Thực ra Thôi Hành Chu ước gì mình cũng có thể buồn ngủ đôi chút, nhưng mỗi khi đêm đến, một mình nằm lẻ loi trên giường, lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì hắn luôn cảm thấy bên tai phả vào một mùi hương hoa lan nhàn nhạt, dường như có một giọng nói mềm mại yêu kiều hỏi: “Phu quân, chàng có muốn uống nước không?’’
Đợi đến khi hắn mơ màng nói “Được” thì cả người lại giật mình hoảng hốt, cơn buồn ngủ ập đến một lúc lâu cũng lập tức tan thành mây khói.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một người ngủ không ngon giấc, tính tình cũng sẽ không tốt.
Kể từ đó đám người Man ở tây bắc coi như gặp tai ương, bị Hoài Dương vương truy đuổi đến nhếch nhác không thể chịu nổi, phía triều đình liên tiếp nhận được tin chiến thắng từ tây bắc.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi của Hoài Dương vương bỗng trở nên vô cùng uy danh trong dân gian. Đó là tấm lòng, tài năng bảo vệ đất nước của Nhạc Phi* thời Đại Yến! Trên dưới triều đình đều đang không ngừng nghị luận về vấn đề chiến thẳng ở tây bắc.
(*Nhạc Phi là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống.)
Nhưng trong hoàng cung điện ngọc, người có địa vị tối cao nhất thiên hạ lại có suy nghĩ khác với bách tính muôn dân.
Khi nhóm người Binh bộ thị lang báo cáo tình hình quân sự, Ngô Thái hậu đang nằm trên chiếc ghế quý phi ngậm tẩu thuốc.
Đó là cống vật được tiến cống từ nước thuộc địa, những sợi thuốc lá trong bình ngọc phỉ thuý được đổ đầy vào trong cái tẩu chạm khắc bằng ngà voi, chiếc tẩu thuốc thon dài được cung nữ cầm trên tay, nhẹ nhàng hít một cái, giống như nỗi oán trách phải thủ tiết khi tuổi còn xuân xanh cũng không còn dư lại bao nhiêu trong làn khói lượn lờ bay lên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tin tốt này vẫn là do Thạch tướng quân mới được thăng chức nói cho nàng nghe, nàng mới khám phá ra điều tốt đẹp có thể an ủi lòng người từ trong cống vật này.
Nàng vừa nhắm mắt phượng phun khói vừa trầm giọng nói: “Lúc trước các ngươi đề nghị Hoài Dương vương dẫn binh đến Tây Bắc, nói gì mà một mũi tên trúng hai đích, có thể loại giúp vạn tuế gia bỏ được tai hoạ ngầm là Vương gia khác họ ở Chân Châu kia. Nhưng bây giờ thì lại phản tác dụng, lúc Thôi Hành Chu ở Chân Châu cũng chỉ có mấy vạn binh mã, hiện tại đã trở thành mười mấy vạn! Đợi đến khi hắn đại thắng trở về, toàn bộ binh mã của Binh Bộ các ngươi cũng chẳng bằng khí thế của một Vương gia khác họ người ta đâu! Lại còn giúp vạn tuế gia loại bỏ cái gai trong mắt? Ai gia nghe lời mấy người các ngươi chẳng khác nào nuôi dưỡng một mối hoạ lớn cho vạn tuế gia! Thạch tướng quân, lúc ngươi còn ở Thanh Châu, ngày ngày tiếp xúc với Hoài Dương vương, ngươi có thể nghĩ ra cách gì để giải vây cho vạn tuế gia không?’’
Thạch Nghĩa Khoan là người khôn khéo, từ khi nhập kinh đến nay thăng chức rất nhanh, hiện giờ đã là Hữu thị lang Binh bộ, hắn ăn nói ngọt ngào khéo léo, hơn nữa còn được việc, chẳng bao lâu đã nhận được sự ưu ái của Ngô Thái hậu, tiền đồ tươi sáng vô hạn.
Trong lúc nhất thời, hắn thân là triều thần chạm tay là phỏng, thê thiếp nhi nữ dâu rể liên quan đến hắn cũng trở thành sủng nhi của toàn bộ kinh thành…
Nghe Thái hậu hỏi, Thạch Nghĩa Khoan vội vàng mở miệng nói: “Thái hậu nhân tử thông tuệ không kém các đấng mày râu khác, nhiều lần giúp xã tắc Đại Yến chuyển nguy thành an, vị Hoài Dương vương kia có thể giải quyết cuộc chiến ở tây bắc, chẳng phải cũng là vì nhận được hồng phúc của Thái hậu sao?’’
