Triệu Tuyền cũng không rõ nội tình sao Thôi Hành Chu và Miên Đường mỗi người một nẻo.
Đại loạn ở Tây Bắc đã xử lý xong, gần đầy triều đình đang bàn bạc với vương nữ của lão Thiền Vu, hình như có ý bình định Tây Bắc. Thôi Hành Chu điều quân binh tới U Châu, gặp một vài chuyện ngoài ý muốn nên tạm thời chưa quay về được.
Lần này khi y đến U Châu gặp Thôi Hành Chu, ngay cả nhắc Thôi Hành Chu còn không muốn nhắc đến chuyện của Liễu Miên Đường.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hắn chỉ vội vàng dặn dò y vài chuyện, sau đó cho y Ưng Cốt Hoa nhờ y chế thành cao, còn dặn dò Triệu Tuyền dù có gì cũng không được nói với Miên Đường là hắn đưa, nếu không nàng sẽ không dùng. Không thể trì hoãn hiệu quả của thuốc, cho nên muốn Triệu Tuyền dùng thân phận lang trung nói rõ lợi hại trong đó cho nàng.
Dặn dò xong, Thôi Hành Chu lập tức đuổi y đi.
Theo Triệu Tuyền thấy, hẳn là Thôi Hành Chu bội tình bạc nghĩa, thấy Liễu nương tử vô dụng rồi nên không muốn chịu trách nhiệm. Thuốc mỡ này hẳn là đền bù lương tâm.
Thật ra không cần Thôi Hành Chu dặn, y cũng sẽ không nói sự thật cho Liễu Miên Đường biết, hết sức thoải mái mang thuốc mỡ ra làm quà gặp mặt tặng cho Liễu tiểu thư.
Về phần Liễu Miên Đường, nàng muốn không nghĩ người đứng sau là Thôi Hành Chu cũng cần phải có sức tưởng tượng cực kỳ cao siêu. Triệu hầu gia có chút sơ sót, nhất thời không suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ một lòng một dạ khiến cho Liễu Miên Đường nhìn bằng con mắt khác.
Miên Đường cảm thấy nếu Triệu Tuyền không có danh Hầu gia, chỉ với năng lực nói năng xằng bậy của y là có thể bị người ta đánh chết mấy lần rồi.
Y còn chưa nói xong, Miên Đường đã lấy ngân phiếu ba trăm lượng ra vỗ lên quầy nói: “Ngài không nói thuốc giá bao nhiêu, ta trả bừa vậy, nếu hầu gia không nhận thì lấy thuốc về đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Triệu Tuyền đành nhanh tay lấy ngân phiếu, sau đó dặn dò cách dùng thuốc. Xong hết thảy mới rời khỏi tiêu cục.
Sau khi Miên Đường trở về, ban đêm thật sự có dùng thuốc mỡ, có điều nàng chỉ thử trên tay phải, trong đêm hôm đó cổ tay nóng lên, cảm giác da ngứa ngáy giống như cuối cùng gân tay khô quắp có cảm giác lại như bình thường.
Miên Đường rất tin tưởng và phục y thuật của Triệu Tuyền. Nếu y nói đúng, không bao lâu nữa tay chân mình sẽ tốt lên, tay chân không còn vô lực nữa.
Miên Đường không cầu mong gì nhiều, cũng không mong có thể khôi phục như ban đầu, chỉ cần có thể lo được cuộc sống hằng ngày, không giống như phế nhân là đủ. Vì Mấy ngày tiếp theo, nàng dùng thuốc đúng giờ đúng lượng.
Về chuyện của mẹ con Tô gia, Miên Đường nói ngắn gọn những gì mình biết cho ông ngoại nghe.
Ông ngoại hầm hừ nói: “Chuyện con nói ta đã nhắc nhở lão Nhị trước rồi. Vị quý nhân này do cha của Nhị cữu mẫu con giới thiệu nên cũng không biết làm sao. Nhị cữu mẫu con nói cha bà ta là tri huyện, ta con không thể so được? Thanh Anh có cha có mẹ, không tới phiên ông già như ta nhọc lòng, còn con… Làm sao con quen được Triệu hầu gia kia?”
Lão gia tử tinh mắt, Miên Đường biết chắc chắn lão nhân gia ông nhìn ra sơ hở, nàng không hề hoảng, chỉ nói sơ qua lý do quen đã đối chiếu với Triệu Tuyền.
