Hoài Dương vương nhìn cái đĩa trống không, lập tức đanh mặt lại, bước vài bước đi qua, giật cái đĩa của nàng mâm nói: “Còn ăn cái này? Muốn bị đánh đúng không?”
Miên Đường liếm liếm khóe miệng, oan ức nói: “Mới ăn có ba cái, Lý ma ma sợ ta ăn nhiều, cái bánh rán bột ngô nào cũng làm bé xíu, còn không to bằng phân nửa cái bánh ta mua ngoài phố, ta ăn có một chút chả đã ghiền…”
Thôi Hành Chu xụ mặt như cũ, nói: “Còn có mặt mũi nói không ăn đủ? Cái miệng thèm ăn của nàng thành nhược điểm người khác gây khó dễ nàng rồi đấy! Nếu không phải Thạch hoàng hậu thông báo cho nàng biết sớm, há chẳng phải nàng thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn rồi sao?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường mỉm cười kéo tay hắn để hắn sờ cái bụng độn nắp nồi nhỏ nói: “Chàng nhìn xem, không phải kích thước lớn này rất thích hợp à?”
Khoảng thời gian trước, vì lừa tai mắt của Tuy vương, mỗi ngày Miên Đường đều phải độn lên bụng mình một lớp đệm bông, cho nên nhìn thoạt nhìn bụng nàng rất to.
Đồ ăn vặt mua ngoài phủ mua đúng chỗ cũ nhưng Miên Đường không động vào, đồ ăn thường đều do Lý ma ma trừng mắt đích thân trấn ải tự làm.
Có Lý ma ma trông chừng, Miên Đường muốn ăn nhiều một chút cũng không được. Tối nay nàng vờ như vỡ nước ối, theo địa đạo trong vương phủ đi tới tiểu viện đối diện, trước khi đi còn không quên bảo Bích Thảo mang theo hai hộp thức ăn lại đây, nhân lúc Lý ma ma ở trong vương phủ chăm sóc lão vương phi, phải ăn thật nhiều để thỏa mãn con trùng tham ăn trong bụng.
Thấy Thôi Hành Chu đanh mặt, Miên Đường chớp chớp mắt vội vàng ngắt lời nói: “Thế nào? Thành công chứ?”
Hoài Dương vương gật đầu nói: “Thế cục trong cung đã ổn định, Tuy vương cũng đã bị bắt, chẳng qua mấy cựu thần kia đều không được thả ra khỏi cung. Suy cho cùng thì Tuy vương và lợi ích của Cung gia có liên hệ với nhau, hiện tại vây cánh trong kinh thành của Tuy vương vẫn chưa được dọn sạch, về phần thái hoàng thái hậu đã có có vạn tuế ‘chăm sóc’ bà lúc tuổi già, không cần thần tử như chúng ta nhọc lòng.”
Nói xong, trong lúc nói câu trước, hắn không quên giật lấy nửa cái bánh rán trong tay nàng, nói tiếp: “Tuy nói với người ngoài ngày sinh giả của nàng nhưng ngày nàng sắp sinh cũng gần đến rồi. Nếu còn ăn tiếp thì không cần người khác bỏ thuốc nàng đã hại chết con rồi! Bắt đầu từ ngày mai trở đi chỉ được ăn rau xanh gạo tẻ, ai dám lấy mấy món dầu mỡ đó cho nàng ăn, lập tức tìm môi giới bán đi!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Câu cuối cùng, rõ ràng là nói cho bọn Bích Thảo ở ngoài phòng nghe.
Bích Thảo phản ứng nhanh, nghe vương gia nghiêm khắc nói, cúi đầu tiến vào, nhanh tay nhanh chân mang hộp đồ ăn vặt đi.