Ngô Thái hậu nhìn Thạch tướng quân, nhướn mày: “Bớt nói những lời bóng bẩy vỗ mông ngựa kia đi, hay là để ta phái ngươi đến tây bắc tiếp tục làm tâm phúc của Hoài Dương vương?’’
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng quỳ xuống: “Ý của thần là, Thái hậu nhân từ uy danh lừng lẫy, cần gì phải lo lắng chư Vương không thần phục? Tất cả triều thần dân dã đều biết Hoài Dương đã từ bỏ hôn ước trước khi dẫn binh xuất trận, nếu hắn đã không có chính thê, sao Thái hậu không chọn công chúa tứ hôn cho hắn? Đợi đến khi hắn thành con rể của Thái hậu, nhất định sẽ cam phục dưới thánh uy của ngài giống như thần đây…’’
Ngô thái hậu khẽ híp mắt, dưới gối nàng có một nam một nữ, năm nay nữ nhi Vũ Hoa công chúa mười lăm tuổi, đúng là đã đến lúc lựa chọn phò mã.
Nhưng mà tỷ phu của Hoàng thượng cũng không phải vị trí mà ai cũng có thể đảm nhận được, nàng chỉ có một nữ nhi duy nhất, đương nhiên phải chọn một người tử tế.
Hiện tại Hoài Dương vương đang là lựa chọn hàng đầu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vương gia khác họ địa phương, làm sao xứng với vị trí phò mã? Nhưng bây giờ, hắn sở hữu trong tay binh hùng tướng mạnh, hơn nữa còn bình định Tây Bắc, công lao chói lọi, nhất thời không thể dễ dàng bắt chẹt gây khó dễ giống như lúc trước nữa.
Nếu không, chẳng phải sẽ bị bách tính thiên hạ mắng là Tần Cối bán nước cầu vinh sao? Nếu đã không thể mạnh mẽ chèn ép thì chi bằng hãy dụ dỗ thu phục.
Khi Thôi Hành Chu vẫn còn là một thiếu niên, thực ra hắn đã từng gặp mặt Tiên đế ở kinh thành. Lúc đó nàng vẫn còn là Quý phi, cũng từng nhìn thấy hắn mấy lần trong cung yến, cảm nhận đầu tiên chính là một người thiếu niên nhẹ nhàng anh tuấn. Bây giờ hắn đã trưởng thành, có lẽ tướng mạo cũng không tệ lắm… Nếu xứng đôi với Vũ Hoa, không biết nữ nhi có bằng lòng hay không?
Tuy nhiên, đề nghị của Thạch Nghĩa Khoan đúng là không tồi, Thôi Hành Chu là một con mãnh hổ, nếu nàng có thể chế ngự buộc hắn làm việc cho mình, vậy thì khắp thiên hạ Đại Yến này cần gì phải lo lắng chỗ nào không thể bình định được nữa?
Ngô Thái hậu hít một điếu thuốc khác, không nói thêm nữa, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho mọi người đi xuống.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Thạch Nghĩa Khoan định trở về chỗ làm việc, nhưng vừa mới đi được nửa đường thì có người đột nhiên ném vào trong kiệu của hắn một tờ giấy.
Thạch Nghĩa Khoan cau mày nhìn nó, vốn định không để ý đến nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn ra lệnh cho người quay lại đi đến một quán trà yên tĩnh trong kinh thành.
Khi hắn dẫn theo gã sai vặt đến trước quán trà thì thấy một gã sai vặt khác đã đứng đợi sẵn ở đó, dẫn hắn đi qua hành lang ngoằn nghèo đến phía sau quán trà.
Nơi đó có một tiểu viện yên tĩnh vắng vẻ, đình viện được rải cát đá, sơn thuỷ hữu tình, cực kỳ tao nhã mát lành.
Thạch Nghĩa Khoan vén rèm trúc bước vào một căn phòng, cung kính hành lễ với một người ngồi bên cạnh bàn trà: “Mạt tướng đến muộn, để Tuy vương đợi lâu.’’
Thời gian giữ hiếu đạo của Tuy vương đã kết thúc, dạo gần đây cuối cùng cũng có thể trở về sinh hoạt bình thường, khôi phục vào dáng vẻ anh tuấn sáng ngời như xưa, không thèm để ý phất phất tay áo, ra hiệu cho Thạch Nghĩa Khoan đến gần, nhân tiện rót cho hắn một chén nước: “Sao rồi? Lão thái ba kia nói gì?’’
