Kiều Tàng

Chương 172



Kết quả bát canh trứng gà tổ yến kia Miên Đường không uống phí, cứ thế chèo chống đến buổi trưa.

Ngoài phòng ánh nắng quấn quít vụn vỡ, Miên Đường ngủ đến sắp ngáy ngủ rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nàng ở trên Ngưỡng Sơn bị nhân mã của Thôi Hành Chu đuổi khắp núi cũng không tâm lực lao lực quá độ như thế, mà nàng khi đó chắc cũng không nghĩ đến sẽ rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp Hoài Dương Vương thì ra còn có thể như thế này...

Có điều Hoài Dương Vương lại là một bộ thần thanh khí sảng, sau khi bài trừ đi đại độc sức lực khoan khái, đầu tiên dỗ Miên Đường dậy ăn rồi lại ngủ tiếp, lại bị ái phi của hắn vô tình đạp cho một cước lên mặt.

Thôi Hành Chu cũng không để ý, chỉ cưng chiều nhét chân mềm mại của nàng vào trong chăn, sau đó đi ăn cơm lại tiếp tục xử lý công vụ.

Bây giờ Khấu đảo đã dẹp yên, thế nhưng nạn từ bên trong vẫn chưa giải trừ. Nếu như không phải người Oa cùng sâu mọt triều đình cấu kết, bọn chúng cũng sẽ không càng ngày càng không kiêng nể gì ở Bắc Hải.

Hỏa pháo năm nòng chế tạo từ tinh thiết (*sắt nguyên chất), liên quan đến bản ghi chép kỹ nghệ rèn đúc hỏa pháo trong quân khí giám ở kinh thành.

Nếu không có người âm thầm đưa cho bọn chúng những bản vẽ bí mật không truyền ra ngoài này, mấy người Nhật Bản Taka Ouji cho dù có tinh thiết cũng không rèn đúc ra được hỏa pháo tinh vi như vậy.

Việc cấp bách chính là phải tìm được nhược điểm Thạch Nghĩa Khoan âm thầm thông đồng với ngoại địch, vạch trần nội tình của vị quốc trượng này.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đáng tiếc là Taka Ouji bị hỏa pháo đè gãy hai chân là một hán tử cứng rắn, liều chết cũng không chịu há miệng nhận tội.

Mà bộ hạ khác của hắn cũng không kiên cường như vậy, sau khi được một trận đại hình hầu hạ, rốt cuộc cũng mở miệng thừa nhận, nói là đại tướng quân Taka Ouji có đường riêng biệt, có thể lấy được bản vẽ của các loại binh khí và thuyền.

Cho nên thuyền biển của bọn chúng luôn luôn có thể linh hoạt, nhanh chóng hơn thuyền thủy quân địa phương Bắc Hải một chút.

Thế nhưng nhân vật thần bí cho Taka Ouji bản vẽ kia là ai bọn chúng cũng không biết, đều là đại tướng quân và người đó đơn độc liên hệ.

Về phần hai khâm sai chạy trốn kia, sau khi tiết lộ ngày thủy quân Bắc Hải xuất binh, cũng coi như là công đức viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa thôi lại bị Thôi Hành Chu phái người bắt lại được.

Hoài Dương Vương khách khí mời bọn họ tạm thời ủy khuất một chút vào xe chở tù, cùng nhóm người người Oa của Taka Ouji đến hình tư ở kinh thành kể lại ngọn nguồn bọn họ cấu kết với nhau một cách chi tiết.

Mà những tình huống này, Thôi Hành Chu cũng là đã sớm viết trên tấu chương gửi thẳng đến thiên đình.

Khấu phỉ Bắc Hải một lần bị tiêu diệt hết, hơn nữa chuyện không tổn hại sợi lông sợi tóc nào mà thu được chiến thuyền của người Oa rất nhanh đã truyền đến kinh thành.

Trong lúc nhất thời, vạn dân sôi trào, sự tích dũng mãnh của Hoài Dương Vương lại được vô cùng thần kỳ mà viết thành các loại truyện sách. Sau đó trong những quán trà lớn nhỏ diễn nghĩa* ở Đại Yến đều được người thuyết thư* nói đến say sưa.