Lục Võ biết cháu gái có chủ ý riêng, quản nhiều sẽ phản tác dụng. Nhưng vẫn lời ít ý nhiều nhắc nhở nàng: “Con à, con không phải là người nông cạn, dù y có là hầu gia thật thì cũng không nên vào cửa hầu phủ, con phải nhớ rõ lời mẫu thân con nói đấy, trăm triệu chớ tham lam phú quý, suy nghĩ sai trái…”
Miên Đường cười nói: “Ông ngoại yên tâm, con và Triệu hầu gia hoàn toàn trong sạch. Y như vậy con cũng không dám trèo cao.”
Lục Võ thấy dáng vẻ không để tâm đến hầu gia của Miên Đường, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Miên Đường không phải nha đầu Nhị phòng, một lòng truy đuổi phú quý, dù có là hầu gia, Miên Đường của ông cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhiều ngày nay Triệu hầu gia đổi đủ cách tới phủ, đặc biệt là mỗi lần có bà mối tới hỏi Miên Đường, y toàn cắt ngang, khiến người ta rất phiền.
Ngày mai ông phải dặn người gác cổng, đóng cửa từ chối tiếp khách. Nếu Nhị phòng muốn đu bám quyền quý thì leo ra ngoài phủ. Đừng có mang mấy thứ dơ bẩn vào trong nhà.
Có điều Triệu Tuyền không hề biết cái miệng mình khiến người ta thấy phiền, nếu không vào Lục phủ được, y dứt khoát tới thẳng tiêu cục, trò chuyện qua quầy với Miên Đường cũng được.
Thời gian Miên Đường ở tiêu cục cũng không ít, thế mà hầu gia không tìm thấy người.
Triệu Tuyền cực kỳ ảo não. Y còn có công việc trên người, không thể ở Tây Châu lâu, nếu Miên Đường trốn mình, làm sao y định được chuyện đón nàng vào Hầu phủ chứ?
Cho nên hôm nay y cố ý chờ ở cửa sau Lục gia, đợi Miên Đường ra là nói hết tình cảm của mình với nàng.
Nhiều ngày nay vì tránh mặt hầu gia nên Miên Đường không đi cửa chính. Không ngờ thế mà Triệu Tuyền chịu đứng ở chỗ thùng rác bẩn ở cửa sau chờ nàng.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì, tuy Triệu Tuyền và Thôi Hành Chu cùng nhau lừa nàng nhưng suy cho cùng thì Triệu Tuyền có tấm lòng thầy thuốc, cứu nàng một mạng.
Miên Đường cảm thấy nên mời hầu gia uống một ly trà, thuận tiện nói chuyện rõ ràng với y.
Vì thế, Miên Đường mời hầu gia đến trà lâu ở Đông môn trước, nàng sẽ đến sau.
Đến khi hai người ngồi ở trong gian riêng của trà lâu, Miên Đường rót cho Triệu Tuyền một ly trà, uyển chuyển khách khí nói, nàng chỉ có lòng biết ơn với hầu gia chứ không có tình cảm nào khác, mong Triệu hầu gia không chấp, vứt bỏ chấp niệm.
Triệu Tuyền bị tổn thương lòng tự trọng, có hơi bực.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt hồng phấn như hoa phù dung của Miên Đường, đặc biệt là đôi mắt hoạt bát, y vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Ta biết tiểu thư bị Thôi Cửu làm tổn thương sâu sắc, không mong cô nương đón nhận ta ngay lập tức nhưng cô nương trời sinh là người mảnh mai, vốn nên được người ta chăm sóc như hoa mẫu đơn yêu kiều. Giờ tiểu thư sống nhờ tại nhà ông ngoại, suốt ngày bị mấy bà mối tìm mấy mối thô tục đến, sao có thể tìm được cho tiểu thư mối nhân duyên ra hồn gì?”
Miên Đường cười nói: “Những mối mấy bà ấy nói mới xứng với thân phận cỡ này của ta. Hầu gia mắt cao thân quý nên chướng mắt là phải. Nếu ngài muốn tìm mối duyên đẹp nên tìm người có thân phận tương xứng… Dựa vào tài hoa và dung mạo của hầu gia, xứng với công chúa…”
Triệu Tuyền khoát tay nói: “Liễu tiểu thư đừng có nguyền rủa ta, nếu thật sự bị công chúa nhìn trúng, đúng là muốn mạng người ta, không nên giống với Thôi Cửu bị nhốt ở U Châu, kết cục què mất cái chân…”
Nói được một nửa, Triệu Tuyền vội ngừng lại.
