Di mụ Liêm Sở không tránh khỏi phàn nàn rằng cháu trai cao quý quên mất chuyện, không chú ý đến chuyện nhà mình.Thế nhưng Liêm Bính Lan linh cảm có điều gì đó không đúng, chỉ cảm thấy hình như biểu ca cố ý ‘quên’ để giáo huấn người Liêm gia.
Vì vậy nàng ngăn cản mẫu thân, không cho bà thuyết phục phụ thân đi hỏi, thay vào đó, nàng cẩn thận hầm một ít đồ ăn nhẹ, mượn cớ nhờ huynh trưởng đưa nàng đi ngoại ô chơi xuân, ‘tiện đường’ ghé thăm Hoài Dương vương.Cách này sẽ không coi là cố tình thể hiện, lại có thể bày tỏ sự quan tâm trân trọng của mình đối với biểu ca, càng có thể dễ dàng nhìn ra thái độ của vương gia đối với Liêm gia.Huynh trưởng Liêm Hiên của Liêm Bính Lan và Thôi Hành Chu là bạn học, năm đó cả hai đều học tại thư viện kinh thành, vô cùng quen thuộc.Chỉ là hắn sinh ra đã ốm yếu, tuy được nhận chức quan huyện thừa*, nhưng lại bị bệnh tình liên lụy, chưa thể đảm đương chức vụ nên phải tạm giữ chức rồi về quê.
Nói cách khác cũng coi như là một người nhàn rỗi.*huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyệnNếu công tử Liêm gia đồng cảm với những bức họa phong cảnh, thì với Triệu Tuyền hành y tế thế* khác biệt một trời một vực.*ca ngợi những người thầy thuốc cứu người khỏi bệnhVị này lòng mang ý chí đại bàng sải cánh, lại bị thân thể bệnh tật ốm yếu liên lụy mà lý tưởng “Hà đương kim lạc não, Khoái tẩu đạp thanh thu”* chưa thể hoàn thành.*hai câu thơ trong bài thơ ‘Mã thi kỳ 05’ của tác giả Lý Hạ.
Bài thơ tả cảnh sa mạc cát trắng mênh mông vùng biên giới tây bắc ngụ ý mong được vẫy vùng thoả chí và hình ảnh trăng lưỡi liềm treo trên núi Yên Nhiên ngụ ý mong được tin dùng để lập chiến công.Liêm công tử uống rất nhiều chén thuốc, sở thích lớn nhất là cùng trò chuyện với vài người hiểu mình, bàn luận về quá khứ và hiện tại, bày tỏ cảm xúc của bản thân mình.Cho nên khi bước vào doanh trại, nhìn thấy người bạn học cũ Thôi Hành Chu mặc một thân quân phục màu đen mạ vàng, cộng với những công văn chồng chất trên bàn, cấp dưới ra vào liên tục, trong lòng liền có cảm giác tự ti và uất hận đan xen.Khi Hoài Dương vương gọi hắn là cữu ca* tương lai kiêm bạn học cũ, Liêm công tử nóng lòng nói ra đủ loại ý kiến khác nhau của mình về việc quản lý Chân Châu, cũng có ý chỉ điểm cho Hoài Dương vương, thế là Liêm Bính Lan ở một bên không thể chen vào.Nhìn thấy ý cười khách sáo trên khóe miệng Hoài Dương vương càng ngày càng sâu, Liêm Bính Lan thật muốn dùng khăn tay chặn miệng huynh trưởng của mình, mặc kệ phép tắc mà một khuê nữ nên có.Nếu không phải vì nữ tử ra vào quân doanh một mình bất tiện, hơn nữa những huynh đệ khác không ở Chân Châu, nàng dù có bị đánh chết cũng không muốn kéo Liêm Hiên huynh trưởng đến đây.Uổng phí thời gian nàng ân tận tâm chỉ bảo, nói huynh trưởng vào quân doanh uống nhiều trà, bớt nói chuyện.
Liêm Hiên vừa thấy sự nghiệp làm quan của mình đang rộng mở, hoàn toàn quẳng lời muội muội ra sau ót.Bất quá nha hoàn Liên Hương đi theo Liêm Bính Lan rất lanh lợi.
Vừa thấy chiếc khăn trong tay tiểu thư nhà mình nắm càng ngày càng chặt, lập tức hiểu ngay.Nỗ lực giả vờ đưa trà cho công tử, ‘không cẩn thận’ làm đổ nửa bát trà lên trường sam của Liêm công tử, khiến Liêm công tử nhíu mày trách móc, cuối cùng đành phải dừng lại việc chỉ điểm tình thế vạn lý hà sơn*.*lãnh thổ rộng lớn của một quốc giaLiêm Bính Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ lúc huynh trưởng nghỉ mệt, ôn hòa cười với biểu ca: “Thái phi mấy ngày nay đều nhớ mong biểu ca, sợ binh doanh đồ ăn tẻ nhạt, cứ nhắc mãi sao ta không đến đưa chút thức ăn để điều chỉnh khẩu vị của biểu ca.