Miên Đường lau miệng, không biết tại sao đến mấy tháng cuối thai kỳ nàng ngày càng thèm ăn. Nghe Thôi Hành Chu nói chuyện ngang tàng như vậy, trong lòng tủi thân không chịu nổi: “Mang thai vất vả như vậy, cái gì cũng không cho ăn, chỗ nào cũng không cho đi. Nghe nói khi lâm bồn sẽ đau đến kêu cha gọi mẹ. Hay là sau này chàng tìm người khác sinh đi…”
Nói xong lời cuối cùng, nàng bắt đầu nức nở. Thôi Hành Chu nghiêng nửa mặt, thấy nàng khóc thật, hạ giọng xuống nói: “Người khác sinh nào đẹp được như nàng sinh? Cũng được một thời gian dài rồi, nàng cố nhịn một chút. Ta sẽ mời thêm vài đầu bếp cho vương phủ, khi nào nàng ở cữ xong thì được ăn đủ thứ, ăn đến béo múp ta cũng không chê.”
Miên Đường vừa nghe lập tức ngừng khóc, lấy chiếc gương đồng nhỏ ở bên cạnh ra, lo lắng nói: “Thế nào? Dạo này ta béo lên?”
Thôi Hành Chu mổ một cái lên mặt nàng, nói: “Béo hơn hôn càng có mùi vị!”
Hắn không nói dối, mặc dù Miên Đường thay đổi một chút nhưng ôm vào thì mềm mại hơn, vừa thơm lại mềm, hấp dẫn hơn bánh rán nhiều!
Nàng ăn ít chút đã khóc lóc sướt mướt. Nếu mà bàn lại thì hắn ăn còn ít hơn nhiều, hắn có từng khóc nhè đòi ăn như nàng không?
Đợi nàng sinh xong… Thôi Hành Chu không khỏi căm hận nghĩ.
Miên Đường ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy quai hàm căng cứng của hắn, đã nhiều đêm Thôi Hành Chu lăn qua lăn lại ngủ không được, luyện tập quyền pháp lớn nhỏ suốt đêm, Miên Đường đoán là vương gia khát khô cổ rồi.
Hiện tại nàng không kiềm được vuốt cằm hắn cười ha hả: “Có mùi vị nhưng lại ăn không được, vương gia thật là đáng thương!”
Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, lại mổ lên khuôn mặt phúng phính của nàng một cái.
Trong cung thay đổi trong một đêm, ngày hôm sau chắc chắn kinh thành sẽ có cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ là đêm ấy ở căn nhà nhỏ trong hẻm lại là khoảng thời gian yên bình ấm áp.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Cung gia và phủ Tuy vương bị niêm phong trong đêm khiến cho triều đình và dân chúng khiếp sợ.
Về phần đại thần đắc lực trong triều, hơn phân nửa bị giam ở trong cung vẫn chưa được ra ngoài.
Đội quân Thạch gia và Thôi gia sôi nổi vào thành thay quân, quân canh phòng cửa cung cũng đã thay đổi quân hào. Rất nhiều quan viên thân thiết với Tuy vương đều không thấy bóng dáng đâu, không rõ sống chết.
Phủ trạch không bị lửa lan đến đóng chặt cửa lớn, từ chối gặp khách.
Khác với phủ Hoài Dương vương khổ tận cam lai, các phu nhân phủ trạch khác phải sống tháng ngày lòng dạ thấp thỏm không yên.
Đêm hôm đó đúng là hoảng hồn, đêm hôm ấy lúc biết chậu máu mang ra khỏi phòng sinh đều là chậu máu heo, thiếu chút nữa Sở thái phi bảo Cao quản sự mang gia pháp ra để xử nàng dâu miệng đầy lời nói dối này.
Miên Đường đỡ bụng, dịu dàng nói rõ hết mọi chuyện với thái phi.
Khi nàng nói đến chỗ Tuy vương cấu kết với Vân phi trong cung, bỏ thuốc giục cho trẻ lớn vào thức ăn nàng mua ngoài phủ, Sở thái phi hít vào một ngụm khí lạnh, bất chấp phải khiển trách con trai và con dâu giả thần giả quỷ.
Hơn nữa Miên Đường cũng nói tại sao gạt thái phi và tỷ tỷ, thật ra là vì lúc trước Tuy vương xếp tai mắt vào vương phủ, mặc dù lần trước đã dọn dẹp một lần rồi nhưng e là không sạch hết.