(Diễn nghĩa: lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như "Tam quốc chí", "Tuỳ Đường diễn nghĩa".)

(Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.)

Hoài Dương Vương sau khi chỉnh đốn địa phương, quét sạch dư nghiệt người Oa, đem vật tư tịch thu được của người Oa vất chồng chất trên tiểu giáo trường, để Miên Đường dẫn theo một đám quân quyến* (gia quyến của binh lính) đang phân chia đồ vật, phát cho dân chúng gần thôn trại.

Những năm gần đây, những thôi trại này chịu đau khổ nhiều nhất.

Dân chúng ai cũng khổ sở vô cùng, rất nhiều nữ hài từ mười hai mười ba tuổi nhà nghèo, ngay cả vải bố che kín thân thể cũng không có, chỉ dùng một lá cây cọ chỉ có ở nơi này kết thành váy vây quanh bên hông.

Nhìn lại các loại vật tư trên Khấu đảo kia còn có vải vóc đồ sức cướp được của thương thuyền, quả thật chất thành núi nhỏ.

Ngoại trừ những thứ phải nhập quốc khố, sau khi chọn chút vải vóc dụng cụ bình thường ghi chép lại là có thể phân phát cho bách tính cùng khổ nơi đó, cũng coi như cảm tạ bọn họ trong khoảng thời gian này giúp đỡ tử đệ binh Chân Châu.

Lại nhìn Tô đại nhân đã tỉnh lại, không còn làm giá lạnh lạnh lùng lùng trước kia nữa, chủ động dẫn người dựng chòi hóng mát cho đám người vương phi phân chia đồ vật, quan tâm chu đáo vô cùng.

Tô đại nhân nói hắn đời này vậy mà có thể tận mắt chứng kiến Đại Yến hùng binh trừ khử Thát Lỗ, đời này cho dù chết già ở Bắc Hải cũng đã không hối tiếc.

Đối với việc này, Miên Đường cũng là quen tay làm nhanh, này cùng với ngày trước nàng ở Ngưỡng Sơn cướp của người giàu chia cho người nghèo vừa khéo hiệu quả như nhau, không ngờ rằng nàng đã bị Hoài Dương Vương ngủ mà chiêu an rồi còn có thể nắm lại nghiệp cũ.

Thôi Phù mặc dù còn chưa hiện ra mang thai nhưng cũng sợ mệt mỏi, nên Miên Đường cho người đặt một ghế nằm bên trong lều cỏ để Thôi Thù ở một bên uống chè dừa ướp lạnh, xem náo nhiệt một chút là được rồi.

Mà Miên Đường thì cho người khiêng đến một cái thang, buộc một chiếc dù trên đỉnh thang, từ trên cao nhìn xuống, xem hết toàn cục, chỉ huy đám người phân kiểm vật phẩm như thế nào, lại thỉnh thoảng nhắc nhở mấy phụ nhân thích chiếm hời nhỏ chú ý một chút.

"Nhà Chu An kia nhẹ tay chút, tìm ra trà cụ đáy bình có in Nghênh Viên, món đồ đó quý báu lắm, ngươi chia cho bách tính bình thường họ cũng không thể dùng tốt thứ đó, đánh vỡ một cái là trăm lạng bạc không thấy bóng rồi. Chúng ta đánh thắng trận lớn như vậy, cũng phải để hoàng đế, triều đình thấy mấy món đồ tốt chứ! Đó đều là phải hiếu kính hoàng đế, đừng có mò sai tập sách đấy..."

Nói đoạn, nàng cầm ấm trà sứ nhỏ uống một ngụm, sau đó liếc nhìn sang lại nói: "Còn có nhà Lý Sơn, dưới mông ngươi đã lén lút ngồi cái gì vậy? Không phải chứ, ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, nhìn thấy vải vóc đẹp mắt đều muốn giữ phân cho nhà mình, vậy phong thưởng tướng lĩnh, vương gia đều sẽ tính khác, ngồi lâu như vậy sắp đội ngươi lên đến tận trời rồi! Ngươi yên tâm, vải vóc phân cho nhà ngươi đều đủ cho ngươi cả ngày đổi vải quấn đến tận chân đó!"