Thạch Nghĩa Khoan cũng không khách sáo nhiều, lập tức ngồi xuống nói: “Dựa the đề nghị của Tuy vương, thần đã đề cập chuyện này với nàng ta, nhìn dáng vẻ tựa như đã xao động. Nhưng chuyện này… Chẳng phải sẽ có lợi cho tên họ Thôi kia sao, bây giờ hắn ta chỉ mới như thế đã dám gây cản trở cho Vương gia ngài, uy hiếp tống tiền giống như một tên cướp, nếu để hắn trở thành phò mã… Không phải hắn sẽ càng cậy quyền lộng hành hơn sao?’’
Nghe Thạch Nghĩa Khoan nói vậy, Tuy vương bật cười chế giễu: “Thạch tướng quân, ngài tưởng ai cũng đối xử thân thiết dịu dàng chăm sóc giống như người con rể kia của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn không biết tính tình chó má kia của Thôi Hành Chu? Rồi nữ nhi của lão yêu bà kia bị nuông chiều thành ra như thế nào? Nếu thực sự gả qua đó, cảnh tượng sẽ náo nhiệt đến nhường nào, ngươi nghĩ Hoài Dương vương có thể mang ơn đội nghĩa với Thái hậu không?’’
Thạch Nghĩa Khoan bội phục giơ ngón tay lên: “Vẫn là Vương gia cao minh, giết người thấy máu không thấu đao! Nhưng mà… Vậy thì chuyện quặng sắt ở Tây Bắc cứ thế kết thúc như vậy sao?’’
Tuy Vương uống cạn một hơi tách trà trong tay, híp mắt lại nói: “Chết tiệt, cũng gần như kết thúc rồi, Thôi Hành Chu chiếm được lợi lộc nên cũng không truy xét đến cùng, nhưng nếu ta không đáp lại hắn một chút, chẳng phải đã quá coi thường hắn rồi sao?’’
Thạch Nghĩa Khoan rót thêm trà cho Tuy Vương: “Vương gia, ngài là người có chí lớn, loại giống như Thôi Hành Chu chẳng qua cũng chỉ là ruồi trâu làm phiền người khác mà thôi, không cần phải để trong lòng.’’
Tuy vương nghiên ngẫm nhìn Thạch Nghĩa Khoan nói: “Cái miệng ngọt ngào này quả là xứng với thiên quân vạn mã. Ta thấy tên Thôi Hành Chu kia đổ máu và mồ hôi ở tiền tuyến cũng không được chào đón bằng Thạch tướng quân nổi tiếng là xu nịnh trong kinh thành… Bây giờ ngươi đã leo lên được Thái hậu, có lẽ cũng không quan tâm đến chủ nhân cũ là ta đây nữa đâu nhỉ?... Bây giờ muốn gặp được ngươi cũng không dễ nữa rồi…’’
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng nói: “Tuy vương lo lắng thái quá rồi, sao ta có thể vong ân bội nghĩa quên mất ơn dìu dắt nâng đỡ của Tuy vương như thế được chứ?’’
Tuy vương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: “Bây giờ Thạch tướng quân cùng hội cùng thuyền với ta, đương nhiên ta không lo lắng bị tướng quân phản bội… Suy cho cùng, sau này ngài đây có thể sẽ là Quốc trượng đại nhân, còn cần gì ta dìu dắt nâng đỡ nữa?’’
Trái tim Thạch Nghĩa Khoan nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn về phía Tuy vương, chần chờ nói: “Tuỳ vương… Ngài đang uống trà chứ không phải rượu, những chuyện này… Sao có thể tuỳ tiện nói được?’’
Tuỳ vương giả vờ tỏ ra giật mình, mở to mắt nói với Thạch Nghĩa Khoan: “ Sao vậy? Người con rể kia vẫn còn chưa nói cho ngươi biết thân phận thật sự của hắn sao?’’
Thạch Nghĩa Khoan mơ hồi, ngập ngừng nói: “Thân phận của hắn là gì?’’
Tuy vương tốt bụng phất phất tay, bảo hắn đưa lỗ tai đến đây, thì thầm nói gì đó.
Hai mắt Thạch Nghĩa Khoan từ từ mở to, hai hàm răng trên dưới bắt đầu run lên, chỉ có thể run rẩy nói: “Ngài… Nếu ngài đã sớm biết thân phận của hắn, tại sao lại còn để ta gả nữ nhi cho hắn?’’
