút xíu khả nghi đều bị đuổi ra khỏi nội viện. Nhưng sai vặt thô kệch ở ngoại viện rất đông, nàng không thể dọn sạch được.
Hôm nay, khi Liễu Miên Đường đến lúc sinh, tức khắc tin tức được truyền ra ngoài từ ngoại viện, canh Lưu Dục dùng đều do Thái Y Viện thu xếp, hôm nay đúng lúc trình canh cốt hổ lên, khi độc tính của Lưu Dục phát tác, Thái Hoàng Thái Hậu lập tức bãi giá tẩm cung vạn tuế, đích thân hạ ý chỉ gọi Hoài Dương Vương tới thẩm tra.
Vì thế có một màn trước đó.
Lần này Tuy vương bày mưu muốn khiến cho Thôi Hành Chu mất thanh danh. Nếu không hắn trấn thủ bên ngoài Tây Bắc, lập được chiến công hiển hách, rung động được lòng dân. Nếu làm không tốt, ngược lại khiến cho Tuy vương gánh bêu danh mưu hại trung lương trên lưng.
Một khi có bằng chứng Hoài Dương vương phạm tội đại nghịch bất đạo, độc hại vạn tuế, hơn nữa hắn còn mượn việc sinh nở mưu hại chính thê khiến nàng rong huyết mà chết, vậy là Hoài Dương vương thành kẻ bất trung bất nhân bất nghĩa, ai cũng có thể giết chết!
Tuy vương mưu tính đã lâu, lần này có thể thành công trong một đêm tất nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
Có điều, trong lòng phụ tá có nghi vấn: “Vương gia, tại sao ngài biết chắc rằng Liễu Miên Đường bị khó sinh và rong huyết?”
Tuy vương đắc ý cười: “Liễu Miên Đường xuất thân đường phố, thích ăn vặt ven đường, mặc dù trong vương phủ phòng bị khắp nơi nhưng ngoài phủ thì dù có cẩn thận mấy cũng có sai sót. Mấy món ăn vặt và bánh rán nàng thích ăn đều bị người bổn vương sắp xếp dùng mỡ lợn đặc chế, bên trong có thuốc kích thích trẻ con lớn nhanh, nghiệm như độc sẽ không ra, chỉ cần đứa nhỏ kia quá to, Liễu Miên Đường lại không có lang trung giúp đỡ thì làm sao sinh con được? Chuyện nàng khó sinh không rõ ràng đúng với tin đồn trong kinh thành lúc trước đúng không? Để cho mọi người biết Hoài Dương vương là người độc ác đến cả vợ con mình cũng ra tay được!”
Phụ tá nghe xong, một đám đổ đầy mồ hôi lạnh, sôi nổi kính nể Tuy Vương tâm tư kín đáo, thiết lập thiên la địa võng đến bậc này cho Hoài Dương vương.
Tuy vương mỉm cười nói: “Nếu không phải nghĩa nữ kia cho bổn vương chủ ý thì một đại nam nhân như bổn vương làm sao biết được mấy chuyện xấu xa ngầm đấu trong nội trạch? Ái nữ kia của ta ngóng trông Liễu Miên Đường chết không phải ngày một ngày hai, lần này đã thỏa tâm nguyện của nàng ta…”
Bây giờ Hoài Dương vương bị giam trong cung, nếu hắn biết ái thê không qua khỏi lần sinh nở này, hẳn vô cùng bi thương, lời nói điên cuồng thất thố, đến lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu triệu tập nhóm cựu thần Ngự Sử làm người làm chứng, chứng minh Hoài Dương vương lòng dạ khó lường, có lòng bất mãn với hoàng thất, mưu hại hoàng đế, có ý định mưu phản!
Nghĩ vậy, Tuy vương đứng dậy nói: “Nếu hỉ sự trong phủ Hoài Dương vương đã thành tang sự, thế thì bổn vương phải vào cung đưa tiễn Hoài Dương vương một đoạn đường!”
Có lẽ là ông trời giúp gã, mấy ngày qua trong thành thay quân, đội quân của Hoài Dương vương đều bị lôi ra ngoài thành thao luyện, lính gác trong cung toàn là binh mã của cung gia.
Chỉ cần giam Hoài Dương Vương ở cửa cung thì hắn sẽ như thú bị nhốt thú trong lồng, mặc cho người xâu xé.
Chút tâm tư kia của Vân Nương sao có thể qua được mắt gã? Cho rằng giảm lượng đan sâm là có thể cứu Lưu Dục một mạng sao?
