Kiều Tàng

Chương 91



Miên Đường và Bích Thảo đều ngạc nhiên, khó mà nghĩ rằng những người khác nghe được tin hôn sự lại phản ứng như vậy.

Miên Đường không chịu nổi nữa: “Ai nói ta gả cho hắn… Đi hành thích?”

Tiếng la hét khóc lóc của mấy huynh đệ bị át đi, ngơ ngác nhìn Liễu Miên Đường, thật sự không nghĩ ra được lý do nàng muốn gả cho Hoài Dương vương.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lục Nghĩa lên tiếng đầu tiên: “Có phải lúc trước… Đại đương gia bị hắn bắt, hắn nhìn trúng đại đương gia, ép ngài gả cho hắn?”

Miên Đường cảm thấy không giấu được chuyện mình mất trí nhớ, dứt khoát nói ra, để huynh đệ Trung Nghĩa không suy nghĩ lung tung.

“Hắn không có ép ta, mà là cứu ta…” Tiếp đó Miên Đường kể lại chuyện bị kẻ xấu cắt đứt gân tay gân chân rồi ném xuống sông.

Trước giờ bốn huynh này vẫn luôn đoán xem tại sao lâu như vậy rồi mà không có tin tức của đại đương gia, sau khi biết nguyên nhân thật sự, cả đám khóc đến khóc không thành tiếng, không đành lòng tưởng tượng cảnh đại đương gia đang trọng thương bị ném xuống nước trong bơ vơ bất lực.

Lục Nghĩa nắm chặt tay thành quyền, bộ dạng hận không thể chịu khổ thay Miên Đường.

Có điều Miên Đường thì cảm thấy mấy người này không nghe rõ trọng điểm, cho nên nàng lặp lại: “Tóm lại, là Hoài Dương vương kịp thời cứu ta, chữa trị cho ta, hiện tại ta cũng đã quên chuyện về Ngưỡng Sơn, cũng không nhận ra mấy người các ngươi…”

Lục Toàn lau nước mũi, nghẹn ngào nói: “Chẳng trách ánh mắt lúc đầu đại đương gia nhìn chúng ta hết sức cảnh giác, cũng không tới nhận chúng ta, thì ra là bị Hoài Dương vương hại cho mất trí nhớ. Đầu tiên là hắn phái quan binh chặn giết ngài, thấy ngài mất trí nhớ giả mạo làm phu quân ngài, đúng là đáng giận! Kiếp này không giết được Thôi Hành Chu, Lục Toàn ta thề không làm người!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mấy huynh đệ khác cũng mặt mày u ám, xem ra đều đồng tình với Lục Toàn.

Chuyện của Liễu Miên Đường và Thôi Hành Chu nhiều chuyện vụn vặt, nào có thể kể thật đơn giản cho bọn họ biết!

Bọn họ hận Hoài Dương vương tận xương tủy, trong một chốc không thể thay đổi thành kiến, cho rằng Hoài Dương vương lừa gạt đại đương gia bọn họ.

Vả lại, bỏ qua việc đại đương gia là một người đầy bản lĩnh thì nàng quả thật là mỹ nhân thanh tú tuyệt đẹp, Hoài Dương vương thấy sắc nổi lòng tham cũng là chuyện bình thường.

Liễu Miên Đường nghe Lục Toàn nói, cảm thấy cứ như vậy thì mọi chuyện lộn xộn hết cả lên, vì thế đứng dậy giận tím mặt nói: “Cái gì các ngươi cũng nói là Hoài Dương vương hại ta, chẳng quan tâm chuyện của hắn! Ta thật sự muốn gả cho hắn, sống cuộc sống bình thường, mấy người các ngươi đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho ta, đợi ta dưỡng thương khỏe lên, ta cho các ngươi ít tiền, các ngươi cũng sống cuộc sống của mình đi…”

Nghe nàng nói, các huynh đệ vội quỳ xuống không chịu đứng lên, nói: “Đại đương gia, mạng của chúng ta là cho ngài cho, quyết không đi, bọn ta sẽ canh giữ bên cạnh ngài, với lại chúng ta không thiếu tiền… Lúc trước ngài xuống núi, có để chúng ta giữ rất nhiều tiền!”

Tuy đại đương gia không có tham ô tiền bạc của Ngưỡng Sơn Đông Cung cũ, đó là tiền nàng tự kiếm, riêng số mấy năm nàng phân hồng* cũng được không ít. Lúc trước sợ bỏ hết trứng trong một rổ, rổ rơi thì vỡ hết trứng.

*Chia hoa hồng.

Cho nên Miên Đường mang khế ruộng khế đất, sổ sách và ngân phiếu giao cho bốn huynh đệ bọn họ giữ, từ lúc đó đến giờ, bọn họ không dám tiêu lung tung, đều giữ lại hết cho đại đương gia.

Đương Miên Đường xem sổ sách Lục Nghĩa trình lên, nhìn số bạc ghi chép trên đó, nhất thời nàng lâm vào trầm mặc.

Mấy ngày nay, đầu tiên nàng phát hiện mình là thủ lĩnh thổ phỉ, giờ lại phát hiện mình thế mà có một khoản thu nhập thêm nhiều thế này, đúng là bị khiếp sợ liên tiếp.

Có điều đúng là mấy người này có chữ nàng đích thân xăm, đích thật là người trung nghĩa, rõ ràng mang số tiền tài lớn như thế mà không hề nổi lòng tham, trên đời này hiếm có người lương thiện như vậy.

Miên Đường vùng vẫy vẫn không thoát khỏi mấy cao bôi da chó trung thành và tận tâm này, cũng không thể mặc kệ bọn họ được. Nàng nói với bọn họ: “Như thế này đi, số tiền đó các ngươi tiếp tục giữ thay ta, ta có mua một trạch viện ở Chân Châu, trong tay ta có cửa tiệm, nếu các ngươi đồng ý, có thể đến cửa tiệm giúp đỡ ta. Tuy ở nơi ấy có một số tham quan phạm pháp lại không thể liều lĩnh giết tham quan đó, thế là các ngươi tạo phản? Quả thật khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng trong một lúc rất đơn giản, thế nhưng tạo phúc cho bá tánh mới khó, để bọn họ sống tốt cuộc sống của mình đi. Sau này, việc giống như ở Đông Châu, các ngươi không được làm nữa.”

Thật ra, nếu người biết chuyện cũ của nàng nghe được mấy lời như khuyên người ta làm lương dân phát ra từ miệng Liễu Miên Đường sẽ cảm thấy không thuyết phục. Nhưng mà mấy người này từ trước đến giờ luôn xem Liễu Miên Đường như thần minh, thần minh lên tiếng, tất nhiên là nói gì nghe đó.

Nàng chịu cho bọn họ ở lại đã khiến bọn họ rất vui mừng. Về phần chuyện đại đương gia nhất thời lừa gạt gả cho Thôi Hành Chu, rồi sẽ có một ngày đại đương gia tỉnh ngộ. Có bọn họ bảo vệ, không để đại đương gia chịu thiệt!

Đúng lúc này, đột nhiên ở con đường cách nhà tranh không xa truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng ai đó nói chuyện.

Lục Toàn ra cửa nhảy lên triền núi thăm dò, lập tức căng thẳng, chạy về gấp gáp nói: “Không ổn! Quan binh tới!”

Gã vừa hô xong, tức khắc mọi người trong phòng khẩn trương lên, cả đám nhảy lên đứng dậy, rút đao cầm trên tay, dáng vẻ liều mạng.

Miên Đường hỏi: “Mấy người các ngươi có bị Hoài Dương vương hay là thủ hạ của hắn nhìn thấy mặt chưa?”

Lục Nghĩa lắc đầu nói: “Lúc quân hai bên đối chọi, bọn ta đều có bôi bếp dầu lên mặt, lúc ở Đông Châu cũng dịch dung đeo râu giả, bọn họ không nhận không ra bọn ta…”

Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy các ngươi gấp cái gì, thả lỏng đi, đợi quan binh đi rồi các ngươi đi là được…”

Đáng tiếc mấy huynh đệ có quan hệ mèo và chuột với quan binh, chỉ cần nghe thấy hai chữ “Quan binh” là không thả lỏng nổi, mặc dù Miên Đường đã trấn an nhưng thần kinh bọn họ vẫn căng như dây đàn.

Nhưng mà quan binh cứ khăng khăng không đi, cứ mài vó ngựa ở gần đây, âm thanh ngày càng lớn.

Thấy có người đi tới nhà tranh, Miên Đường cũng nhịn không được đi ra ngoài nhìn xem thử.

Vừa ra thì thấy, nam tử cao lớn đi dẫn đầu bước nhanh tới.

Búi tóc hắn có hơi rối, không biết mấy ngày rồi không chải, có mấy sợi tóc rũ xuống lòa xòa ở sườn mặt, đôi mày kiếm và đôi mắt dài mang theo sát khí không giải thích được, râu vừa cứng vừa nhiều, có cảm giác tang thương khó nói, khí chất nho nhã trích tiên thường ngày giảm đi nhưng lại tăng thêm khí chất nam nhân khiến tim người ta đập thình thịch.

Miên Đường nhìn qua là nhận ra Thôi Hành Chu, lập tức hăng hái như chú thỏ, vội vàng chạy về phía hắn, nhưng khi chạy được nửa đường, đột nhiên nàng nhớ tới mấy người ở phía sau nhà tranh, vội dừng bước lại.

Thôi Hành Chu cũng nhìn thấy nàng, bước ra chân dài bước lại đây như tên bắn, ôm chặt Liễu Miên Đường vào lòng.

Mấy ngày qua, Tuy vương có cho người gửi lời đến, có điều đa phần là phủi sạch quan hệ, nói họa hoạn ở Chân Châu không liên quan đến gã, có vẻ như không vội đổi người.

Nếu không phải sau đó hắn phái quan binh đến hương trấn kiểm tra những người khả nghi trước, tìm được Phạm Hổ và hai di nương, quả thật Thôi Hành Chu cho rằng Tuy vương quá mức kín đáo.

Hóa ra không phải Tuy vương kéo dài thời gian, mà là căn bản gã không bắt được Miên Đường và mẫu thân.

Nhưng tra xét hết hương trấn cũng không tìm thấy bọn Miên Đường, có thể thấy bọn họ trốn kỹ hơn bọn di nương nhiều.

Thôi Hành Chu sợ đêm dài lắm mộng, sợ các nàng ở bên ngoài lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đợi các nàng tự tìm đến đã bắt đầu ra lệnh tuần tra tìm người khắp nơi.

Hôm nay, lúc đi vào nơi này, vốn đội nhân mã của Thôi Hành Chu đã đi qua, thế nhưng bỗng nhiên Thôi Hành Chu nhớ ra lúc trước khi mình đi săn đi ngang qua nơi này, từng phát hiện một chỗ nghỉ chân tránh mưa bí mật, cho nên ghìm dây cương, quay lại xem thử.

Không ngờ có thu hoạch thật, lúc nhìn thấy Liễu Miên Đường bước ra từ nhà tranh, có vẻ như nàng gầy đi chút, nàng mặc một thân nam trang, mặt mày dơ như con mèo, khiến cho Thôi Hành Chu nhìn mà hốc mắt phát đau, trong lòng nóng lên, chỉ muốn ôm nàng vào lòng thật chặt, dù có gì cũng không buông nàng ra.

Lúc này mấy huynh đệ trong nhà tranh cũng nhìn thấy đại đương gia của mình bị một nam tử cao lớn anh tuấn ôm trong ngực.

Lục Toàn nóng nảy, muốn tiến lên đấm cho tên lỗ mãng kia một đấm nhưng lại bị Bích Thảo kéo lại, nói: “Vương gia chúng ta đang đoàn tụ với huyện chủ, ngươi định làm gì! Đừng có nóng vội mà làm mất mặt!”

Bấy giờ Lục Toàn mới nhìn kỹ lại, quả nhiên nam nhân kia rất giống đại soái mặc kim giáp gã thấy trên chiến trường Đông Châu.

Có điều ở trên chiến trường, Hoài Dương vương có kim giáp hộ thân, lại đội mũ giáp, không nhìn rõ dáng vẻ lắm. Bây giờ nhìn lại, thế mà còn cao to tuấn tú hơn Tử Du công tử, chẳng trách có thể mê hoặc đại đương gia, khiến nàng không quan tâm gì cả, chỉ muốn gả cho hắn…

Lục Nghĩa cắn chặt môi, nhìn Miên Đường không giấu được sự vui mừng e lệ, ngửa đầu nhìn nam tử anh tuấn ôm nàng chăm chú.

Tình cảm sâu đậm đó không thể nào là giả được.

Đại đương gia có vẻ như đã yêu người không nên yêu……

Lại nói về Hoài Dương vương, sau một hồi lâu ôm ấp bảo bối tâm can của mình, hắn ngẩng đầu nhìn thấy mấy tiểu tử mắt đầy sát khí đứng ở trước nhà tranh.

“Bọn họ là ai?” Thôi Hành Chu bình tĩnh đánh giá bọn họ.

Miên Đường điềm tĩnh nói: “Là một nhóm huynh đệ nhiệt tình. Ta và Bích Thảo xuống núi kiếm thức ăn, bị mấy tên vô lại quấy rối, nhờ mấy huynh đệ này giải vây cho ta, vì cứu ta mà có một vị còn bị thương, cho nên ta vừa khâu vết thương lại cho y, vừa bôi thuốc xong là chàng tới…”

Thôi Hành Chu nắm tay nàng, đi tới trước nhà tranh.

Liễu Miên Đường đứng ở sau lưng Thôi Hành Chu, trừng mắt nhìn “Trung Nghĩa Lưỡng Toàn” nhưng miệng thì lại dịu dàng nói: “Vị này là Chân Châu Hoài Dương vương, không phải người xấu, các ngươi còn chờ gì nữa mà không hành lễ?”

Lục Nghĩa nghiêm mặt, dẫn đầu quỳ xuống nói: “Thảo dân khấu kiến vương gia…”

Ba huynh đệ khác bị Liễu Miên Đường nhìn chằm chằm đến cúi đầu, thu liễm lại, quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Thôi Hành Chu ung dung nhìn quanh nhà tranh, thấy chỉ khâu còn ở đó, mùi rượu thuốc nồng nặc, có thể thấy ban nãy lang trung sứt sẹo Miên Đường lại hành nghề rồi.

Hắn hỏi sơ quê quán mọi người, nghe bọn họ nói từ nhỏ bọn họ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, sống nhờ ăn xin khắp nơi, cũng chưa nhập hộ tịch.

Miên Đường ngắt lời: “Thái phi đang rửa mặt ở trên núi, chắc cũng xong rồi, vương gia mau đi đón thái phi đi. Mấy ngày nay bà ốm đi nhiều, bị hoảng hốt một trận…”