Nụ cười trên mặt Tuy vương dần dần biến mất, lạnh lùng trừng mắt nói: “Chuyện tốt như thế đương nhiên là phải để lại cho người nhà mình rồi. Sao vậy, Thạch tướng quân không nghĩ đây là một chuyện tốt sao? Giàu sang phú quý đều phải giành giật trong nguy nan, ngươi nhìn xem bây giờ đám ngoại tộc Ngô gia vinh quan đến nhường nào, nếu con rể của ngươi làm nên chuyện thì sẽ đến lượt Thạch gia các ngươi hưởng vinh hoa phú quý!’’
Hai mắt Thạch Nghĩa Khoan gần như sắp trào ra tơ máu, nhưng hắn ta cũng là một người lọc lõi lão luyện chìm nổi trong giới quan trường, cho dù sóng to gió lớn đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể dìm chết được hắn ngay lập tức.
(*Người lọc lõi: Châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh.)
Khi tâm trạng dần dần ổn định lại, trong lòng Thạch Nghĩa Khoan cũng hiểu rõ, Tuy vương có thể nâng đỡ cất nhắc hắn lên vị trí như hiện giờ thì đương nhiên cũng phải quàng vào cổ hắn một sợi dây cương kiểm soát.
Lúc trước hắn ta âm thầm làm việc trong bóng tối, điều khiển sắp xếp mọi việc hoá ra cũng chính là đang âm thầm đào một cái bẫy cho mình.
Nhưng có một điểm mà Tuy vương nói không sai: “Mưu cầu phú quý trong nguy hiểm! Thân phận của Tử Du hoá ra lại là… Đối với Thạch Nghĩa Khoan, điều đó còn phải xem hắn sử dụng nó như thế nào?’’
Đúng là trong khoảng thời gian này hắn đã cố ý phớt lờ Tuy vương, chẳng trách Tuy vương lại phủ đầu cho hắn một tia sét đánh giữa trời quang ngay khi chính mình đang thuận lợi thăng quan tiến chức.
Cho nên Thạch Nghĩa Khoan quỳ lui lại mấy bước, cung kính nói với Tuy vương: “Tiểu nhân có được như ngày hôm nay đều là do một tay Vương gia nâng đỡ, là gia nô khác họ với ngài, vinh hoa phú quý gì đó chẳng phải đều là do Vương gia ban thưởng sao?’’
Tuy vương cười cười, cảm thấy lúc trước mình đúng là có mắt nhìn người, có thể tìm được một nhân tài biết cobiết duỗi linh hoạt như thế.
Tiểu nhân nói nhiều vô nghĩa, chỉ sợ sau này chủ nhân của vị Thạch tướng quân này không chỉ có một thôi đâu. Nhưng bây giờ dây cương của con chó đã nằm trong tay hắn, có lẽ Thạch Nghĩa Khoan sẽ không bao giờ dám phản bội hắn.
Còn về tên Thôi Hành Chu kia… Nếu như có cơ hội có thể cầm được dây cương tuỳ tiện sai bảo con chó điên Hoài Dương vương, hắn sẽ làm gì đây nhỉ?
Con chó điên Hoài Dương vương mà Tuy vương khát khao muốn được điều khiển lúc này đang đứng dưới ánh nắng chói chang đấm bao cát.
Những nắm đấm mạnh mẽ dứt khoát rơi xuống bao cát lớn đang không ngừng đong đưa, một số chỗ bị vỡ ra đang liên tục chảy cát ra ngoài.
Thôi Hành Chu hất hất đầu, trên vai lưng hình tam giác với cơ bắp cuồn cuộn đều là mồ hôi đầm đìa sáng loáng.
Hắn đưa tay lai mồ hôi nhễ nhại trên trán, sau đó nói với quân lính bên cạnh: “Đi, lấy một cái khác!’’
Mạc Như đứng bên cạnh bưng nước ấm và khăn mặt, cẩn thận hầu hạ, thấy Vương gia dừng lại, lập tức bước tới nói: “Vương gia, đây đã là ba cát thứ tư ngài đánh vỡ trong ba ngày rồi, ngài… Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?’’
Thôi Hành Chu cầm lấy nước ấm, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hờ hững hỏi: “Phía bên Võ Ninh quan có chuyện gì không?’’
Mạc Như cảm nhận được gì đó chẳng lạnh, cẩn thận hỏi lại: “Ý của Vương gia là… Nên có chuyện gì ạ?’’
