Nghe Miên Đường “lên án” xong, Thôi Hành Chu nhìn nàng trêu chọc: “Dạo này nàng ăn đồ ngọt miết, chẳng lẽ nàng có tiểu hài tử rồi?”
Miên Đường nghe vậy, lòng hơi lo lắng, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình nói: “Không biết sao gần đây cứ thèm ăn suốt, chỗ eo y phục cũng hơi chật, xem ra ta không thể xao nhãng luyện quyền, phải tập luyện quyền cước lại mới được… Sáng mai ta luyện quyền với chàng nhé?”
Lúc trước Miên Đường từng đề nghị chuyện này rồi, tất nhiên Thôi Hành Chu đồng ý. Có điều buổi sáng, Hoài Tang huyện chủ kề cà không rời giường nổi, thậm chí Vương gia đích thân đến đào người đi cũng không được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên bây giờ Miên Đường lại thề thốt lần nữa, Hoài Dương vương chỉ nghe rồi thôi.
Hai người dựa vào nhau trong tiểu đình trò chuyện dưới trăng, giữa lúc tình cảm dạt dào, đột nhiên Thôi Hành Chu nói: “Thượng sứ từ kinh thành tới, truyền ý của Thánh Thượng, hy vọng ta vào triều làm Thái úy binh mã tư.”
Miên Đường nghe vậy sửng sốt, chần chừ nói: “Hoàng Thượng… có ý gì?”
Thôi Hành Chu không nói chuyện, đặt đũa ngọc lên ly trà rồi đặt hai bên đũa mỗi bên một chiếc bánh ngọt. Sau đó chỉ vào hai chiếc bánh ngọt nói: “Hai chiếc bánh này là ta và Tuy Vương. Vạn tuế đây là dùng thế cân bằng.”
Miên Đường nghe hiểu, hiện tại Tuy Vương vào kinh là chuyện đã được định, đợi gã vào, chắc chắn sẽ được phía Thái hoàng Thái hậu ủng hộ. Đến lúc đó, cái tên nửa đường nhảy ra làm hoàng đế như Lưu Dục rất khó xử và khó khăn.
Cho nên Lưu Dục trông cậy vào việc dùng Hoài Dương vương để áp chế Tuy Vương!
Miên Đường hít một hơi thật sâu, hỏi: “Ý của Vương gia chàng thì sao?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Hành Chu trầm mặc một lúc nói: “Nếu là không có trận loạn ở Chân Châu lần này, hẳn sẽ lười đến vũng nước đục ở kinh thành, ở Chân Châu làm vương gia ung dung tự tại chẳng phải sẽ sướng hơn à? Còn giờ thì… Ta nhất định phải đến kinh thành…”
Miên Đường hiểu ý hắn. Tuy Vương luôn có ý đồ xấu với Hoài Dương vương, một khi gã vào kinh, trở tay đối phó với Hoài Dương vương dễ như chơi, tội mưu nghịch khi quân thuận miệng nói ra là có thể khiến cho danh thần muôn đời gánh tiếng xấu trên lưng.
Thôi Hành Chu vào kinh thành, chính là muốn đọ sức với Tuy Vương, tuyệt đối không thể để gã được như ý. Nhưng còn vị Thánh Thượng Lưu Dục kia, tuy muốn lợi dụng Hoài Dương vương nhưng lại không tín nhiệm Hoài Dương vương. Dù có đấu thắng Tuy Vương, liệu vạn tuế có qua cầu rút ván không?
Bỗng nhiên Miên Đường cảm thấy, chuyện chém giết trên chiến trường chẳng là cái thá gì so với những âm mưu đấu đá trong triều đình. Trên chiến trường đều là minh đao minh thương, chỉ cần có chiến thuật thích hợp là có thể quyết định sách lược tác chiến. Nhưng còn phân tranh của triều đình, làm sao phòng bị được những thủ đoạn ngầm? Kinh thành là nơi giàu có và phồn hoa, đó cũng vực sâu ăn thịt người…
Thôi Hành Chu biết Miên Đường lo lắng, cô nương thông minh này nhìn rõ mọi việc như nam tử, hiển nhiên có thể hiểu được hung hiểm lần vào kinh này.
“Ta đã nói với thượng sứ rồi, nếu muốn ta vào kinh thì phải cho gia quyến của ta ở lại Chân Châu, biên chế Chân Châu không thay đổi, đến lúc đó có trọng binh canh gác, một khi kinh thành có biến, các nàng cũng có thời gian ứng phó.”
Từ tận đáy lòng Thôi Hành Chu không muốn chia xa với Miên Đường, thế nhưng hắn lại không muốn Miên Đường và mẫu thân dấn thân và nguy hiểm với hắn.