Chính vì sợ tai bay vạ gió nên chỉ có thể gạt bọn họ, khiến mẫu thân và tỷ tỷ bị hoảng hồn một phen, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, tất nhiên phu thê bọn họ sẽ quỳ chịu phạt.
Bây giờ Miên Đường đã bỏ cái đệm độn bụng ra, cái nắp nồi nhỏ không lớn không nhỏ, trông cũng không quá ghê.
Tuy rằng đêm đó thái phi bị dọa đến bay mất ba phần hồn nhưng nào có gì quan trọng hơn bình an của người phủ mình? Nếu bị dọa thêm lần nữa mà có thể loại trừ mấy người nịnh hót không đàng hoàng đó thì bà sẵn sàng bị hoảng thêm lần nữa.
Mà đêm hôm đó, yêu ma quỷ quái ở ngoại viện hiện hồn không ít. Lúc kinh thành chấn chỉnh đến một mảnh xơ xác tiêu điều thì ngoại viện vương phủ cũng trói không ít người ra ngoài.
Đợi đến lúc các vị đại thần cuối cùng cũng được thả cho xuất cung, có không ít phu nhân chủ động đến gõ cửa phủ Hoài Dương vương, tất cả đều là tới thăm chừng tin tức, dò hỏi chút thánh ý.
Đáng tiếc Hoài Dương vương phi vẫn chưa sinh, sợ mệt nên không gặp khách.
Lúc Miên Đường rảnh rỗi, lo lắng hỏi thăm về Tuy vương phi. Mặc dù rắn chuột trong phủ Tuy vương hung hăng ngang ngược nhưng có chút đáng tiếc cho Tuy vương phi, chẳng qua là gả sai người, giờ không biết tình hình ra sao.
Nếu tương lai người vương phủ bị sung quân, Miên Đường vẫn hy vọng có thể vươn tay giúp đỡ Tuy vương phi một chút.
Khi nàng hỏi Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu nhìn nàng nói: “Ta biết nàng thương nàng ta yếu đuối, do lúc trước ta bôi nhọ thanh danh nàng ta nên cảm thấy mắc nợ nàng ta. Nhưng tổ rơi thì làm sao còn trứng nguyên, nếu ta làm chủ việc này, không cần nàng nói ta cũng sẽ tha cho nàng ta một mạng. Thế nhưng… Đêm Tuy vương bị phán tội, gã ở trong ngục tháo đai lưng tự sát. Tuy vương phi và thế tử nghe nói Tuy vương đã chết đã tuẫn tiết* nhảy xuống giếng chết. Người đã mất rồi, nàng đừng quan tâm nữa.”
*Tuẫn tiết: chết theo chồng.
Miên Đường nghe vậy được không khỏi trừng trợn tròn mắt, chần chờ nói: “Tuy vương… Không giống như là người có thể tự sát, còn Tuy vương phi cũng không phải người có can trường vì trinh tiết mà?”
Nghĩ lại thì lúc trước tiên đế không muốn gặp Tuy vương, gã lập tức để tóc đi tu, vẫn luôn tích lũy lực lượng, nghị lực đến cỡ đó mà? Làm sao mà vừa mới bị bắt đã thoái chí nản lòng tự sát chết?
Còn về Tuy vương phi, lúc trước nàng ta bị tung tin vịt là bị thổ phỉ bắt cóc, chuyện đó đã đủ mang tiếng xấu sống tạm bợ qua ngày. Giờ sao có thể vì Tuy vương tự sát mà dẫn theo con trai nhảy giếng?
Thôi Hành Chu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tuy nàng từng làm cướp nhưng vẫn có vài phần từ tâm với người khác. Điểm này nàng không giống… người khác.”
Những thân binh đến phủ Tuy vương hôm ấy đều là thân binh của Thạch gia, nội tình cụ thể như thế nào, Hoài Dương Vương cũng không biết, có điều đại khái hắn cũng đoán được đêm thảm thiết đó.
Chắc chắn Thạch gia không hy vọng xảy ra kỳ tích Lưu Dục chạy thoát năm đó xuất hiện ở chỗ con trai Tuy vương, cho nên quyết ý muốn nhổ cỏ tận gốc, không để dẫu chỉ là một mầm sống.