Kết quả Vương gia hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào, tiếp tục đánh vào bao cát mới.
Mạc Như bị chủ tử ghét bỏ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn, phía bên Võ Ninh quan thực sự không có chuyện gì mà?
Nhưng chủ tử lại thường xuyên sai hắn chạy đến Võ Ninh quan để lấy quần áo đang đặt ở chỗ đó, hơn nữa không phải lấy tất cả cùng một lúc mà là hôm nay nhớ đến chiếc áo ngắn, ngày mai nhớ đến chiếc áo trong, để hắn chạy tới chạy lui hết lần này đến lần khác.
Cho nên hắn cũng hiểu khá rõ tình hình của tiểu viện bên kia: Dạo gần đây Liễu nương tử thậm chí còn không đi đến cả tiệm thuốc, cả ngày chỉ giúp Đại cữu cữu đi dạo quanh sân vườn, chăm sóc vết thương ở đùi. Thời gian còn lại thì chui vào phòng bếp nhỏ học cách hầm cháo nấu canh bổ dưỡng, nếu không thì trở về phòng mình luyện chữ, luyện suốt nửa ngày…
Trong mắt Mạc Như, từ trước đến nay chủ tử vẫn luôn điềm đạm và bình tĩnh, chính xác là một vương gia trẻ tuổi nhưng lại khôn ngoan lão luyện như một ông cụ non. Nhưng kể từ khi ở bên cạnh Liễu nương tử kia, Vương gia đã bắt đầu dần dần chệch khỏi quỹ đạo.
Dáng vẻ hiện tại của chủ tử… Nói ra thì thật vô lễ nhưng… Thực sự giống như một công tử bị một nữ nhân quyến rũ đến mất hồn mất vía, thế mà lại còn kìm nén cứng đầu không thèm nghĩ đến người ta, ngày ngày hành hạ bản thân mình là điều không thể tránh được, cảm xúc cũng lên xuống thất thường.
Nhưng Mạc Như cũng chỉ lén lút suy nghĩ trong lòng, khi ở trước mặt chủ tử, hắn không dám nói gì cả, chỉ có thể kính cẩn đứng sang một bên, nhìn Vương gia dùng nắm đấm sắt của mình đánh vỡ hết bao cát này đến bao cát khác.
Tuy nhiên, vào buổi trưa, thị vệ trông giữ nơi tiểu viện ở Võ Ninh quan vội vàng chạy đến, sau khi vào quân trướng, hắn bước đến, chắp hai tay trước người nói: “Khởi bẩm Vương gia, ngày hôm qua Liễu cô nương và những người khác chuyển hết đồ đạc lên xe và xuất phát lên đường… Nhưng hôm nay trong lúc thu dọn đồ đạc này nọ, Lý ma ma phát hiện Liễu cô nương đã để lại hộp đựng khế đất và ngân phiếu, bà ấy không biết nên xử lý thế nào nên đã phái ta đến hỏi ý kiến của Vương gia…’’
Thôi Hành Chu đang dùng cơm, nghe vậy lập tức chậm rãi buông đũa xuống, từ từ ngẩng đầu lên, nghiến răng hỏi: “Đi rồi? Đi khi nào? Tại sao để người đi rồi mới đến nói cho ta biết?’’
Vẻ mặt của Hoài Dương vương quá đáng sợ, khiến thị vệ kia sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, cẩn thận nhắc nhở nói: “Vương gia còn nhớ lần cuối trước khi rời khỏi Võ Ninh quan ngài đã dặn dò với tất cả mọi người rằng đợi đến khi vết thương của Lục tiên sinh khỏi hẳn cứ để cho bọn họ tự do rời đi, chỉ cần phái người hộ tống bọn họ đến Tây Châu an toàn là được, không cần phải báo cáo làm phiền Vương gia… Vậy nên hôm qua chúng tiểu nhân mới không dám quấy nhiễu ngài.’’
Lần trước? Lần trước là Thôi Hành Chu giận dỗi rời đi, đương nhiên không thể nhớ mình đã nói gì với bọn thị vệ.
Giờ đây, sau khi nghe tin Miên Đường đã rời đi vào đêm hôm qua, hắn kinh ngạc lập tức đứng bật dậy, trực tiếp chạy ra khỏi doanh trướng, xoay người lên ngựa đi thẳng đến Võ Ninh quan.
