Lão tiên sinh rưng rưng nước mắt, tựa hồ đã cảm động, ông run rẩy nói: “Nhưng ánh mắt lại cực kỳ giống mà......”Khi còn sống, phu nhân của ông chưa bao giờ để cho ông đụng vào việc nhà, bà rất giỏi giang, một mình quán xuyến hết mọi việc trong nhà.Nếu phu nhân vẫn còn sống, nhất định ông sẽ nhận mức giá cao của Triệu Tuyền để tạo dựng tên tuổi cho mình và sẽ sống một cuộc sống an nhàn với thê tử mà mình yêu quý.Nhưng thê tử yêu quý của ông đã bị bệnh qua đời rồi, nên cũng chẳng còn ai cùng ông chia sẻ công lao hết, vậy thì ông cần chút hư danh có ích lợi gì chứ? Cho dù có nhà cao cửa rộng đi chăng nữa, thì cũng không bằng thê tử yêu quý đã sửa sang lại phòng tranh từng chút một.
Vì thế, ngoại trừ chỗ này ra, thì ông chẳng muốn đi đâu cả.Chi bằng ông cố gắng hết sức giúp đỡ vị phụ nhân trẻ tuổi có vẻ như đang sốt ruột này.Sau khi Liễu Miên Đường bàn bạc với tiên sinh xong, vì sợ Triệu Tuyền quấy rối, nàng liền trả thêm một khoản tiền đặt cọc.Vị tiên sinh này vốn có họ Trần và chỉ có một tên duy nhất “Thực”.
Tuy Trần tiên sinh không ra giá quá cao, nhưng Liễu Miên Đường cũng không muốn lợi dụng ông, vì thế, nàng liền nói rõ trước rằng nếu những bức tranh tuyệt vời làm cửa tiệm của nàng làm ăn tốt lên, thì nàng sẽ trả thêm tiền gia công cho ông nữa.Liễu Miên Đường cảm thấy, chỉ cần việc làm ăn thuận lợi, thì sau này nàng có thể đền ơn Trần tiên sinh, chứ tuyệt đối không chỉ có một trăm lượng bạc ít ỏi như vậy được.Thật đáng thương cho Hoài Nam hầu, hắn thất vọng trở về, ngay cả lúc phất tay áo lên xe ngựa rời đi, hắn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, chắc chắn là hắn rất tức giận, sau đó hắn bắt chước bộ dáng của nàng gọi gã sai vặt đến để truyền lời đến nàng: “Ngươi nói với phu nhân là nàng làm như vậy đã làm ta tức giận lắm, ta sẽ không tha thứ cho nàng đâu!”Nói xong, Hầu gia liền phất tay áo tức giận bỏ đi.Như vậy cũng tốt, Liễu Miên Đường cũng chẳng sợ làm thần y bị bẽ mặt.
Dù sao thì phu quân cũng không cho nàng nói chuyện với Triệu Tuyền, vả lại nàng lại chẳng thèm để ý, mà chỉ hớn hở về nhà.Việc đã tìm được họa sĩ tài ba, còn có tiệm bán bảo vật rất nổi danh, thì đồ sứ nhà nàng sẽ không còn bị phai mờ trong các cửa tiệm bình thường nữa rồi!Đến lúc đó, quan nhân có thể yên tâm đánh cờ, hắn có thể biếng làm và thoải mái sai bảo gã sai vặt, còn Lý ma ma các nàng cũng có thể ở lại nhà họ Thôi để dưỡng lão rồi.Nguyện vọng của Miên Đường không tính là cao, nàng chỉ muốn an phận thủ thường nhà cửa của mình và kinh doanh được thuận lợi trong cuộc sống thôi.Ngày hôm sau, từ các lò gốm được cung cấp, nàng đã chọn được một lò làm khá tinh tế, rồi bảo họ gửi đến một chồng đ ĩa sứ màu trắng để cho tiên sinh vẽ.Mặc dù Miên Đường đã chuẩn bị mọi thứ, thế mà lúc nàng chuẩn bị bắt tay vào làm thì bị người làm thuê ở lò sứ đến dội cho một gáo nước lạnh.Khi nghe nói có người vẽ lên những chiếc đ ĩa này, người làm thuê ở đó liền hảo tâm nhắc nhở nàng, vì nàng là người ngoài nghề.“Thôi phu nhân, đ ĩa sứ vẽ bằng tay cũng không thể bì được với vẽ tranh trên giấy mà có thể thoải mái vẽ xong là được.
Bởi vì bề mặt của chiếc đ ĩa sứ có chân quá nhẵn bóng, nên phải nhúng sơn năm sáu lần lận.
Loại sơn đó cũng không giống như loại sơn dùng trên giấy, nó không thể hút nước và khô lại liền như dùng trên giấy được......!Hơn nữa, sau khi sơn màu xong cần phải đốt lại rồi mới sơn tiếp, tốn thời gian lắm.