Ngoài ra, những hạ tá điền ở Vương phủ mới gửi đến một giỏ ‘lục nguyệt hoàng’*, mặc dù con cua không to như những con cua thu nhưng thịt vẫn rất tươi sống và đầy đặn, cua thu còn không thể sánh bằng, ta đã cố ý cạo thịt cua, gói lại gạch cua đem đến cho biểu ca thưởng thức đây.”*lục nguyệt hoàng: một loại cua lông màu vàngNói rồi, nàng lệnh cho Liên Hương bưng ra một đ ĩa bánh bao sốt gạch cua phong phú từ hộp thức ăn, bên trong lớp da mờ có thể nhìn thấy tràn đầy gạch cua.Thôi Hành Chu khẽ cười, nói nhẹ tựa như viết “Đa ta biểu muội dụng tâm”, sau đó cầm lấy đôi đũa ngọc, kẹp một cái bỏ vào trong miệng.Biểu muội này của hắn làm việc luôn khéo léo chu toàn đến nơi đến chốn, mặc dù chỉ gói năm cái bánh bao đem tới, còn dùng lòng trắng trứng chiên cùng sau đó làm thành trứng cua, lấy trang trí ngoài vành đ ĩa, rau củ cũng được tỉa khắc thành con cá cây rong, liếc mắt một cái, xa hoa lộng lẫy.Nhưng đối với một người tập võ đang đói bụng như hắn mà nói, chỉ vừa bắt đầu ăn đã cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.*Tác giả có lời muốn nói:Meo ~~~ Thôi Cửu: Thêm một chén dầu phi mỡ nữa!!!Thôi Hành Chu cả ngày luyện tập với đám binh lính trong quân doanh, khẩu vị không giống với các công tử, tiểu thư sống thảnh thơi qua ngày trong phủ nha.Ngoại trừ đ ĩa bánh bao gạch cua kia, Liêm Bính Lan còn cẩn thận chuẩn bị một chén canh tổ yến nhỏ và một đ ĩa thịt khô tẩm mật ong.Những món điểm tâm tinh xảo này ngon thì ngon thật, nhưng ăn được vài miếng là hết, không đủ lót dạ dày, còn ăn không ngon bằng món bánh bao củ cải lên men do Lý ma ma làm.Thế nhưng Thôi Hành Chu vẫn lịch sự chừa lại một cái trên đ ĩa, bày tỏ mình đã no nê, cũng ôn tồn khen ngợi kỹ năng nấu nướng của biểu muội đã tiến bộ hơn rất nhiều.Nói đến hai má Liêm Bính Lan ửng hồng, chỉ nói về sau có cơ hội sẽ chế biến thêm vài món rồi đưa đến cho biểu ca.Nàng cũng không nhắc đến thư tiến cử trước đó của phụ thân mình với biểu ca, ngược lại tinh tế nói sinh hoạt hôm nay của thái phi, mắt thấy vẻ cười cười của biểu ca có chút ẩn ý liền biết điều mà đứng dậy cáo từ.Tuy nhiên khi chuẩn bị rời đi, nàng nhìn vào hầu bao đựng huân chương đã cũ treo trên thắt lưng của Thôi Hành Chu, trong lòng ngọt ngào nói: “Hầu bao này Bính Lan thêu không đẹp, làm khó biểu ca vẫn luôn mang trên người, Bính Lan hôm nào sẽ dành thời gian thêu một cái mới cho biểu ca….”Thôi Hành Chu cau lên khóe miệng, nhẹ nói: “Ta không thích theo đuổi cái mới, cũng dễ sử dụng, không cần đổi.
Đa tạ biểu muội đã có lòng.”Cái hầu bao treo trên hông hắn đúng thật là lễ vật mà biểu muội giao phó cho bà mối đưa tới trước khi đính hôn.Nói thật, đồ thêu rất đẹp, theo lời bà mối là do Liêm tiểu thư tự tay thêu, kiểu dáng độc đáo của hoa lan trong thung lũng, rất thích hợp cho nam tử đeo.
Vì vậy, để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với biểu muội, hắn vẫn luôn đeo ở trên người.Như Thôi Hành Chu đã nói, hắn là một người không thích theo đuổi những cái mới.
Miễn là sử dụng thuận tiện thì vẫn sẽ tiếp tục sử dụng.Hầu bao như vậy, người cũng như vậy.
Đối với thê tử tương lai của mình, hắn cũng không kỳ vọng quá nhiều, càng không trông cậy vào tiểu thư khuê các học được chút thêu thùa may vá liền tự hào có thể có vai trò gì lớn.
Chỉ cần thê tử có tính tình hiền lành ôn hòa là tốt rồi, những công việc kia sẽ tự có nha hoàn đi làm..