Đợi đến khi chạy đến tiểu viện quen thuộc kia, Thôi Hành Chu xoay người xuống ngựa lao vào sân, nhưng trong tiểu viện ấy đã không còn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ nói với hắn: “Phu nhân đã về rồi! Chàng đói bụng không? Lát nữa là có thể ăn rồi…’’
Lý ma ma thấy Vương gia xông thẳng vào nhà, không bao lâu sau lại chậm rãi đi ra, nàng lập tức bước lên chào đón rồi đưa chiếc hộp đựng khế đất ngân phiếu và một lá thư cho chủ tử.
Thôi Hành Chu không cầm lấy chiếu hộp mà từ từ duỗi tay ra cầm lấy lá thư, rút tờ giấy phía trong mở ra nhìn xem, nét chữ trên đó miễn cưỡng có thể xem là ngay ngắn khá đẹp, thể tự kia rõ ràng là thể tự trên tấm thiệp mà hắn đã viết cho nàng.
“Dân nữ biết Vương gia bận rộn trăm công ngàn việc không có thời gian để đọc nhưng vẫn muốn cầm bút để lại đôi lời từ biệt. Nhớ đến gần một năm vừa qua, nhờ có sự quan tâm chăm sóc của Vương gia nên Miên Đường mới có thể vượt qua kiếp nạn sinh tử, giữ được tính mạng báo hiểu với ngoại tổ phụ. Ân cứu mạng này suốt đời không bao giờ quên, một ngày nào đó ắt sẽ tìm cơ hội báo đáp Vương gia. Còn về những thứ khác đều là tạo hoá trêu ngươi, dân nữ không trách cũng không oán, khế đất ngân phiếu đều trả lại cho ngài, mong Vương gia bảo trọng thân thể sớm ngày chiến thắng trở về.’’
Chỉ một phong thư ngắn ngủn nhưng Thôi Hành Chu lại đọc đi đọc lại một lúc lâu, hắn cố gắng tìm kiếm trong số chữ ít ỏi một chút gì đó không nỡ đối với hắn, cho dù là ly biệt thù hận…
Nhưng nàng lại nói rằng nàng không trách không oán, vậy nó cũng có nghĩa là không yêu sao?
Thực ra trong mấy ngày qua hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ nàng bình tĩnh lại, chờ nàng nhớ đến những ngọt ngào lúc trước của hai người rồi hồi tâm chuyển ý.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại chờ được tin nàng không thèm chào hỏi một tiếng đã lập tức rời đi. Thôi Hành Chu vẫn luôn chắc chắn Liễu Miên Đường yêu mình, nhưng nữ nhân luôn mồm nói muốn vào sinh ra tử với hắn này, lúc quay lưng rời đi lại dứt khoát tuyệt tình hơn bất cứ người nào khác, thậm chí còn không chừa một đường lui!
Suy cho cùng tuổi tác Lý ma ma cũng đã cao, nhìn dáng vẻ này của Vương gia liền biết rõ tâm tư của hắn.
Dung mạo của Liễu Miên Đường đẹp như thế, lại một lòng một dạ xem Vương gia như tướng công của mình, một nam nhân sớm chiều ở chung với một nữ nhân như thế làm sao có thể không nảy sinh tình cảm?
Nhưng tính cách tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người ấy lại thật cứng rắn!
Thực ra trong mắt Lý ma ma, Liễu nương tử vừa có bản lĩnh vừa có sức sống kiên cường giống như cỏ dại, ở bất cơ nơi nào nàng cũng có thể sống thật tốt.
Nhưng nếu nàng vào Vương phủ, cuộc sống có lẽ sẽ không tốt lắm. Chính phi vẫn còn chưa vào cửa, nàng sao có thể vào?
Dù sao Lý ma ma cũng không thể tưởng tượng nổi Liễu nương tử sẽ nhún nhường khom lưng cúi đầu, mỉm cười dịu dàng gọi một tiếng phu nhân.
Đừng thấy cả cuộc đời Lý ma ma làm nô tài trong Vương phủ, sau khi trở về ngôi nhà của chính mình, bản thân nàng cũng là một đại nương tử quản lý việc nhà, nói một không nói hai, nếu trở về nhà còn phải làm nô tài, vậy thì cuộc sống của nàng thực sự không có thời gian để thở.
Nếu Liễu nương tử nảy sinh lòng đố kỵ ghen ghét thì dựa vào những thủ đoạn tâm cơ của nàng, cho dù là mấy thê thiếp độc ác của lão Vương gia cũng không có cửa chơi lại nàng, đến lúc đó trong vương phủ sẽ là sẽ chẳng có một ngày yên bình.