Cho dù người đã vẽ xong đi chăng nữa, mà nếu nhiệt độ của lò sứ lúc giữa chừng không kiểm soát được tốt, thì đồ sứ cũng có thể bị nứt đấy......”Nói đến điều này, người làm thuê đó liền lắc đầu nói: “Nếu phu nhân không tin, thì người cứ đi hỏi đi, trong trấn này chỉ có một nhà làm gốm sứ vẽ tay thôi, đây là cửa hiệu thủ công được truyền từ lâu đời rồi.
Nhưng mà những đồ trong nhà của hắn đều là để dâng lên cho hoàng thất đấy! Mà mục tiêu của người lại quá lớn, chẳng thực tế tí nào cả!”Vừa nói xong, người làm thuê liền lắc đầu và quay về lò làm việc.Bây giờ, Liễu Miên Đường xem như đã hiểu được thế nào là khác nghề như cách núi rồi.*Khác nghề như cách núi (隔行如隔山): Là nếu không ở trong nghề thì sẽ không biết được tình hình của nghề đó.Nàng vốn định mượn nghệ thuật bút pháp để vẽ trên vài chiếc cái đ ĩa là có thể gầy dựng lại cơ nghiệp và cửa tiệm làm ăn sẽ được hưng thịnh.
Nhưng bây giờ, nàng mới biết được rằng mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.Nghĩ đến đây, nàng liền quay qua nói với Trần tiên sinh ở bên cạnh rằng: “Tiên sinh, người cũng nghe thấy rồi đấy.
Ta thật sự xin lỗi nha, nếu không phải người đã chấp nhận với ta, thì người có thể nhận được một trăm lượng bạc từ Triệu tiên sinh rồi......!Nếu không vẽ được trên đ ĩa sứ, thì ta sẽ đích thân đến chỗ Triệu tiên sinh đó bồi thường và sẽ để cho hắn tiếp tục mua tranh của người......!Mà nếu hắn không mua......!thì ta cũng sẽ đền cho tiên sinh một khoản tiền, chỉ là nếu so với số tiền của Triệu tiên sinh......!thì không thể nào so được......”Trần tiên sinh đang ngồi trên bàn ăn cơm trưa của Lý ma ma đưa tới cho Liễu Miên Đường.
Mấy ngày nay tâm trạng Lý ma ma rất tốt, bà luôn nấu món thịt cho Miên Đường ăn.
Hôm nay, bà nấu món thịt kho Đông Pha, miếng thịt được ninh nhừ, màu thịt đỏ au ánh lên với hương vị rất quyến rũ, khi gắp một miếng, ông liền run rẩy bẩy.*Thịt kho Đông Pha (东坡肉): Là một món ăn truyền thống của Hàng Châu, Trung Quốc được làm từ thịt ba chỉ.
Sự ra đời của thịt kho Tô Đông Pha gắn liền với ông Tô Thức, hay còn gọi là Tô Đông Pha - một học giả, nhà thơ, nhà thi pháp nổi tiếng của Bắc Tống.Vì đã lâu rồi chưa được ăn món ngon này, nên ông đã chén sạch hết bát thịt! Sau khi ăn xong, ông liền vuốt râu, rồi dùng vỏ bánh chấm vào chén nước thịt tiếp.Khi nghe những lời nói đầy sự e thẹn của Liễu Miên Đường, Trần tiên sinh liền lau miệng đi, ông cũng chẳng quan tâm lắm về điều đó, nên vội xua tay: “Phu nhân chưa từng thử qua, sao lại có thể dễ dàng bỏ cuộc được? Nếu công việc này chỉ cần vẽ lên rồi nung, vậy thì hôm nay ta sẽ đi qua lò sứ bên đó, canh giữ lò thử một lần.
Phu nhân chỉ cần đưa cơm cho ta mỗi ngày hai lần là được rồi.”Nếu tiên sinh đã nguyện ý ra sức đi thử, đương nhiên Liễu Miên Đường sẽ cảm kích vô cùng, nàng liền phân phó Lý ma ma nấu cơm cho tiên sinh, mỗi bữa ăn nào cũng phải có thịt cá.Lý ma ma chẳng có hứng thú gì về việc gầy dựng lại cơ nghiệp ở phố Bắc, nhưng khi nhìn bộ dáng của Liễu Miên Đường cực kỳ hào hứng, bà cũng chẳng ngăn cản.Nếu nàng là người không đối xử tốt với bản thân nhiều, thì chỉ cần nàng tùy hứng là đủ rồi, nhưng nếu nàng thật sự kiếm được tiền, nói không chừng vương gia sẽ thưởng và cũng để cho một nữ tử cô đơn lẻ bóng như nàng có vài vật ngoài thân thì sao.Nhưng Lý ma ma là đầy tớ trung thành của Vương gia, dù trong lòng bà có đồng cảm với Liễu Miên Đường đi chăng nữa, thì bà vẫn bẩm báo kỹ càng cho Thôi Hành Chu biết về những chuyện hàng ngày nàng làm gì và tiếp xúc với ai.Hoài Dương vương nghe tin cửa hàng buôn bán ế ẩm, chẳng có ai đến gặp và nói chuyện với Liễu Miên Đường.Suy cho cùng, muốn bắt cá lớn, thì phải đủ kiên nhẫn.
Vì tên phản tặc Lục Văn này, hắn ta nguyện bỏ chút sức lực..