Lời này vừa nói ra, dẫn đến trên tiểu giáo trường quân quyến cười vang. Nhà Lý Sơn kia vốn ngượng ngùng giải thích, đất lạnh cho nên mới để vải vóc lót dưới váy.

Ngay trong đoàn tiếng cười, đột nhiên có người vội vã chạy đến..

"Vương phi, đại tiểu thư, đại sự không tốt rồi!" Chỉ thấy Mặc Như chạy đầu đầy mồ hôi.

Miên Đường cau mày nói: "Chuyện gì, từ từ nói, đừng có kinh sợ."

Mạc Như nuốt nước miếng nói: "Chân Châu quê nhà truyền tin đến, nói là... Nói là lão thái phi không ổn rồi..."

Lời này vừa nói ra, Thôi Phù cả kinh lập tức đứng lên, thân hình cũng hơi lắc lư.

Miên Đường vội vàng xuống thang, xuống đỡ Thôi Phù cau mày nói: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Mạc Như lắc đầu nói: "Tiểu nhân nhất thời cũng không nói rõ ràng được, vẫn là mời vương phi và đại tiểu thư tranh thủ thời gian hồi phủ, hỏi vương gia tỉ mỉ đi."

Chờ khi Thôi Phù đi theo Miên Đường một đường lòng như lửa đốt ngồi kiệu hồi phủ, nhìn thấy Thôi Hành Chu vầ Lý Quang Diệu ngồi cùng một chỗ một mặt nghiêm túc thương nghị sự tình.

Thôi Phù người còn chưa đi vào, liền run rẩy hỏi: "Nương... Nương ta thế nào?"

Lý Quang Tài liền vội vàng đứng lên đỡ cánh tay của nàng an ủi: "Đừng vội, nhạc mẫu đại nhân chẳng qua chỉ là nhiễm phong hàn, đợi đến danh y điều trị tự nhiên sẽ tốt."

Thôi Phù cầm thư nhà nhìn qua, mới biết thì ra mẫu thân gần đây khi đi dự tiệc cũng không biết là nhiễm hàn khí hay chuyện gì xảy ra, vừa mới bắt đầu chẳng qua chỉ là sợ lạnh mà thôi, thế nhưng qua một hồi luôn luôn cảm thấy sau lưng đau nhức, ngực buồn bực, lần gần đây nhất, vậy mà khi tản bộ trong vườn vương phủ còn té ngã trên đất, nếu không phải Cao quản sự kịp thời gọi lang trung trong phủ đến, ngậm hồng cân kéo dài tính mạng thì chỉ sợ kém chút nữa không tỉnh dậy không nổi rồi.

Cao quản sự cũng không dám giấu diếm vương gia bệnh tình của thái phi, vội vội vàng vàng phái người dịch trạm nhanh chóng đưa tin cho Thôi Hành Chu.

Nếu là bình thường, cho dù trọng thần đương sai trong triều đình, tình hình cha mẹ bệnh nặng như này vạn tuế cũng phải lấy chữ hiếu làm đầu, để thần tử trở lại quê hương.

Dù sao cũng không thể để cao đường tống chung*, trực tiếp là tỳ vết đạo đức làm cho người ta không thể chấp nhận được.

(*cao đường tống chung: lo ma chay cho người thân, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung).

Dựa vào tình huống như vậy, Thôi Hành Chu hẳn là hồi Chân Châu thăm hỏi mẫu thân, nếu như thái phi thật sự không qua nổi cửa ải này, một khi qua đời, làm nhi tử đương nhiên về quê có đại tang giữ đạo hiếu ba năm, cũng không thể vào triều làm quan.

Liễu Miên Đường bây giờ đã không còn quá nhớ đến mẹ chồng thái phi rồi, tự nhiên cũng không có cảm tình quá mức thương tâm có thể nói.

Thế nhưng trên đường quay về nàng luôn nghe Thôi Phù nói thân thể của mẫu thân khỏe mạnh cỡ nào, nhìn thậm chí còn trẻ khỏe hơn mấy nữ tử ba mươi tuổi, sao có thể lập tức đổ bệnh nghiêm trọng như vậy?