Nhưng đây đều là những tâm sự trong lòng nữ nhân, tuyệt đối đừng bao giờ mong đợi vào một nam nhân có địa vị cao quý có thể đồng cảm với bản thân mình. Hơn nữa mặc dù Lý ma ma cảm thấy đau lòng thay cho Liễu Miên Đường nhưng vẫn phải đứng từ góc độ của Vương gia để cân nhắc thiệt hơn. Nếu Liễu nương tử kia là một ngoại thất thì tốt hơn, nàng ta vào Vương phủ chắc chắn sẽ khiến Vương phủ gà bay chó sủa, không thể thái bình…
Cho nên Liễu cô nương dứt khoát rời đi như thế cũng tốt, dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định sẽ có thể tìm được một người thật lòng yêu thường mình. Còn về phần Vương gia, Thôi Hành Chu là một nam nhân muốn làm nên chuyện lớn, mặc dù nhất thời nảy sinh tâm tư nhi nữ thường tình trong khoảng thời gian nhàm chán ở Tây Bắc này nhưng cũng không thể duy trì được bao lâu, ngày tháng dần trôi qua, hắn chắc chắn sẽ quên sạch sẽ.
Trong khi Lý ma ma đang suy nghĩ miên man thì Vương gia đã ra cổng xoay người lên xe ngựa.
Lý ma ma còn cho rằng hắn muốn đuổi theo Liễu cô nương, đang định nhắc nhở Vương gia rằng bọn họ đã lên đường rời đi từ sáng sớm hôm qua, e là nhất thời không thể đuổi kịp.
Không ngờ Hoài Dương Vương lại quay đầu ngựa đi về phía Kim Giáp Quan.
Lý ma ma thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài một hơi, xoay người nhìn về sân vườn trống rỗng, trong lòng lão ma ma thực sự cũng không dễ chịu chút nào!
Phía bên này, đoàn xe của Lục gia xuất phát từ sáng sớm hôm qua, sau khi đi đường suốt một ngày một đêm thì đã đến sông Kim Đà, vượt qua con sông thì sẽ cách Quan Nội* không còn bao xa nữa.
(*Chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc.)
Khi đến bờ sông và chuẩn bị lên thuyền, Liễu Miên Đường chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa, quay sang nói với Phạm Hổ - Người dẫn đầu đầu đội hộ tống nàng nói: “Phạm thị vệ trưởng, đưa đến đây là được rồi, ngài dẫn người quay về đi. Vụ án buôn lậu khoáng sản đã được kết án, những quan viên quen biết đại cữu cữu ta đều đã chết, không còn chứng cứ gì, Tuy vương cũng không phải đuổi cùng giết tận cữu cữu ta nữa, sau khi qua sông, con đường sẽ trở nên náo nhiệt đông đúc, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.’’
Phạm Hổ siết chặt cơ mặt, cung kính dâng lên một cây đao cho Miên Đường, thành thật nói: “Liễu cô nương, Vương gia đã từng dặn dò, nhất định phải hộ tống các ngài bình an trở về Lục gia ở Tây châu, nếu ta nửa đường trở về, Vương gia cũng sẽ chém đầu ta, cho nên nếu ngài ngại phiền muốn đuổi ta đi, hoặc là dùng kế bỏ xa chúng ta lại phía sau, không bằng ngài cứ cầm cây đao này chặt đầu ta trước để ta chết ở trước mặt ngài, nói không chừng Vương gia sẽ niệm tình ta nhất mực trung thành với ngài ấy mà đối xử tử tế với di quyến của ta.’’
Khi nói ra những điều này, vẻ mặt Phạm Hổ cực kỳ nghiêm túc, nói xong còn duỗi cổ ra để Miên Đường tìm đúng vị trí để chém xuống, tránh cho vướng lưỡi đao.
Miên Đường cũng nghiêm túc hỏi Phạm Hổ tiền lương một tháng của hắn là bao nhiêu, Phạm Hổ thành thật nói ra một con số, Miên Đường gật gật đầu: “Không ít, nhưng nó không đáng để đánh đổi cả sinh mạng của mình, ngài cũng quá liều mạng rồi!’’
Phạm Hổ nói với Liễu cô nương rằng đây không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít mà là danh dự, tôn nghiêm của một nam nhân.
Khi hộ tống nàng đến Tây Bắc, tôn nghiêm của Phạm thị vệ trưởng đã hoàn toàn rơi xuống tấm ván gỗ trên xe, cho nên lần này đưa nàng trở về chính là một cơ hội cuối cùng để lấy lại thể diện của nam nhân.