Miên Đường im lặng lắng nghe, cuối cùng trong lòng thầm thở dài: Như vậy xem ra Tử Du công tử mới là người thật sự thông minh, biết hiền thê như thế nào mới có thể trợ giúp y leo lên đỉnh. Năm đó dù nàng không ra đi thì người cuối cùng y muốn cưới cũng tuyệt đối không phải nàng.
Lời này Miên Đường nói thật lòng. Nếu hai quân đối chọi, chém giết đấu đá, Miên Đường tự hỏi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, minh mưu âm mưu gì thì cứ dựa theo đó mà cố gắng tiếp chiêu là được.
Nhưng đối với đối thủ độc ác có mạng lưới chằng chịt ngàn dặm, nhổ cỏ tận gốc, đến trẻ nhỏ cũng không buông tha, nàng tự xem lại mình thì dường như mình còn thiếu rất nhiều trình.
Lúc Liễu Miên Đường lặng im, Thôi Hành Chu cũng không nói gì, tay cầm chén trà chậm rãi đong đưa, mặc cho mặt nước nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
Thoáng chốc trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Khi Miên Đường hoàn hồn lại, lập tức hỏi Thôi Hành Chu có phải hắn cũng có suy nghĩ giống nàng không.
“Cẩn thận nghĩ lại thì lần này tuy mưu kế của Tuy vương tuyệt diệu nhưng bỏ lỡ cơ hội đủ chỗ. Xét đến cùng, gã và Vân phi chỉ xem mỗi chúng ta là địch thủ mà lại xem nhẹ một người…”
Miên Đường không nói thêm gì nữa, có điều Thôi Hành Chu cũng đã đoán được người nàng muốn nói là ai.
Lý do lần này Tuy vương bị thua, hoàn toàn là do Họa Bình bên cạnh Vân phi.
Lúc Miên Đường mang thai Thạch hoàng hậu có đến thăm, khi đó mới nghe nàng ta nói. Ngày trước lúc mà Tôn Vân Nương và nàng ta còn qua lại, Thạch hoàng hậu từng vô tình có giúp đỡ Họa Bình mấy lần, cho nên mưu đồ bí mật hạ độc hãm hại Hoài Dương vương của Vân phi và Tuy vương lần này, Họa Bình cảm giác không ổn nên lén nói hết cho hoàng hậu.
Miên Đường không biết Thạch hoàng hậu đã giúp Họa Bình đến mức nào, chỉ là lần này có thể biết được mưu kế ác độc của Tuy Vương rồi đi trước gã một bước, thật sự không thể không kể đến sự giúp đỡ của Thạch hoàng hậu.
Thoạt nhìn vị hoàng hậu béo này tâm tư sâu rộng, sau khi loại bỏ thế lực của thái hoàng thái hậu, nhổ bỏ Tuy vương, cuối cùng cũng giúp được trượng phu mình ngồi vững vàng trên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Hiện tại người khắp kinh thành đều cực kỳ hâm mộ Hoài Dương Vương vì bảo vệ vây cánh hoàng đế, đứng lù lù sừng sững trong chính biến ở kinh thành lần này, trở thành trụ cột vững vàng bảo vệ triều chính cho vạn tuế.
Thế nhưng Miên Đường lại cảm thấy nói không chừng vẫn còn mạch nước ngầm đang chảy dưới sông lớn, lúc nào cũng không được mất cảnh giác.
Chẳng qua thái hoàng thái hậu đứng đầu Cung gia, căn cơ ở trên triều đình không phải ngày một ngày hai. Nghe nói tuy thái hoàng thái hậu bị nhốt trong thâm cung, có mấy lão vương gia trực tiếp dâng thư khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn cho bọn họ gặp thái hoàng thái hậu, để cho thiên hạ bá tánh an tâm.
Đây là việc của hậu cung, nhất thời Thạch hoàng hậu thấy khó xử, muốn tìm ai đó thương lượng, vì thế đã triệu Liễu Miên Đường vào cung.