Lần này y không cẩn thận lỡ lời, mặc dù im ngay lập tức nhưng Miên Đường lại nhìn chằm chằm y, ngập ngừng nói: “Ngươi nói cái gì? Hắn… Bị nhốt ở U Châu? Chân què?”
Triệu Tuyền bất đắc dĩ gật đầu, nếu đã lỡ miệng vậy thì chỉ có thể nói thật: “Chuyện là ta không muốn nhắc đến hắn ở với tiểu thư, sợ làm tiểu thư mất hứng…”
Miên Đường lại bình tĩnh nói: “Không sao, nói chi tiết đi, có lẽ hôm nay ta còn có thêm hứng ăn nhiều thêm mấy chén cơm…”
Triệu Tuyền cảm thấy tuy lời Miên Đường nói cay nghiệt nhưng lại rất phải lý. Dù sao thì Miên Đường là người bị Thôi Cửu bội tình bạc nghĩa, trong lòng khó tránh khỏi oán trách.
Vì thế y đã nói sự thật về tình cảnh hiện tại của Thôi Hành Chu.
Thì ra sau khi triều đình nhận được thư thỉnh cầu trừ gian diệt loạn từ vương nữ của lão Thiền Vu, cũng có ý liên hợp với các bộ lạc Man tộc, lật đổ vương triều của A Cốt Phiến, sớm ngày bình ổn chiến loạn ở biên quan.
Hơn nữa Thôi Hành Chu thế mà chủ trương ngừng chiến, thực sự làm người ta ngoài dự đoán.
Trong triều luôn có người trách móc Hoài Dương vương cố ý mở rộng chiến tuyến là vì muốn mở rộng vây cánh của mình. Lần này nghị hòa với vương nữ là do Hoài Dương vương tự mình gửi thư, đủ thấy hắn một lòng một dạ vì triều đình, khiến những người mắng hắn quá hiếu chiến nhất thời không nói được gì.
Còn Ngô thái hậu thì tứ hôn cho công chúa với Thôi Hành Chu, mượn sức hắn để thực hiện ý đồ của mình.
Có điều vị công chúa kia của Ngô thái hậu đúng kiểu nuông chiều từ bé, hôn nhân của nàng ta không phải tùy tiện một đạo thánh chỉ là có thể bài bố.
Vì thế triều đình ban bố chiếu thư, muốn Binh Bộ ra người, tiếp quản quân Tây Bắc cũng như sớm ngày liên hợp các bộ lạc nghị hòa với vương nữ. Trong chiếu bảo Thôi Hành Chu nhập kinh, để công chúa tự mình gặp mặt rồi lại ban bố thánh chỉ lần nữa.
Ai ngờ sứ thần triều đình phái đi U Châu bị tập kích bất ngờ, Hoài Dương vương tự mình lãnh binh giải vây, vì cứu đặc sứ mà bị tên bắn ngã ngựa… Nghe nói chân bị tàn tật suốt đời…
Miên Đường im lặng nghe, tay nắm chặt làn váy, nàng không dám tưởng tượng, nam nhân đó kiêu ngạo như thế mà từ giờ trở đi biến thành… Người què!
“Không phải ngươi là thần y sao? Không phải ngươi cho ta thuốc có thể nối gân được ư? Tại sao không đưa cho hắn, còn cố tình đến chỗ ta lãng phí thời gian!” Sau khi nghe Triệu Tuyền nói, Miên Đường trầm mặc một lúc, đột nhiên lên tiếng chất vấn.
Triệu Tuyền bị Miên Đường hét, tự cảm thấy mình vô tội, bất đắc dĩ nói thật: “Ưng Cốt Ưng Hoa nối gân này… Là vật trên tuyết sơn nằm ngoài tạo hóa, một trăm năm mới thỉnh thoảng nở hoa một lần, hơn nửa đời hoa ngắn, không phải có tiền là mua được. Thuốc này… Ôi, ta nói với ngươi vậy! Thật ra… Thật ra là Thôi Cửu cho ta, bảo ta phối giúp, nhờ cơ duyên xảo hợp hắn mới tìm được, chỉ có bao nhiêu đó, bảo ta đưa hết cho ngươi. Ta cũng khuyên hắn để lại một ít nhưng hắn không chịu, bảo ta nhanh đưa cho ngươi lấy tới, tránh mất tác dụng…”
Miên Đường mím chặt môi, nàng không ngờ thuốc mỡ vừa bôi vào lập tức thấy hiệu quả đó là do Thôi Hành Chu nhờ Triệu Tuyền mang tới. Càng không ngờ rằng, hắn biết rõ chân mình tàn phế mà vẫn đưa hết toàn bộ cho nàng.