Lá chắn Lưu Dục này đã vô dụng, dù có giữ được một chút sức thì có tác dụng gì? Đến lúc đó một chiếc gối cũng có thể làm quỷ bệnh lao ngộp chết.
Chỉ cần bằng chứng phạm tội chết của Hoài Dương Vương, còn tân đế thì chắc chắn ngày mai sẽ băng hà mà chết.
Lưu Bái gã thay tân hoàng bắt nịnh thần và ổn định xã tắc Đại Yến, có thể không chút sai sót bước lên vương vị mà người người mơ ước, trở thành thế hệ minh quân Đại Yến được ghi danh vào sử sách!
Vì ngày hôm nay Lưu Bái đã chờ rất lâu, thế cho nên khi bước vào cửa cung, trái tim gã đập thình thịch lên vì phấn khích.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn lồng treo trên cao, giữa mái hiên cao và góc tường có một quầng sáng mờ ảo.
Bởi vì vạn tuế hôn mê, các cung nhân cũng im như ve sầu mùa đông, một nhóm người đứng rụt người tại chỗ của mình.
Cùng trong đại điện, thái hoàng thái hậu đã lâu không hỏi tục sự sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Hoài Dương vương quỳ gối trên điện, ở trước mặt các cựu thần, không chút khách khí hỏi: “Hoài Dương vương, hoàng thượng đối đãi với ngươi không tệ, thậm chí còn thăng chức từ Chân Châu lên đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Binh bộ. Nhưng lòng ngươi vẫn thấy không đủ, thế mà hạ độc mưu hại hoàng đế, phải bị tội gì đây?”
Hoài Dương vương giương mắt nhìn thái hoàng thái hậu trước mặt, khóe miệng mỏng nhếch lên mỉa mai nói: “Hổ săn ngày hôm ấy không phải thần mang đến, hổ này vẫn luôn được nuôi ở khu săn bắn phía Tây. Thần dùng cung tên do nội thị giám đưa cho, sau khi bắn chết hổ, cùng cấm quân trại săn chia nhau lột da hổ và hổ thịt. Sau đấy, cốt hổ giao cho Thái Y Viện bào chế thành thuốc. Đừng nói giờ không chắc cốt hổ có độc, dù thật sự có độc thì liên quan gì đến thần? Tuy thái hoàng thái hậu đau xót cho bệ hạ, thế nhưng việc định tội này không khỏi quá nhanh rồi!”
Mặt Thôi Hành Chu khôi ngô đến rung động lòng người. Nhưng lúc này trong mắt lại hiện lên vẻ chế giễu, mày rậm nhướng lên, không hề che giấu sự khinh thường, mặc cho mọi người đều nhìn thấy, hắn trả lời thái hậu thái hậu rất vô lễ.
Mấy cựu thần kia nghe nói hoàng đế trúng độc, hôn mê bất tỉnh. Mặc kệ có quan hệ riêng với tân đế Lưu Dục hay không, cả nhóm người nước mặt chảy ngang chảy dọc, dáng vẻ hận không thể thành kính đi chết thay vạn tuế.
Có điều Hoài Dương Vương thì ngược lại, mang cái đức hạnh hoàn toàn không quan tâm sống chết của vạn tuế, mở miệng ra thì lại chống đối thái hoàng thái hậu, lộ rõ sắc mặt của nịnh thần gian trá!
Nhất thời, các cựu thần chẳng màng lau nước mũi chảy dài, cả đám người tức giận trách cứ Hoài Dương Vương mưu đồ ác độc, lời lẽ vô lễ.
Hoài Dương vương ung dung nhìn nhóm cựu thần này như nhìn đám già vô dụng, đợi bọn họ ngừng mắng, hỏi: “Xin hỏi bệ hạ băng hà chưa? Đám các ngươi khóc lóc nỉ non thế này là muốn khóc tang cho vạn tuế à?”
Mấy cựu thần đó bị hỏi đến cứng họng, thái y nói vạn tuế chỉ hôn mê vẫn chưa tắt thở. Có điều vừa rồi bọn họ khóc lóc thảm thiết như vậy đúng là có hơi quá rồi.
“Xưa nay cơ thể vạn tuế luôn suy nhược, làm sao chịu nổi kịch độc lần nữa? Hoài Dương vương lòng dạ ngươi ác độc như thế, sao mà không biết xấu hổ chỉ trích chư vị đại nhân trung thành với vạn tuế?”
Đúng lúc này, đột nhiên Tuy vương đi vào đại điện, lên tiếng khiển trách.