Sau khi nghe xong những lời này, Miên Đường đã từ bỏ ý định để bọn họ trở về, nếu không, dựa vào ý của Phạm Hổ, hắn sẽ ngay lập tức cắt tổ tự sát.
Bây giờ Miên Đường đã khôi phục lại cách trang điểm của một tiểu cô nương chưa xuất giá, sau khi gỡ bỏ túi bóc phụ nhân xuống, nàng chỉ thắt bím đơn giản, còn những sợi tóc loà xoà thì quấn lại bằng vải xanh, trên người cũng mặc một chiếc áo bông bằng vải thô bình thường.
Rõ ràng là cách trang điểm và ăn mặc của tiểu cô nương trong một gia đình bình thường, nhưng nếu có đám người Phạm Hổ đi theo sát phía sau thì đoàn xe trông cực kỳ bắt mắt. Vì thế Miên Đường thương lượng với Phạm Hổ, nếu bọn họ đã là ám vệ vậy thì cứ tiếp tục âm thầm đi theo bảo vệ là được rồi, tách khỏi đoàn xe của Lục gia, không đi chung một đường.
Chờ đến khi nàng quay về Tây Châu và mặt mũi tôn nghiêm của Phạm thị vệ cũng đã được lấy lại, bọn họ có thể âm thầm trở về, hai bên không quấy rầy lẫn nhau.
Sở dĩ Miên Đường đưa ra yêu cầu này cũng là có suy tính riêng của nàng.
Khoảng thời gian trước tất cả mọi người đồng hành cùng nhau, khi Bích Thảo và Phương Hiết nấu cơm, không thể không tránh khỏi việc nấu thêm một phần cho mấy thị vệ đó, một đám người cao lớn thô kệch, sức ăn quá lớn, luôn duỗi tay muốn xin thêm cơm nữa…
Miên Đường cảm thấy với số tiền ít ỏi hiện tại của mình thực sự không thể nuôi được bọn họ.
Những khế đất cửa hàng và ngân phiếu mà Hoài Dương vương để lại cho nàng nàng đều không mang theo, nếu không, nàng sẽ giống như ngoại thất hắn nuôi dưỡng.
Nhưng kết quả của việc kiên quyết giữ vững sự kiêu ngạo của mình chính là bây giờ cả nàng và Đại cữu cữu đều hơi túng quẫn.
Lúc trước Đại cữu cữu bị đuổi giết, số tiền mang theo bên người của không nhiều lắm, nhưng những người ở tiêu cục Thần Uy này cũng phải ăn cơm, vì thế trước khi rời đi, Miên Đường cũng mặt dày mày dạn sử dụng tất cả bột mì và gạo trong viện hấp một nồi bánh bao lớn rồi gói chúng lại mang đi.
Bây giờ trong tay nàng vẫn có ngân phiếu và của hồi môn của nàng mang theo bên cạnh khi được cứu sống, nhưng nàng tạm thời không muốn sử dụng chúng làm chi phí đi đường, cho nên nàng phải tiết kiệm nhất có thể.
Sau khi vứt bỏ sạch sẽ đám thị vệ Vương phủ hàng tháng được hưởng mức lương kếch xù kia, chí phí đi lại và lương khô gần như có thể duy trì đến Tây Châu.
Nhưng Phạm Hổ cũng không biết Liễu cô nương đưa ra yêu cầu như thế là vì không thích bọn họ ăn quá nhiều.
Hắn chỉ cho rằng nàng đã cắt đứt với Vương gia, nên mình và thủ hạ cứ luẩn quẩn trước mặt tiểu cô nương khiến người ta nhìn đến phiền lòng, vì thế Phạm thị vệ trưởng lập tức đồng ý, sau đó hơn hai mươi thị vệ kia lập tức ẩn nấp không còn thấy bóng dáng đâu nữa chỉ trong chốc lát.
Lục Tiện cũng cảm thấy không có những thị vệ đó theo sát, mình cũng trở nên thoải mái tự do hơn một chút, cho nên nói với cháu gái: “Dựa theo lộ trình hiện tại, chưa đầy nửa tháng nữa là có thể trở về địa phận của Tây Châu, nếu phụ thân nhìn thấy con trở về, chắc chắn sẽ rất vui mừng.’’
Nhưng Liễu Miên Đường lại không muốn trở về sớm như thế, nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm.