Kiều Tàng

Chương 44





May mà tất cả người ở đây không phải đến để tìm thú vui, mỗi người đều có một cái bàn tính trong lòng, khi không có ai lên tiếng, đều trầm mặc bình thản, chờ người khác đục bằng phá vỡ cục diện bế tắc.Với tư cách là chủ nhân, Thạch Nghĩa Khoan không thể giữ im lặng, vì vậy sau khi tửu phòng yên lặng một lúc, hắn chuyển mục tiêu sang Trấn Nam hầu Triều Tuyền bên cạnh Thôi Hành Chu nói: “Không biết lần này Trấn Nam hầu mang theo thư họa mới nào đến?”Cái danh Bá Nhạc của Triệu Tuyền cũng nức tiếng gần xa, những bữa tiệc như thế này lúc nào cũng có thể mang đến một điều gì đó mới mẻ.Triệu Tuyền được Thạch Nghĩa Khoan hỏi như vậy, tinh thần càng thêm phấn chấn.Kỹ năng hội họa của Trần tiên sinh cao siêu, thật sự không nên bị chôn vùi, cho dù ngay cả khi đã trở thành họa sư trong một cửa hàng đồ sứ cũng phải cứu vãn đôi chút.Huống chi hắn biết Liễu nương tử cũng trăm phương ngàn kế để cửa hàng trở nên thịnh vượng, hắn rất mừng nếu có thể góp chút sức lực giúp nương tử.Vì vậy, nghe Thạch Nghĩa Khoan hỏi, vội vàng nói: “Lần này ta rất muốn đề cử với các vị một kỳ nhân, kỹ năng vẽ tranh thần sầu của người này thật không thể tả, nhưng hiện tại đang ẩn náu trong một cửa hàng đồ sứ, sau buổi tiệc này coi như là nổi tiếng sau một đêm, đ ĩa màu dưới tay người đó sẽ không nhiều lắm, về sau giá cả cá chắc là nước lên thì thuyền lên.


À! Đúng rồi, cửa hàng đồ sứ kia gọi là “Ngọc thiếu sứ phường”, các vị có mắt tinh tường nhận biết anh tài, nên sớm nhanh vào mua....”Những người đã quen với tính khí của Triệu Tuyền không khỏi trêu đùa: “Chẳng lẽ Hầu gia nhập cổ phần dưới danh nghĩa tiệm đồ sứ đó sao? Ngài từ trước đến nay đều thanh cao không dính vào những chuyện th ô tục, bây giờ sao lại ra sức rao hàng như vậy?”Triệu Tuyền trừng mắt, liếc nhìn Thôi Cửu bên cạnh, ậm ừ nói: “Thật ra là cũng muốn nhập, nhưng đáng tiếc có người ngăn cản không cho...”Sau một hồi tán gẫu cười cợt, cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề chính, có người nhắc đến chuyện chiêu dụ đạo tặc ở Ngưỡng Sơn, lấy lòng khen Thạch Nghĩa Khoan lấy biện pháp hòa bình hóa giải thế chiến.Thôi Hành Chu bình tĩnh nghe, vẫn không nói lời nào.Thế nhân đều biết hắn là phải chủ chiến, mà Thạch Nghĩa Khoan hiện đang hành động theo ý của hoàng đế.

Chỉ cần dẹp yên loạn lạc, thì không cần đóng quân ở Chân Châu nữa.

Hoàng đế muốn trừ khử bè cánh của các vị vương khác họ, quả là mưu đồ thâm sâu.Nếu Thôi Hành Chu không đồng ý việc chiêu dụ ở ngay trước mặt mọi người, liền sẽ biến thành bụng dạ khó lường, vì vậy hắn chỉ cười mà không đáp, chỉ nghe Thạch Nghĩa Khoan thương lượng với phản tặc như thế nào.Nghe những lời họ nói, tên phản tặc vô cùng ngưỡng mộ tấm lòng khoan dung của Thạch Nghĩa Khoan, bèn chủ động đưa thư đầu hàng, thật ra tên Lục Văn kia xuất thân không tầm thường, là người tuấn tú lịch sự, ngoài việc sẵn sàng đầu hàng để làm gương mà còn có ý định cưới nữ nhi của thiếp thất Thạch tổng binh.Mà hoàng đế sáng sớm cũng lưu lại lời nói với Thạch tổng binh, để làm gương cho phản tặc trong thiên hạ chịu cải tà quy chính.


Hoàng đế sẽ thưởng lớn cho Lục Văn đã quy hàng.Đến lúc đó phản tặc khoác vào áo quan trên thân, thê tử yêu kiều trong ngực, toàn nhà đều vui!Nghe đến Lục Văn thương mến nữ nhi của Thạch tổng binh, Triệu Tuyền là người đầu tiên thay đổi sắc mặt.Không ngờ nam nhân trước kia của Liễu nương tử lại bạc tình bạc nghĩa như vậy! Đầu tiên mặc kệ vứt bỏ Liễu Miên Đường đang bị thương nặng, hiện tại lại ôm tâm tư khác muốn cưới nữ nhi nhà quan, thăng quan tiến chức! Nếu Liễu nương tử khôi phục trí nhớ, cũng không biết có bởi vì người xưa bạc tình mà đau lòng hay không.Bất quá nghĩ lại, Liễu nương tử với tên tặc tử kia dù sao cũng sẽ không còn tình nghĩa, vì lúc trước một người đàng hoàng như nàng đâu có cam tâm tình nguyện đi theo Lục Văn chứ!Còn hắn sau này phải bù đắp thật tốt những khổ sở của Miên Đường, tuyệt đối không để nàng lại thương tâm rơi lệ nữa.....Thôi Hành Chu cảm thấy hành động của Lục Văn nằm trong dự đoán của hắn.

Liễu Miên Đường đúng là một đứa nhỏ bị Lục Văn cố tình bỏ rơi.


Nếu đúng là không thể đưa Lục Văn lộ diện, ước chừng nàng cũng vô dụng, trạch viện ở phố Bắc gần như có thể rút lui rồi.Trong một lúc, hai người bằng hữu đều mang tâm sự riêng, không ai nói lời nào.Đúng lúc này, ám vệ của Thôi Hành Chu bước vào tửu lầu, cúi đầu thấp giọng nói nhỏ sau lưng Thôi Hành Chu.Thôi Hành Chu bình tĩnh lắng nghe, nhưng hai mắt lại sáng lên.Con cá đó...!cuối cùng cũng cắn câu! Hơn nữa ra tay khác người, vậy mà tặng không bàn cờ đáng trăm lượng bạc cho Liễu Miên Đường.Nếu thực sự là Lục Văn, có thể thấy đối với dung mạo xinh đẹp của Miên Đường vẫn là nhớ nhung không quên, tơ tình chưa dứt.

Xem ra nước cờ này vẫn có chỗ dùng.Nghĩ như thế, hắn không còn tâm tình cùng đám quan chức uống rượu say sưa nữa, chỉ lấy cớ tửu lượng không đủ liền đi xuống lầu.Thay vì ở tửu lâu này giao du với bọn quan lại này, không bằng đi dạo chơi một chút với Liễu nương tử, xem tên tặc tử kia có thể nhịn được mà kìm nén đến chết cũng không xuất hiện hay không..