Nghe những lời này, Miên Đường không biết thế nào đột nhiên nghĩ đến, nếu thái phi bệnh nặng, chỉ sợ Thạch quốc trượng có thể mượn cơ hội Thôi Hành Chu không ở triều đường, lật đổ bằng chứng ván đã đóng thuyền, trốn qua một trận đại kiếp...

Chỉ là bây giờ cũng không nghĩ ra được bất cứ thứ gì khác rồi. Cũng may là lúc trước bởi vì sợ chiến bại chạy nạn, hành lý đều đã sắp xếp xong.

Thôi Hành Chu chuẩn bị ngày hôm sau xuất phát, mang theo gia quyến về Chân Châu trước, đợi sau khi về xem tình hình của mẫu thân lại quyết định có hồi kinh hay không.

Buổi tối, Thôi Hành Chu trêu đùa với tiểu Dập nhi một chút, đợi sau khi bà vú ôm Tiểu Dập Nhi dỗ dành đi ngủ, đột nhiên nói với Miên Đường: "Buổi tối mới vừa nhận được tin tức, trên đường áp giải hai khâm sai và Taka Ouji về kinh có người hành thích...."

Miên Đường nhíu mày, nói: "Thạch quốc trượng đây là chó cùng rứt giậu, muốn trừ hết nhân chứng là Taka Ouji và hai khâm sai, che giấu hắn cấu kết với địch nhân, hãm hại tội danh vương gia. Sao nào? Bọn họ đắc thủ không?"

Thôi Hành Chu cụp mắt nói: "Những người hành thích này làm việc rất quỷ dị, tựa như tử sĩ đặc huấn, không sợ hãi sống chết chút nào, trên người đều đeo thuốc nổ, không vượt qua được thì trực tiếp châm thuốc nổ cùng thủ vệ đồng quy vu tận. Thủ vệ ta phái đi rất nhiều, cao thủ cũng không ít, thế mà lại bị bọn chúng dùng thân thể nổ hết một đường. Có điều kỳ quái là.... Những thích khách kia đều là hướng về Taka Ouji, lại không đi nổ hai khâm sai kia... Cuối cùng Taka Ouji bị nổ đến thịt nát xương tan mà chết."

Miên Đường nghe cũng không hiểu. Tính đi tính lại, chứng cứ xác thực nhất Taka Ouji cấu kết với địch nhân lần này thật ra chính là hai khâm sai kia, dù sao cũng là bọn họ cố ý để lộ quân cơ cho Taka Ouji!

Không có lý gì những tử sĩ kia chỉ giết Taka Ouji mà lại để lại hai khâm sai là chứng cứ sống kia!

Suy nghĩ một hồi, Miên Đường hỏi: "Taka Ouji ở trên đảo có thư phòng, chuyên dùng để xử lý thư tín, bọn chàng đã từng kiểm tra chưa?"

Thôi Hành Chu nói: "Tất cả những đồ vật trong thư phòng của hắn ta đều cho người mang đến, thư tín của hắn ta đều đã xem rồi, bao gồm cả những văn thư viết bằng chữ Oa cũng mời người thông thạo Oa ngữ đến phiên dịch. Bên trong xác thực có thư tín làm chứng cứ hắn cùng Thạch quốc trượng liên lạc buôn lậu quặng sắt, nhưng cũng không nói đến năm khẩu đại pháo."

Miên Đường nghe, im lặng trầm tư hồi lâu, vẫn không có đầu mối, nói với Thôi Hành Chu: "Ta... Muốn đi xem tất cả đồ vật của Taka Ouji, cố lẽ có thể phát hiện ra thứ gì đó."

Ban đêm có chút lạnh, Thôi Hành Chu cầm một chiếc áo khoác phủ thêm cho Miên Đường, hai người dắt tay ra khỏi phòng, dưới trời ánh sao lấp lánh và ánh trăng lạnh lẽo, đi bộ đến một viện nhỏ.

Cửa viện kia có mấy thị vệ đang thủ vệ.

Miên Đường và Thôi Hành Chu đi vào phòng nhóm nến, nhìn thấy trên thư án, trên mặt đất phân loại bày đầy thư tín và các loại đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn là biết đã được tỉ mỉ tra xét.