Kiều Tàng

Chương 89



Người nọ nhìn mình bằng ánh mắt sáng ngời, Miên Đường không thể không cảnh giác, nàng chỉ cúi đầu, không nhìn bọn họ.

May mắn không có ai ngăn mình, cho nên Miên Đường dẫn theo thái phi, còn có Bích Thảo Phương Hiết và hai thị vệ thuận lợi rời khỏi nhà tranh, nhường nơi này cho người mới tới giả.

Nếu không có nhà che chở thì đơn giản thôi, mình chui vào rừng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Không biết tại sao, Miên Đường hợp với cuộc sống màn trời chiếu đất, ngủ hoang ở ngoài. Thị vệ trưởng chặt mấy cành cây dựng tạm mấy túp lều nhỏ để thái phi nghỉ tạm qua đêm. Chỉ là ban đêm sợ người ta phát hiện nên không thể đốt lửa, có chút khổ.

Ngày hôm đó, Miên Đường dẫn theo Bích Thảo đi tìm cành cây để sinh hoạt, nàng muốn khói nhỏ lại chút nên muốn tìm cành khô của cây bạch dương.

Miên Đường đang tìm hăng say thì đột nhiên thấy có người bò đến sườn núi, nhỏ giọng kêu mình: “Đại đương gia…”

Người này nằm úp như con nhện to, hù Miên Đường sợ hoảng hốt, nàng đưa tay lấy chiếc cung nhỏ treo bên hông muốn bắn người nọ.

Có vẻ như người nọ cũng biết Miên Đường bách phát bách trúng, lập tức rụt cổ nói: “Đại đương gia, ta là Lục Toàn! Ngài đừng bắn, ta bò lên để nói chuyện với ngài…”

Miên Đường cảnh giác nói: “Ngươi đừng lên đây, ở đó đi! Ngươi là ai? Ta không quen ngươi!”

Người tên Lục Toàn vui mừng rưng rưng nói: “Đại đương gia, ngài đây là trách ta không bảo vệ ngài ư? Lúc ấy ta bị bọn họ đánh hôn mê, khi tỉnh lại không biết ngài đi đâu mất, sau đó lại nghe người khác nói rằng ngài bị ném xuống sông nên ta vẫn luôn đi tìm… Sau mấy huynh đệ chúng ta nghĩ phải báo thù cho ngài… Không ngờ lại gặp ngài ở đây… Hu hu hu…”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tiểu tử kia nằm ở bên vách đá khóc như một đứa trẻ to xác hơn một trăm cân.

Miên Đường cũng nhận ra tiểu tử này là tiểu tử hôm ấy nhìn mình mãi ở nhà tranh. Xem tình hình này, sau ngày ấy, gã vẫn luôn lén đi theo mình, đúng là giỏi theo dõi đấy, lặng yên không một tiếng động, không hề có chút tiếng động nào!

Theo như gã nói, có vẻ như gã quen mình, hơn nữa còn là cố nhân trong đoạn ký ức nàng bị mất.

Miên Đường cảnh giác nhìn gã nói: “Ngươi nói ta quen ngươi, có bằng chứng không?”

Lời này rõ ràng sai sai nhưng người nọ lại thành thật trả lời: “Mấy người chúng ta đều là cô nhi không cha không mẹ ăn xin ở trên phố, lúc trước được đại đương gia ngài nhặt về làm sai vặt bên người ngài, đi theo ngài học bản lĩnh. Trên người chúng ta đều có hình xăm do ngài đích thân xăm, người khác không thể giả mạo được!”

Miên Đường có chút nghi ngờ, bảo gã từ từ bò lên, sau đó ở cách khá xa cho nàng xem hình xăm.

Sau khi bò lên tiểu tử tự xưng Lục Toàn quỳ xuống đất, cởi áo ngoài, để lộ bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên vai ―― “Trung nghĩa lưỡng toàn”.