“Hắn thật sự sẽ tàn phế? Ngươi lại gạt ta nữa đúng không?” Miên Đường lạnh lùng nói.
Chẳng hiểu sao Triệu Tuyền bị nàng nhìn chằm chằm đến rùng mình, sau đó chỉ lên trời thề, lần này tuyệt đối không dối gạt. Y và đặc sứ tận mắt nhìn thấy chân Thôi Cửu bị thương, rất nghiêm trọng.
Thôi Cửu sốt cao liên tục mấy ngày, sau khi Triệu Tuyền châm cứu mới dần tỉnh táo lại.
Miên Đường rũ mắt, chỉ nói mình hơi mệt, bảo thị nữ tính hóa đơn, còn mình thì chạy lấy người.
Triệu Tuyền trăm triệu không ngờ rằng, Miên Đường thế mà không có thái độ gì với việc này, tuy Thôi Cửu lừa nàng là đáng giận nhưng hiện giờ tình cảnh của hắn cũng rất đáng thương.
Giờ chân bị thương, không thể vào kinh hòa hoãn quan hệ với thái hậu, lại bị tàn tật suốt đời. Hắn còn đưa thuốc có thể chữa thương hết cho Miên Đường, dù có thâm thù đại hận cũng nên xuống nước một lần.
Nào ngờ thái độ Liễu Miên Đường lại lạnh lùng như vậy, không hề thương cảm lấy một chút.
Điều này khiến cho hy vọng của y đối với nữ tử kiều diễm trên thế gian tan tành.
Có điều cũng không thể trách Liễu nương tử tuyệt tình, nàng bị Thôi Hành Chu gạt hết sức quá đáng, trông có vẻ nàng sẽ không tha thứ.
Trong một chốc, Triệu Tuyền có chút nóng lòng muốn thử, Thôi Cửu đang bại trận, mình có hy vọng rồi!
Ngày hôm sau, gã sai vặt hầu hạ y ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi bái phỏng Lục gia tiếp, chính thức bàn chuyện nạp Miên Đường làm quý thiếp với lão Nhị Lục gia.
Nhưng còn chưa tới Lục phủ đã thấy cửa Lục gia lộn xộn, đại gia vội vã lên ngựa đi đến bến tàu.
Y thấy Lục Mộ ở cửa, vội hỏi thử, Lục Mộ mất tự nhiên nói: “Miên Đường bị bệnh, không thể gặp khách.”
Triệu Tuyền nghe thế càng muốn đi thăm Miên Đường, vốn y là lang trung, nào có ai có thể tốt hơn y?
Lục Mộ thấy y khăng khăng muốn đi, đành bất đắc dĩ. Vốn hầu gia này muốn nạp Miên Đường làm thiếp, ông còn thấy mừng thầm trong lòng. Ông cảm thấy nếu Miên Đường có thể trèo cao đến vậy cũng là phúc khí.
Có điều ông đã quên mất, đứa cháu gái này là người thích gây chuyện.
Thay vì để hầu gia biết từ miệng của người khác, không bằng tìm lời nói thật tránh để về sau hôn sự này hỏng mất. Vì thế ông xoa tay nói: “À, hầu gia, đứa cháu này của ta đúng quen lỗ mãng, nghe nói tiêu cục có một chuyến thuyền hàng đi Dịch Châu gặp rắc rối, ngày hôm qua chẳng chào hỏi ai đã thu dọn hành lý, dẫn theo hai nha hoàn đi Dịch Châu trong đêm! Ngài xem, nó giỏi giang vậy đấy, có điều may mà có dẫn theo nha hoàn bà tử, hẳn nhanh về thôi…”
Triệu Tuyền nghe mà hết hồn, nếu y nhớ không lầm… Dịch Châu cách U Châu không đến mấy dặm đường…
Miên Đường đúng thật là xuất phát trong đêm nhưng mục đích cuối cùng của nàng không phải là Dịch Châu mà là U Châu.