Có điều Miên Đường lại kiên định lắc đầu nói: “Nếu chàng vào kinh ăn chơi đàng điếm, tất nhiên là ta sẽ không đi theo cản trở chuyện vui của chàng. Nhưng lần này chàng phải đi vào rừng đao rừng kiếm, ta làm sao có thể bình yên sống ở Chân Châu, mặc kệ chàng? Thái phi ở lại Chân Châu, nhưng còn ta thì ta muốn đi với chàng!”
Lòng Thôi Hành Chu nóng lên, mặt đanh lại nói: “Không được! Ta đã quyết định rồi, nàng đừng kiếm chuyện!”
Đáng tiếc Miên Đường không phải là Sở thái phi, căn bản không sợ cái mặt lạnh của Thôi Hành Chu, thong dong nói: “Ta nhất định phải đi kinh thành, nếu chàng không đưa ta theo, chúng ta đừng thành thân nữa, đến lúc đó, ta được tự do, ai cũng không quản được! Nếu chàng bị vạn tuế gây khó dễ, ta sẽ lập tức vào cung làm phi tử, rót lời bên gối Thánh Thượng cứu chàng, nhé?”
Lời này thật sự đâm vào phổi Thôi Hành Chu, hắn chậm rãi vươn tay bóp cằm Liễu Miên Đường: “Nàng lặp lại lần nữa cho ta!”
Miên Đường mở to đôi mắt quyến rũ, dứt khoát ngã vào trong lòng hắn, kề sát lỗ tai hắn, dịu dàng yếu đuối nói: “Lặp lại lần nữa là sao? Có gan thì chàng đừng đưa ta theo, ta làm một lần cho chàng xem…”
Thôi Hành Chu biết, tiểu nương này dám nói dám làm. Nếu là ở phố Bắc, nàng nói mấy lời đáng giận đó, có người chồng nào nhịn nổi, thế nào cũng đánh nàng một trận.
Nhưng lại không đánh được tiểu nương tử gian xảo như con cá chạch này, không thôi nàng sẽ chạy mất. Thôi Hành Chu cảm thấy mình chiều hư nàng rồi, khiến nàng ngày càng chẳng ra làm sao, quyết định phải dạy dỗ nàng một trận ngay, vì thế hai cánh tay dùng chút lực, bế nàng lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
Miên Đường khẽ hô: “Làm gì vậy, viện của ta ở bên kia, ta không ở phòng chàng đâu!”
Thôi Hành Chu học dáng vẻ thiếu đòn của nàng vừa rồi, kề sát lỗ tai nàng nói: “Muộn rồi, đêm nay gia phải dùng hình!”
Chỉ là màn đại hình hầu hạ đêm nay cuối cùng vẫn không có thể thực hiện được.
Lăn lộn đến được một nửa, đột nhiên Miên Đường cảm thấy đau bụng.
Thôi Hành Chu thấy nàng không phải giả vờ, mặt đau đến trắng bệch, vội vàng đi gọi lang trung.
Lang trung mang theo hòm thuốc vội vã chạy tới, sau khi bắt mạch, thế mà bắt được hỉ mạch. Chỉ là cái thai không được ổn định lắm, cần phải nằm nghỉ ngơi tránh sẩy thai.
Thôi Hành Chu nghe nói Miên Đường có thai, cảm thấy như bị sét đánh, nghĩ lại động tác vừa rồi của mình càng nghĩ càng kinh hãi, hận không thể tát mình.
Cuối cùng hắn nắm chặt tay Miên Đường, sau khi Miên Đường uống thuốc an thai, cũng an ổn ngủ rồi, hắn vẫn không buông tay.
Sau khi thái phi biết Miên Đường mang thai, cuối cùng cũng tìm được tôn nghiêm của người làm mẫu thân về, mắng nhi tử Thôi Hành Chu một trận nên thân.
Bởi vì Miên Đường không khỏe nên tưởng thoát khỏi trận mắng của thái phi, có điều thái phi nhìn thấy bộ dạng bất cẩn của con dâu tương lai cũng giận hết biết, than ngắn thở dài: “Đứa nhỏ lanh lợi này sao lại bất cẩn thế chứ, ta nói nhiều ngày qua sao ngươi có thể ăn được như thế, còn thầm nghĩ có nên tìm lang trung bắt mạch cho ngươi, không ngờ lại đúng là thật… Ngươi cũng làm bậy theo nó! Nếu cái thai này thật sự có chuyện, ta xem ngươi có hối hận không!”
Miên Đường cũng không ngờ mình có thai trước hôn lễ, nhất thời cũng trăm vị tạp trần, hối hận mình không tránh thai sớm.
Nàng vẫn chưa nói với Thôi Hành Chu về thân phận Lục Văn, hôn nhân của hai người sẽ đi về đâu, đến chính nàng cũng không biết. Nào ngờ nhanh như vậy đã có thai, nếu sau này hai người mỗi người một nơi… Đứa nhỏ nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ vậy, nàng duỗi tay sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình ―― ở đó đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ yếu đuối.
Miên Đường quyết định bây giờ không thể nói ra thân phận của mình, hiện tại sức khỏe nàng không tốt, sợ là không chịu được cơn giận ngút trời của Vương gia, thật ra nàng không sợ, thế nhưng hài nhi trong bụng không được xảy ra sơ xuất gì được.
Cũng may Vương gia là nam tử, dù tương lai có ghét bỏ nàng, bỏ vợ cưới người khác không sợ lỡ mất thanh xuân. Mà nếu hắn thật sự không tha thứ cho nàng, nàng cũng phải mang con của mình theo!
Thái phi sẽ rất xấu hổ về đứa con dâu bà mong đợi này, nàng sẽ sám hối với bà là mình phẩm hạnh không đoan trang, mang tai tiếng như thế, bà lại rộng lượng an ủi Miên Đường, coi như là để người mẹ chồng như bà lấy lại thể hiện của trưởng bối.
Ngờ đâu Miên Đường vẫn mang vẻ mặt bình thản, còn hay ngẩn người nữa.
Thái phi chờ rồi lại chờ, cảm thấy nhạt nhẽo, nhắc nhở nàng: “Ngươi chưa thành thân đã có thai, nếu đồn ra ngoài, không riêng gì ngươi bị mất thể diện, ngay cả đứa con trong bụng ngươi cũng bị ngươi liên lụy…”
Thôi Hành Chu ngồi ở bân cạnh không thích nghe, lạnh mặt nói: “Nàng ấy mang thai con của con, làm gì bị mất mặt? Nếu trong bụng nàng là con trai, đó là đích trưởng tử của vương phủ, tương lai kế tục vương vị, bị liên lụy cái gì?”
Thái phi bị nhi tử làm bực không chịu nổi, tức giận trừng mắt với hắn: “Miệng người đáng sợ! Con đây là cưới chính thê, không phải nạp thiếp! Để hôn thê chưa thành hôn đã có thai, ta chưa từng thấy vị Vương gia nào làm ra chuyện cỡ này như con!”
Lúc này Miên Đường lấy bàn tính ở dưới gối ra gảy, thái phi nhìn mà choáng váng: “Ngươi… Lại tính gì vậy?”
Miên Đường gảy một vòng nói: “Lang trung nói ta có thai hơn một tháng, nếu hai ngày nữa thành thân ngay, sau khi đứa nhỏ ra đời, hẳn có thể lừa được người ta… Thái phi không cần quá lo lắng, này chỉ là chuyện nhỏ… Tổ chức hôn lễ sớm phải tốn chút bạc, ta tính tính qua xem có thể bớt khoản nào không…”
Thôi Hành Chu tiếp lời, nói: “Gần đây trong phủ mới thêm bạc, nàng không cần tiết kiệm, cả đời chỉ thành thân có một lần, làm đơn giản quá mới là làm mất mặt vương phủ!” Nói xong hắn đứng dậy đi đến án thư lục xem hoàng lịch, “Ngày mốt không tồi, đúng là ghê thật, vừa nhắc tới ngày mốt…”
Miên Đường duỗi cổ nhìn trời ngoài cửa sổ: “Hai ngày nay trời đầy mây, nếu trời mưa, giá y chuẩn bị trước đó quá mỏng, không mặc được, e là phải đổi dày hơn… Hay là hoãn lại mấy ngày, giá y đó là do tú nương trong kinh thành may, hoa văn kiểu dáng đặc biệt đẹp, ta muốn mặc chiếc đó.”
Bây giờ Miên Đường muốn sao trên trời, Thôi Hành Chu cũng có thể sai người dựng thang lên hái. Nghe Miên Đường nói sợ trời mưa không mặc được đồ đẹp, lập tức quay lại nói: “Hay là 10 ngày sau? Bình thường thời gian này thời tiết ở Chân Châu rất mát mẻ…”
Thái phi giận đến nghe không nổi nữa, đứng dậy đi về. Dù sao thì nhi tử của bà xem ý của con dâu tương lai lớn hơn trời, không đến lượt bà già như bà nhọc lòng.
Bà quay về nghỉ cho khỏe thân mình, để còn sống được lâu đến trăm tuổi.
Ngày hôm sau, quản sự và tất cả hạ nhân trong vương phủ đều bận rộn hết cả lên.
Không thể kéo dài hôn lễ được nữa. Có chuyện xấu cỡ này trong nhà, phải che giấu đi, suy cho cùng cũng không thể để người khác phát hiện xuất thân của chính thê của đích tử vương phủ! Vì thế phải hủy bỏ toàn bộ thiệp cưới đã phát, lùi hôn kỳ lại một tháng so với ngày lần trước.
Đúng lúc này, Liêm gia cũng đến chuyển lời, bọn họ đồng ý lời cầu thân của Ngũ gia.