Bả vai đang đẹp thế mà có hình xăm xấu như vậy đúng là có chút chói mắt. Miên Đường không biết nói gì bởi vì chữ xấu như thế… Đúng là chữ của nàng…

Bích Thảo ở bên cạnh thấy mà đau thịt. Mặc dù nàng ta cực kỳ trung thành với huyện chủ nhưng nếu huyện chủ muốn xăm chữ xấu như thế ở trên vai nàng ta, nàng ta thà rằng nhảy giếng cũng không xăm!

Vậy mà tiểu tử kia còn mang vẻ mặt kiêu ngạo tự hào nói: “Chỉ có người thân tín với ngài mới được ngài tự tay xăm chữ, đại đương gia, ta thật sự không phải kẻ địch dịch dung…” Hóa ra tiểu tử này cho rằng Miên Đường nghi ngờ gã là giả, cho nên mới giả vờ không quen.

Miên Đường không ngờ trước kia mình còn học theo mắc chứng nghiện xăm của Nhạc mẫu*, không biết đã hại bao nhiêu bả vai đẹp, thoáng chốc có chút xấu hổ. Có điều nàng thật sự không nhớ nổi người nọ là ai nên hỏi thử: “Các ngươi có mấy người, hiện tại ở đâu? Tới đây làm gì?”

*Chuyện kể trước khi Nhạc Phi đánh giặc về nhà thăm mẹ, mẹ Nhạc xăm lên lưng Nhạc Phi năm chữ “Tinh trung đền nợ nước” ý nói trả thù cho đất nước, trọn đời đền đáp cho tổ quốc.

Người nọ thành thật trả lời: “Chính là mấy người ngài thấy ở nhà tranh, lúc ấy bọn ta nhìn thấy bên cạnh ngài có nhiều người sợ bại lộ thân phận ngài nên không dám đến nhận người… Sau khi ngài rơi xuống nước biến mất, mấy người bọn ta thật sự không tìm thấy ngài nên định báo thù cho ngài. Lúc trước ngài bị một đội quan binh bắt đi, chắc chắn là thủ hạ của Hoài Dương vương, bọn ta muốn ám sát Hoài Dương vương nhưng hắn võ công cao cường, bọn ta đánh không lại nên muốn nổi dậy ở Đông Châu giết thẳng qua Chân Châu…”

Miên Đường nghe thế, thật sự không nghe nổi nữa, ngăn lại hỏi: “Nổi dậy?”

Lục Toàn thành thật gật đầu nói: “Lỗ vương Đông Châu chính là nhị ca Lục Nghĩa, đáng tiếc chúng ta không có bản lĩnh như ngài, chẳng làm được gì lớn, bị Hoài Dương vương đập chết…”

Miên Đường không ngờ tai họa Đông Châu ở ngay trước mắt mình, nàng nắm chặt chiếc cung nhỏ trong tay, nhăn nhó nói: “Ta? Ta thì có bản lĩnh gì?”

Lục Toàn sùng bái nói: “Ngưỡng Sơn Lục Văn, văn võ song toàn, có ai mà không biết đại danh của ngài? Bản lĩnh của ngài quá lớn mà!”

Thoáng cái Miên Đường cảm thấy đầu mình ong ong.

Cái tên Lục Văn này nàng không xa lạ gì, mỗi lần Thôi Hành Chu nhắc đến cái tên này giọng điệu hết sức khinh thường. Tặc tử Ngưỡng Sơn Lục Văn là đối thủ nhiều lần đối chọi một mất một còn với Hoài Dương vương.

“Lục Văn… Lục Văn không phải là Tử Du ư?”

Lục Toàn nghe vậy không khỏi “Hừ” một cái: “Bọn Đông Cung cũ toàn nhờ ngài nuôi, cả một đám dựng Kim Loan Điện trên Ngưỡng Sơn, làm gì chịu vào rừng làm thổ phỉ? Có cái gì bẩn thỉu mà không để ngài làm? Kết quả, bọn họ thế mà… Dám đuổi ngài xuống núi… Nếu không phải như vậy sao ngài bị quan binh bắt được?”

Nhất thời lòng Liễu Miên Đường cực kỳ loạn, nàng vậy mà có thể không sống nhờ Ngưỡng Sơn mà chỉ thuận tiện giúp đỡ quản lý dưới trướng, nàng chính là đại đương gia hàng thật giá thật của đại trại Ngưỡng Sơn ―― Lục Văn!

Đột nhiên trong đầu Liễu Miên Đường hiện lên những lời khi nàng còn nhỏ nói với ông ngoại ―― “Ông ngoại, ông ngoại là Lục Võ, sau này con sẽ là Lục Văn, một văn một võ, đánh hết thiên hạ!”

Lúc ấy lời này chọc cho ông ngoại cười ha ha, thế nhưng nàng thật sự giữ đúng lời biến nó thành sự thật?

Liễu Miên Đường ngơ ngác đứng đó, qua một lúc lâu mới phản ứng lại. Bích Thảo ở bên cạnh nghe mà loạn xà ngầu, dè dặt nhìn Liễu Miên Đường nói: “Huyện chủ, chúng ta đi lâu lắm rồi, hay là về thôi.”

Lục Toàn nhìn Bích Thảo bằng ánh mắt sáng ngời, hỏi: “Đại đương gia, có thể tin nha đầu này không? Nàng ta ở bên cạnh nghe hai ta nói hết rồi, nếu không liên quan vừa hay ta đẩy nàng ta xuống vách đá luôn để tránh nàng ta lắm miệng nói bí mật của ngài ra ngoài!”

Bích Thảo mặc kệ, dậm chân mắng: “Đẩy cái đồ quỷ ngươi! Ta mới là nha hoàn thân cận nhất của huyện chủ, ngươi là cọng hành nào!”

Miên Đường chỉnh đốn tâm tình phiền loạn nói với Bích Thảo: “Những lời hắn ta nói đó, một chữ ngươi cũng không được nói ra ngoài, dù là Phương Hiết cũng không được nói, nếu ngươi đồn ra ngoài, không cần người khác, tự ta xử lý ngươi!”

Bích Thảo sợ tới mức rụt cổ lại, lúc này mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc. Thật ra những lời bọn họ nói nàng ta không hiểu lắm, tất nhiên sẽ không tùy tiện đồn bậy.

Miên Đường phải đi về nên vội hỏi bọn họ tới đây làm gì.

Lục Toàn nói thật: “Nghĩa quân Đông Châu chúng ta bị Hoài Dương vương tiêu diệt hơn phân nửa, số còn lại cũng bị hắn dụ dỗ chiêu an không ít, nhị ca đối đầu với hắn trước trận chiến bị hắn đâm một kiếm trúng chỗ yếu ở ngực, mấy người chúng ta dốc hết sức cứu y, cứ như vậy trốn thoát. Vốn dĩ đại ca dẫn theo chúng ta chuẩn bị hành kinh qua Chân Châu xuống phía nam nhưng ai ngờ Chân Châu phong phủ, chúng ta không ra được, chỉ có thể trốn chạy khỏi truy bắt của quan binh.”

Liễu Miên Đường mới biết thì ra lúc trước nàng có cứu bốn huynh đệ, nàng chia ra đặt tên là Lục Trung, Lục Nghĩa, Lục Lưỡng, Lục Toàn. Lão Nhị có đầu óc nên phát động nổi dậy ở Đông Châu. Kết quả thất bại chạy trốn tới đây, trong lúc này lại có người giả mạo tên tuổi bọn họ gây rối.

Bọn họ cũng không biết những người này làm thế là vì muốn bắt giữ gia quyến của Hoài Dương vương, còn tưởng là đang dụ bắt bọn họ, cho nên cố sức trốn chạy. Lúc này mới gặp nàng ở cửa tiệm hoang.

Tiểu tử này không giống như đang nói dối, bởi vì có rất nhiều chi tiết không thể thuận miệng thêu dệt được.

Nếu những gì tiểu tử này nói là thật sự, ít nhất Hoài Dương vương cũng không gặp chuyện gì khốn khó, hắn đã dẹp tan đại loạn Đông Châu, chỉ là tạm thời bị người có ý đồ khác cầm chân, không thể quay về kịp.

Liễu Miên Đường bảo Lục Toàn về trước, đợi khi nào rảnh nàng sẽ đến cửa tiệm hoang dưới chân núi tìm bọn họ.

Vì thế sau khi nàng trở về bảo Phương Hiết nhóm lửa nấu cơm, còn mình thì ngồi im ở một bên suy nghĩ về chân tướng mới biết được.

Đồng thời trong lòng nổi lên một nghi vấn, trước đây nàng vẫn luôn cho rằng việc mình rơi xuống nước là bút tích của Ngưỡng Sơn Vân Nương. Thế nhưng giờ nghe Lục Toàn nói, hình như trước đấy nàng bị quan binh đuổi bắt? Có điều nàng biết, những quan binh đó tuyệt đối không phải do Thôi Hành Chu sai khiến.

Nói cách khác, hắn cũng sẽ không nhọc lòng dùng mình để bắt “Lục Văn”.

Nhớ đến việc mỗi lần Hoài Dương vương nhắc tới Lục Văn là nghiến răng nghiến lợi, vì bắt giữ Lục Văn mà còn hao tốn hết thời gian và tinh lực, Miên Đường có thể tưởng tượng được vương gia có một nỗi cố chấp mèo bắt chuột với Lục Văn.

Trước đây nàng rất thích tính cố chấp của nam nhân nhà mình, nhưng hiện tại lòng đầy hoảng hốt ―― nếu nàng thật sự là Ngưỡng Sơn Lục Văn, Thôi Hành Chu mà biết liệu có tha cho nàng?

Có điều việc trước mắt khẩn cấp hơn, không phải lúc nghĩ những việc này mà nên suy nghĩ làm sao thoát khỏi đuổi bắt của mấy tên phỉ binh giả mạo kia.

Miên Đường đứng dưới bóng cây đại thụ dựa lưng vào thân cây, rầu rĩ nhìn núi ở xa xa, vẫn không khỏi suy nghĩ xem giờ này Thôi Hành Chu đang làm gì.

Hoài Dương vương cũng có tâm tư y hệt, không ngừng nghĩ về Liễu Miên Đường.

Lúc này, Tuy vương đứng dậy khỏi tháp mềm, đẩy ngã ả đào xinh đẹp trên người xuống đất, hung tợn nói: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa cho ta!”

Thị vệ căng thẳng nói: “Khởi… Khởi bẩm vương gia, Hoài Dương vương phái người khởi hành vào kinh bắt vương phi và tiểu thế tử. Hắn để lại lời cho ngài, bảo ngài lấy Sở thái phi và Hoài Tang huyện chủ ra đổi…”

Hóa ra đêm qua, Tuy vương phi và Thế tử gia đã khởi hành vào kinh, đột nhiên bị một đám người bịt mặt đánh cướp, lúc ấy đám người kia cũng không để lại thư từ gì, chỉ để lại lời nhắn cho Tuy vương, thật ra lời nói ngay lúc đó còn khó nghe hơn.

Nói thẳng là kêu Tuy vương thành thật chút, đối xử tử tế với thái phi và huyện chủ, không thì để cho người khắp thiên hạ đều biết Tuy vương đội nón xanh, để cho con gã có thêm vô số cha nuôi nghĩa phụ!

Tuy vương nghe xong, giận đến mặt căng cứng, chửi ầm lên: “Đổi? Bổn vương còn chưa bắt được cọng lông nào, con mẹ nó lấy cái gì đổi với hắn!”