Thuốc mỡ nàng đã dùng một ít, bởi vì đã mở sáp nên phải dùng nhanh, không thôi sẽ giảm tác dụng.
Ngày hôm qua sau khi nàng nghe Triệu Tuyền nói xong, nàng quay về phủ không ăn cơm nước gì chỉ cầm một quyển sách, ở mãi một trang, ngồi buồn bã cả một buổi trưa.
Trong sách kẹp hoa khô, mùi hương vẫn chưa bay hết, như có như không quanh quẩn trong không khí.
Miên Đường chưa từng buồn phiền như thế này, dứt khoát ném quyển sách vào bếp lò bên cạnh.
Nàng tạm an ủi mình, U Châu cách nàng rất xa, người ở đó sống hay chết có liên quan gì đến bá tánh tầm thường như nàng?
Không dễ gì mình mới lên giường nhắm mắt ngủ được, chỗ tay chân bôi thuốc có cảm giác tê tê khiến người ta khó mà ngủ say.
Bích Thảo không biết lòng nàng buồn phiền, theo thường lệ muốn tới bôi thuốc cho nàng.
Miên Đường nhìn hộp thuốc dùng được hơn một nửa, đột nhiên lên tiếng nói: “Đừng động vào thuốc đó… Đi, đi dọn một vài món hành lý đơn giản cho ta…”
Nàng thân là nữ tử, tay chân có sức hay không không quan trọng. Còn hắn thân là võ tướng, há có thể bị què?
Miên Đường không ngờ vô duyên vô cớ, mình ù ù cạc cạc mắc nợ ân tình của Thôi Hành Chu.
Nợ hắn, nàng xin trả gấp bội, như thế về sau mới không vướng bận…
Miên Đường là người đã quyết định làm cái gì sẽ làm ngay.
Chỉ là nhóm người của Phạm Hổ đứng là vướng chân, chẳng những đi theo nàng, còn hỏi nàng muốn đi đâu.
Trên đường đi, Miên Đường đứng ở mũi thuyền, nàng nhíu mày, nói thẳng với Phạm Hổ rằng việc làm ăn của mình có chút rắc rối, nhân thủ không đủ mong Phạm Hổ đưa thị vệ lên thuyền giúp một tay.
Phạm Hổ được vương gia phân phó tới phụ trách chỗ Miên Đường, không từ chối được nên gã dẫn theo mười mấy thủ hạ lên thuyền, giúp ổ đầu* khiêng hàng hóa.
*Ổ đầu: Người dẫn đầu nhóm người vận chuyển hàng hóa của tiêu cục.
Lần này vận chuyển số lượng lớn thổ sản vùng núi, chủ hàng cũng gửi cho tiêu cục một túi to hoa quả khô loại tốt nhất.
Miên Đường cho người chọn nấm đầu khỉ, hoàng kỳ, gà mái, đẳng sâm, táo đỏ loại tốt nhất tự mình hầm một nồi canh gà hầm nấm đầu khỉ, để sau khi nhóm Phạm Hổ làm việc xong cho bọn họ lên mũi thuyền uống chén canh.
Dưới cái giá rét giữa non nước, ăn được một bát canh gà hầm nấm đầu khỉ thơm ngon, cảm giác cả người nóng lên, hết sức thoải mái. Canh rất ngon, mọi người ăn mấy bát liền, ai cũng nhanh chóng đầy một bụng nước, cảm giác cả người lâng lâng, thoải mái đến mức người ta muốn quên hết tất cả, người như không tồn tại, trôi nổi ở trong biển sao.
Rất nhanh cả một đám người ngã trái ngã phải, ghé vào bàn ngủ. Phạm Hổ là người ngủ cuối cùng, trong mơ màng mới nhận ra mình lại bị Miên Đường nương tử lừa vào tròng.
Chắc chắn Liễu Miên Đường đã hạ thuốc mê bí chế độc nhất vô nhị.
Trong mơ màng nghe thấy Liễu nương tử bảo đảm, nếu bọn họ bị mất bát cơm*, có thể tới tiêu cục của nàng, tuy không có hiển quý như làm người hầu cho vương phủ nhưng tiền lương không hề ít!
*Mất việc.
Lúc Phạm Hổ tỉnh lại thì bọn họ đã bị vứt ở bến tàu, Liễu nương tử và đội tàu đã đi mất…
Sau khi Liễu Miên Đường cắt đứt được cái đuôi, nàng không rời thuyền hàng mà đi gấp suốt ngày đêm, không đến nửa tháng đã đến U Châu.
