Về quyết định chuyển đến Bắc Hải, thật ra Thôi Hành Chu đã suy nghĩ cặn kẽ một thời gian dài rồi mới quyết định.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là vì lật đổ Thạch gia và xóa bỏ nghi ngờ của hoàng đế.
Đã ở kinh thành lâu như vậy, Thôi Hành Chu cũng coi như là hiểu được cuộc sống muôn màu ở quan trường kinh thành, tuy rằng hắn cũng học được cách đấu đá với nhau nhưng từ tận trong xương tuỷ hắn vẫn thấy phiền chán.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đương kim thánh thượng giỏi dùng thuật cân bằng, chính mình cũng chỉ là một quân cờ trên tay y.
Sau khi lật đổ Tuy vương, đánh bại Cung gia, Hoài Dương vương đã từng đến quân doanh của mình, phát hiện đội quân con em Chân Châu được rèn luyện tinh thông võ thuật ngày xưa dần thay đổi ở chốn kinh thành phồn hoa này. Trong doanh trại có người lén mở sòng bạc, còn có người rời doanh dạo chơi kỹ viện.
An nhàn là đại kỵ đối với nhà binh, cứ tiếp tục như thế, đội quân con em Chân Châu không còn là đội quân tinh nhuệ chinh phạt cường đạo Ngưỡng Sơn, bình định Tây Bắc nữa.
Lúc ấy, Thôi Hành Chu đứng trên tường thành nhìn về hướng Bắc Hải xa xa suy nghĩ một lúc lâu, quyết định nhường triều đình cho Thạch gia và bộ cũ Ngưỡng Sơn đấu với nhau, còn hắn thì treo lại ấn soái, chinh phạt Bắc Hải.
Lúc Thôi Hành Chu thản nhiên tiếp nhận ấn soái, cả triều đều khiếp sợ.
Phải biết rằng ngày trước khi Lưu Dục đưa ra đề nghị này cũng không ôm nhiều hy vọng. Y căn bản không trông mong Thôi Hành Chu sẽ đích thân đi, chỉ là hy vọng hắn điều ít binh mã trong tay ra chi viện Bắc Hải, như thế vừa có thể cứu nguy cho Bắc Hải lại có thể làm suy yếu quân quyền của Thôi Hành Chu, một công đôi việc.
Có điều Thôi Hành Chu hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đích thân mang tất cả binh mã đi đến Bắc Hải.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ngày ấy ở trên triều đình, người có tài xứng với danh Trạng Nguyên nhưng không thể thi đình khi xưa hùng hồn đệ trình tấu chương mong được xuất chinh. Tấu chương là một bài tế Bắc Hải, hắn và đội quân con em của hắn nguyện máu chảy đầu rơi chịu khổ với dân chúng địa phương, không tiêu diệt người Oa tuyệt đối không quay về.
Giọng Thôi Hành Chu trầm thấp mà chứa từ tính, khi đọc từng chữ ra, mang theo khí thế quyết đánh đến cùng, người nghe đều bị cảm động đến lau nước mắt, ngực bốc lửa cháy hừng hực.
Lưu Dục nghe đến mặt mày u ám, nếu có người chủ động xin nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này, tất nhiên Lưu Dục không nói gì, sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng ân chuẩn cho ý nguyện của Hoài Dương vương.
Ngày ấy khi tan triều, Lưu Dục giữ lại một mình Thôi Hành Chu, quân thần hai người hiếm khi bình tĩnh hòa nhã ở Ngự Thư Phòng thẳng thắn hàn huyên một canh giờ.
Thôi Hành Chu thu lại thái độ cuồng vọng ngày trước, hết sức thẳng thắn thành khẩn phân tích triều đình hiện giờ với Lưu Dục.
Hắn nói với Lưu Dục: “Phàm là triều chính trong sạch, đường ngôn luận rộng mở, giỏi về dưỡng sĩ. Còn đây kết bè kết đảng đan xen, khi thần tử thỉnh tấu cần phải cân nhắc lợi hại, e sợ vì một lời mà xếp vào phe phái, gây thù chuốc oán vô số. Trước mắt Bắc Hải gặp nạn, khổ cực lầm than, nhưng cũng không nên coi thường thế ám hỏa dưới triều đình, chôn vùi trải dài ngàn dặm, một khi gặp gió lại bốc cháy lên là thành biển lửa mênh mông cuồn cuộn.”
Lưu Dục biết Thôi Hành Chu là đang đề cập đến tranh đấu giữa Thạch gia và bộ cũ Ngưỡng Sơn, quần thần đều bị bắt chọn phe, hằng ngày quần thần dâng tấu toàn là những việc lông gà vỏ tỏi, không thì lấy con kênh nơi mình chủ quản đấu đến ngươi chết ta sống, đấu mãi cũng không ra kết quả gì.
Gần đây, lần hai phái hiếm khi thống nhất được ý kiến chính là đưa Hoài Dương vương đi Bắc Hải tiêu diệt người Oa.
Hiện giờ nghe Thôi Hành Chu thẳng thừng nói ra việc này, Lưu Dục cảm động lây, thở dài một tiếng nói: “Khanh nói như vậy thì dễ nhưng thực hiện thật mới khó. Nếu không thì khanh đã quyết định tránh đi Bắc Hải rồi?”
Thôi Hành Chu kính cẩn thi lễ nói: “Trông vạn tuế tính tình hiền hoà nhưng thật ra rất có mưu lược, nếu không sẽ không trải qua trắc trở, đấu với yêu ma quỷ quái để quay về. Nhưng hiện giờ vạn tuế đã ngồi vững trên kim loan, hiểu được việc trị quốc khác với công thành. Hiện tại sắp đến khoa thi của triều đình, mong rằng bệ hạ tuyển chọn nhiều người tài trong sạch không ngại không sợ, tin rằng bọn họ sẽ là phụ tá đắc lực cho bệ hạ, giúp đỡ bệ hạ bảo vệ triều cương xã tắc. Còn thần thì chỉ là một võ phu, ở lại triều cũng vô dụng, chi bằng đến biên cương loại bỏ tai họa cho bệ hạ, để bệ hạ chuyên tâm chỉnh lý non sông Đại Yến.”
Nghe đến đó, Lưu Dục đã hiểu, Thôi Hành Chu là đang khuyên y chọn người trong sạch, bỏ đi Thạch gia cùng những cựu thần bộ cũ ngoan cố, tự đề cao công lao.
Thật ra đây là cách hoàng đế khai quốc các đời hay dùng, thần tử đi theo quân vương giành thiên hạ hiểu rõ đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Có điều Lưu Dục trăm triệu không ngờ rằng, người cho y lời khuyên xác đáng này lại là Thôi Hành Chu.
Y chậm rãi thở dài, đột nhiên lên tiếng nói: “Cho đến nay trẫm mới hiểu được, tại sao nàng chọn một mình ngươi. Ngươi là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, về điểm này, trẫm… không bằng ngươi, nếu ngươi và trẫm có thể quen biết nhau sớm hơn, có lẽ chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè chí cốt…”
Nói đến đây, Lưu Dục cảm thấy hơi chua xót, nếu như Thôi Hành Chu và y trở thành bạn tri kỉ sớm hơn chút, có lẽ hắn sẽ ngại tranh Miên Đường với mình…
Thôi Hành Chu vội vàng quỳ xuống nói: “Vạn tuế quá khen, chỉ mong nếu thần không hy sinh nơi chiến trường, khi trở về báo khải hoàn với bệ hạ, bệ hạ có thể diệt trừ hết tai hoạ ngầm, cho dân chúng thiên hạ một tương lai tươi sáng.”
Trong lúc nhất thời, hiếm khi quân thần hai người thành thật với nhau, hoà hợp êm thấm.
Khi Thôi Hành Chu trở về chỉ nói sơ lược một ít tình hình với Miên Đường, Miên Đường ngẫm nghĩ, nghĩ lại mà phát sợ, nói: “… May mà chàng không trở thành tri kỷ của vạn tuế thật, nếu như thế thì có lẽ ta và chàng vô duyên rồi…”
Thôi Hành Chu không để bụng bế nàng lên, nhìn nàng nói: “Tại sao?”
“Lúc đó há có chuyện lừa vợ của bằng hữu!” Miên Đường chớp mắt nói.
Thôi Hành Chu không để bụng cười: “Nếu thật sự như thế, ta càng phải thay y chăm sóc nàng cho tốt. Quân tử kết giao thẳng thắn vô tư, nếu ngay cả điều này cũng không chấp nhận được thì không cần qua lại nữa.”
Nghe xong mấy lời kiêu căng của hắn, nhất thời Miên Đường nhớ tới Triệu hầu gia ngày ngày chờ đợi nàng trở thành goá phụ… À, coi như nàng chưa nói gì đi. Có điều nàng quên mất, mấy người Thôi Hành Chu kết thành bạn bè được chẳng có ai là tốt lành. Ở trước mặt nữ nhân, huynh đệ gì cũng có thể đâm một đao.
Chỉ là tin quyết định chinh phạt Bắc Hải, Thôi Hành Chu báo cho thái phi cuối cùng.
Sở thái phi nghe con trai lại muốn đến nơi hoang dã giành giật mạng sống, lần nữa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nói mệnh mình nhiều chông gai, không có mệnh con cháu sung túc.
Thôi Phù biết sớm hơn thái phi một chút, sau khi nghe tin đệ đệ chủ động xin ra trận, lập tức lén tìm Miên Đường kêu nàng khuyên giải Thôi Hành Chu suy xét lại, đến nơi hoang dã đó, nếu như không hợp khí hậu thói quen nơi đó rất có thể có đi mà không có về.
Vả lại Miên Đường và tiểu Dập Nhi cũng đi theo, chẳng phải là quá liều lĩnh ư! Nơi đó chướng khí dã man như vậy, nữ nhân và trẻ nhỏ sao chịu nổi?
Miên Đường đang chỉ dẫn bọn nha hoàn dùng giấy gói dược liệu trong sân.
Lúc trước khi ở Tây Bắc, lang trung không chính thống Miên Đường nhiều ngày tự học thành tài đã gặp qua nhiều đơn thuốc phù hợp để dưỡng sinh của vùng Lưỡng Quảng. Ắt không thể thiếu bài thuốc trừ thấp*. Miên Đường mấy ngày nay ngoại trừ chuẩn bị hành trang, còn chuẩn bị không ít dược liệu sắc uống.
*Bài thuốc thanh nhiệt, trừ ẩm…
Nghe tỷ tỷ nói xong, Miên Đường vừa lưu loát đút nhân sâm vào miệng tiểu Dập Nhi vừa nói: “Nếu ta không đi theo, đến lúc đó tỷ và mẫu thân lại lo lắng cho cuộc sống hằng ngày của Vương gia. Tỷ tỷ yên tâm, ta đã mời vị lang trung ở Lĩnh Nam ngày trước đi cùng. Về phần ăn uống của tiểu Dập Nhi, ta cũng sẽ cẩn thận chút. Tỷ xem, Dập Nhi cũng không phải đứa trẻ bẩm sinh yếu ớt, ta vẫn luôn nuôi dưỡng Dập Nhi theo thói quen ở quê, khi Dập Nhi bò được thì mặc áo bò trong sân, mặc dù đi theo cha mẹ có chút khổ chút mệt nhưng vẫn tốt hơn cả nhà không được đoàn viên… Có điều tỷ tỷ đã nghĩ xong chưa, có muốn Vương gia ném trả thiệp viết bát tự lên mặt Lý đại nhân không?”
Nhiều ngày qua, phủ Khánh quốc công có đến gây rối mấy lần, quyết ý đưa Cẩm Nhi đi, tuy cuối cùng đều bị Hoài Dương vương ra mặt đuổi đi giành lại nhưng Thôi Phù cũng nổi nóng đến trào bọt mép luôn rồi.
Hôm nay nàng ta thấy Liễu Miên Đường chuẩn bị chu đáo như thế, thật ra trong lòng đã có quyết định, nghe Miên Đường hỏi, nàng ta mới chậm rãi nói: “Suy nghĩ của ta… Cũng giống như muội, sau khi đồng ý hôn sự với Lý đại nhân, sẽ cùng đi Lĩnh Nam với bọn muội…”
Đến lượt Miên Đường hoảng sợ: “Tỷ tỷ, đó không phải là nơi ai cũng ở được, tỷ nghĩ hay thật!”
Thôi Phù cười nói: “Muội và tiểu Dập Nhi có thể đi, sao ta và Cẩm Nhi lại không đi được? Tính của mấy người ở phủ Khánh quốc công ta biết, bọn họ không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Dù ta có quay về Chân Châu, bọn họ cũng đến cửa kiếm chuyện thôi, đến lúc đó không có Hành Chu ở đấy, há chẳng phải là ta và mẫu thân ngày nào cũng phiền lòng ư. Một khi đã như vậy, không phải bọn họ muốn đòi người sao? Thế thì để nhà họ đến Lĩnh Nam mà đòi. Cẩm Nhi là tính mạng của ta, ai cũng không được đưa đi!”
Thôi Phù đã quyết định, Lý đại nhân nghe mà mừng rỡ như điên, lại lần nữa tiêu pha thẳng tay, đặt mua sính lễ, đưa đến phủ Hoài Dương vương bái kiến nhạc mẫu đại nhân.
Sở thái phi nhìn Lý Quang Tài từ trên xuống dưới, cảm thấy nhìn sơ bề ngoài của y không được tuấn tú nhã nhặn như con rể trước.
Hơn nữa Lý gia căn cơ mỏng, mặc dù y mấy thân thích phương xa cũng là người hiển quý nhưng đến chi y thì đã suy tàn. Nếu như bản thân Lý Quảng Tài không chịu thua kém, môn mi cỡ này cũng chỉ có thể cưới con gái địa chủ ở quê thôi.
Sở thái phi nghẹn một bụng lửa giận, muốn con gái gả lần hai được nở mày nở mặt, cho phủ Khánh quốc công xấu mặt. Kết quả con gái lại chọn kẻ khố rách áo ôm cha mẹ đều đã chết này.
Học giả tham gia khoa cử vào làm quan giống thế này khắp kinh thành chẳng hiếm. Nếu phủ Hoài Dương vương chọn người con rể như thế thì ít nhất cũng phải chọn người bề ngoài trông đẹp chút chứ!
Sở thái phi nhìn con rể mới, càng nhìn càng không hài lòng.
Không biết tên tiểu tử nhan sắc xấu xí này rót cho con gái canh mê hồn gì, không cho đồ cưới nàng vẫn chịu gả cho.
Thoạt nhìn con trai Hành Chu cũng không phải người lật lọng, còn nói Lý Quang Tài lòng gấm dạ ngọc, giỏi mưu trí thao lược, bảo mẫu thân đừng như con buôn xem người.
Sở thái phi lưỡng lự, lén lút hỏi Miên Đường. Miên Đường vừa bắt mạch Bình An cho an mẹ chồng vừa nói: “Lý đại nhân đã thương nhớ tỷ tỷ từ lâu, sau khi tỷ tỷ gả đi y vẫn không thành thân. Có thể thấy là người không thích tạm bợ. Hơn nữa tính tình y rất tốt, đối xử với Cẩm Nhi ôn hòa vui vẻ, điểm này còn quý hơn núi vàng núi bạc. Con thấy y đàm luận thơ từ ca phú với tỷ tỷ vô cùng hợp ý, nói mấy thơ ca đó con đều nghe không hiểu. Nếu tính tình tốt, có chuyện để tán gẫu, lại thật lòng yêu tỷ tỷ, tại sao không thể gả? Phủ Khánh quốc công kia đúng là ngạch cửa cao nhưng bộ dạng của Quách Dịch khác gì chó đâu, gả qua đó sống tháng ngày phiền muộn, có còn là người không? Mẫu thân, người đừng trông mặt mà bắt hình dong!”
Sở thái phi trừng mắt nói: “Ta trông mặt mà bắt hình dong? Nếu Hành Chu nhà ta xấu xí, lúc trước nó lừa con như thế liệu con có chịu không?”