May mà trời rét đậm, thuốc mỡ có đá giữ lạnh nên không sợ hỏng.
Có điều đến U Châu rồi, làm sao đến gặp Thôi Hành Chu mới là vấn đề.
Không ngờ còn nhanh hơn dự đoán của nàng, nàng nhìn thấy Hoài Dương vương đưa tiễn đặc sứ trong triều.
Trên phố xá nhộn nhịp, Miên Đường nghe thấy mọi người hò hét hoan hô nên đi theo đám đông.
Nam nhân đã lâu không gặp kia đang ngồi trong xe ngựa, đầu đội ngọc quan, mặc áo bào rộng, phong thái nhàn nhã, có điều làn da ngăm đen hơn trong trí nhớ của nàng, hắn có vẻ gầy đi một chút, ánh mắt sắc bén như kiếm sắc, đuôi lông mày nhếch lên trông hết sức nghiêm nghị.
Khi tới cửa thành, Hoài Dương vương xuống xe ngựa tiễn đưa đặc sứ, hắn chống quải trượng khắc ngà voi, từ từ bước xuống xe ngựa, cơ thể cao lớn lại bước đi khập khiễng, không thể sải bước bước đi thật hiên ngang như ngày trước.
Mặc dù Miên Đường đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ què chân phải chống quải trượng của hắn nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy mắt đau xót, không cầm được nước mắt.
Nàng vội lấy khăn trùm đầu che mặt mình lại, giấu đi sự nghẹn ngào của mình.
Nói quên hay lắm nhưng khi gặp mới phát hiện hóa ra chỉ là mọi thứ đều giấu ở đáy lòng. Hiện giờ nhìn thấy hắn, bao nhiêu buồn bã trong lòng lại dâng trào lên.
Vốn nàng muốn tự mình đưa thuốc đến chỗ đội vệ binh vương gia xong rồi đi. Thế nhưng lúc này trong lòng lại muốn đích thân gặp hắn… Có điều nàng không muốn nói chuyện với hắn, nếu là có thể gặp nhau trong mộng thì thật tốt.
Do chân Hoài Dương vương bị thương, muốn đến Dược Tuyền sơn trang nổi danh khắp U Châu để tĩnh dưỡng. Lang trung nói thẳng là thương thế của vương gia quá nặng, không chịu được cảnh khổ đi đường, chính vì vậy mới không cùng đặc sứ trong triều đi vòng vèo quay về kinh thành báo cáo.
Dược Tuyền sơn trang là chỗ nhiều quan lớn gần đó thường tới, cho nên lầu các trang viên cũng hoa mỹ hơn bình thường. Bây giờ do có Hoài Dương vương đến nên khắp nơi trong ngoài trang viên đều có trạm gác, canh phòng nghiêm ngặt.
Miên Đường đi một vòng bên ngoài trang viên, nhìn nước trên núi chảy xuống dưới tạo thành sông, trong lòng nảy lên chủ ý…
Hôm nay Hoài Dương vương đến như mọi ngày, sau khi ngâm chân bị thương trong dược tuyền một lúc thì hắn lên nằm trên tháp mềm trong noãn các nghỉ ngơi.
Từ bé hắn đã tập võ với cao nhân, hơn nữa thiên tư rất cao, tai cực kỳ thính.
Cho nên lúc thị vệ gác cửa ngã xuống như củ cải bị chém, hắn lập tức cảnh giác, thấy ở cửa sổ có mê hương bay vào, Thôi Hành Chu nhanh chóng lấy khăn ướt trong chậu bên cạnh che miệng mũi lại, sau đó kéo chăn che nửa khuôn mặt mình, giả vờ hôn mê.
Không bao lâu sau, sau khi khói mê tan hết, một bóng dáng xinh xắn lanh lợi xuất hiện ở noãn các.
Thôi Hành Chu nằm im, híp hờ mắt, đợi khi thích khách tới gần ra tay với hắn, hắn sẽ cho thích khách một đòn trí mạng.
Nào ngờ dường như thích khách kia không vội rút đao mà cứ nhìn hắn mãi, sau đó lấy ghế một chiếc ghế đặt bên cạnh tháp mềm của hắn, còn tiện đó đọc lá thư hắn mới viết được một nửa.
Kiểu thư viết lan man không có mục đích này thường để giết thời gian, chẳng phải văn chương hay ho gì.
Mấy lá thư Thôi Hành Chu gửi đến Tây Châu gần đây đã nhàm chán đến mức kể về việc bé mèo Miên nhi tiểu lên giày hắn như thế nào.
Quả nhiên thư kiểu đó cũng bị thích khách khinh thường, bỗng hắn nghe thấy một tiếng “hừ” rất khẽ…
Sau khi Thôi Hành Chu nghe tiếng động nhỏ đó, cả người cứng đờ rồi lại thả lỏng người trở lại, nằm im đợi “thích khách” đến gần.
Sau đó, cuối cùng thích khách cũng xắn tay áo chuẩn bị làm chính sự, trực tiếp nhấc lên chăn, sau đó lại trầm mặc rất lâu.
Lúc Thôi Hành Chu thấy ở chân hơi man mát, sau cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh bôi lên vết thương trên đùi hắn.
Thôi Hành Chu vùng dậy bắt lấy tay “thích khách”.
Miên Đường bị hoảng, vốn không nghĩ rằng hắn không bị mê dược làm hôn mê!
Thôi Hành Chu tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã lâu không gặp, thản nhiên nói: “Nàng đến gặp ta, ta cũng đâu có trốn, cần gì lén lút như thế?”
Đương nhiên Liễu Miên Đường phải lén lút. Nàng sợ Thôi Hành Chu không chịu dùng thuốc, để nàng mắc nợ hắn một phần nhân tình nên định lẻn vào bôi thuốc cho hắn, xong rồi để thuốc lại.
Dù sao thuốc dư lại cũng không đủ cho nàng dùng, Thôi Hành Chu hiểu được điều này hẳn sẽ thoải mái dùng số thuốc còn lại.
Tất nhiên sau hàng vạn lời ngụy biện, Miên Đường muốn tự mình đến xen vết thương của Thôi Hành Chu, muốn xem coi giờ hắn đã khỏe chưa. Nhân lúc hắn ngủ mê gặp là tốt nhất, vừa không dây dưa cũng không tình cảm ướt át.
Nhưng trăm triệu không ngờ rằng, vị này có thể tránh được thuốc mê cực kỳ mạnh của nàng, hết sức tỉnh táo bắt lấy tay mình.
Nàng muốn giãy khỏi tay hắn nhưng hắn lại không chịu buông, chỉ dùng một chút lực đã kéo nàng vào lòng mình.
Lúc cơ thể thơm ngát ướt sũng lạnh như ngọc bích sa vào lòng, máu khắp người Thôi Hành Chu sôi trào cả lên.
Lúc trước khi hai người mỗi người một ngả, hắn không ngờ mình thế mà nhớ cái cô nương nhẫn tâm này đến thế. Vậy nên giờ ôm nàng, Thôi Hành Chu có chết cũng không muốn buông tay nữa!
“Buông ta ra, ta chỉ đến đưa thuốc, nếu vương gia tỉnh rồi thì gọi người vào bôi thuốc đi…”
Thôi Hành Chu ôm nàng, chạm chóp mũi vào khuôn mặt còn vương bọt nước của Miên Đường, kề sát lỗ tai nàng nói: “Nàng nói là tới đưa thuốc nhưng lại đổ đầy người ta, ta không tra xét rõ ràng đã thả ngươi, chẳng phải là lẩm cẩm ư?”
Nàng lớn gan thật, trên đời này còn có cái gì mà nàng không dám làm không? Trước đây là hắn coi thường nàng rồi!
Miên Đường nghe hắn nói như vậy không giãy giụa nữa, nàng cho rằng hắn không yên tâm, nghi ngờ mình mưu đồ gây rối. Vì thế nói thật: “Ta lặn dưới nước theo con sông dẫn vào trang viên vào, lưới sắt chỗ sông chẳng chắc gì hết, vặn chút đã mở, chàng quay về kêu người lấp lỗ hổng đó lại đi…”
Thôi Hành Chu nghe vậy giận lửa giận bốc lên, lớn tiếng nói: “Làm càn! Nước lạnh như vậy nàng lại lặn vào, tay chân nàng sao có thể chịu được khí lạnh đó?”
Nói xong, hắn lập tức kéo thảm nhỏ ở bên cạnh xuống bọc kín lấy nàng, sau đó lớn tiếng kêu người chuẩn bị y phục sạch sẽ cho nàng.