Kiêu Tế

Chương 65: Lợi hại



Trình Ung lĩnh mệnh muốn đi, Tiêu Lan chỉ chỉ túi tiền: "Biết tra từ đâu chưa?"

"Kim châu", chỉ một lát mà đầu óc Trình Ung đã xoay chuyển xong, lại chống miệng túi ngó ngó bên trong: "Bạc này đều vẫn là thỏi nguyên, từ ký hiệu và chất lượng có thể biết là trong tiền trang nào từ đó mà tra tiếp."

Tiêu Lan gật đầu, lại chà xát túi tiền kia một cái, dặn dò: "không thể bỏ qua điểm này, đây chỉ là một chút nguyên liệu tầm thường, nhưng cũng không phải là thứ mà nhà bình thường có thể sử dụng được."

"Vâng", Trình Ung lên tiếng trả lời, vừa nhìn như thế có thể tra ra thậtkhông ít.

Bọn họ bên này lăn qua lăn lại một phen, Phó Tế và Hoắc thị bên kia cũng nghe được động tĩnh, Phó Tế trực tiếp chạy tới từ bên sân mình, nhưng lại bị người chặn lại, không cho ông đi tới Đông viện. Hoắc thị uống thuốc hai ngày, buổi chiều ngủ rất sâu, chỉ loáng thoáng nghe được có chút âm thanh, Liên cô trông thấy bên này đốt đèn thì cũngkhông kinh động bà, chỉ tự mình tới hỏi một chút.

Hộ vệ trong phủ kín miệng, một đường đi tới, bọn họ lại không thể hỏi được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Lan trấn an: "Là chỗ Thẩm Nguyên Sơ nháo một trận, không có việc gì, phụ thân không cần lo lắng, Liên cô cũng trở về đi."

Lúc Liên cô đến đã không còn động tĩnh gì nhiều, thấy không có chuyện gì thì cũng trở lại sân của Hoắc thị. Phó Tế thấy Diên Mi đang ở đây, mọi thứ đều ổn thì cũng yên tâm, nhưng suy nghĩ một chút lại nhân một bước hỏi: "Chỗ Thẩm công tử... Hầu gia muốn xử trí ra sao?"

Trước mắt ông gọi Thẩm đại nhân hình như cũng không thích hợp lắm.

Giữa lông mày Tiêu Lan động động, "Phụ thân và đại tư mã Thẩm Trạm, nhưng là có chút giao tình?"

Tiêu Lan nhớ lại ngày tứ hôn, từ bên trong cung đi ra, ở ngoài cửa Đoan phủ đã trông thấy Phó Tế đi xuống từ xe riêng của Thẩm Trạm, đương nhiên Tiêu Lan cũng biết, nói giao tình, thật ra chưa đến, dù sao lấy xuất thân của Phó Tế thì thế gia giàu có cũng không để vào mắt.

Lúc đầu, Tiêu Lan từng cho là Phó Tế có tâm nịnh bợ nên cứ cùng Diên Mi thành hôn trước rồi hắn sẽ cố ý lưu tâm, về sau nhìn lại thì khôngphải vậy.

Phó Tế khoát tay: "Giao tình thì cũng không hẳn, chỉ có thể nói là có quen biết. Lúc ta mới đến thái phó tự đã nhận ơn của đại tư mã."

Tiêu Lan gật gật đầu, mắt mũi Phó Tế nhăn thành một đoàn, muốn hỏi mấy câu lại không tốt mở miệng, dù có ân với Thẩm Trạm thế nào đinữa, ông nay đã là cha vợ của Tiêu Lan.

Tiêu Lan nhìn vẻ mặt của ông thì cũng hiểu được, trấn an ông: "Phụ thân an tâm, ta sẽ không lấy mạng của Thẩm Nguyên Sơ."

"Ai ai", sắc mặt Phó Tế dãn ra, quả thực lo lắng hắn dưới cơn nóng giận sẽ chém chết Thẩm Nguyên Sơ mất.

Tiêu Lan vốn định hỏi Phó Tế một câu về chuyện của Diên Mi, nhưng lại chưa tra được rõ ràng, hỏi dò cũng không có đầu mối, mắc công ông lại lo lắng đề phòng, thế nên tạm đè xuống không đề cập tới.

Tiễn Phó Tế đi, hai người trở lại sân của mình, miệng vết thương của Cảnh nương tử đã được bôi thuốc, băng bó đơn giản qua. Canh giờ đãtrễ, không thích hợp để gọi Mẫn Hinh tới, chỉ có thể ngày mai rồi nói, bọn nha đầu trong phòng đã dọn dẹp qua một lần, đốt tùng hương, đệm chăn, gối đầu, màn giường đều đã được đổi mới, Cảnh nương tử hỏi: "Phu nhân nhìn một chút xem còn thiếu gì không?"

Diên Mi liếc mắt nhìn vết thương của nàng, phất tay: "Nhanh đi ngủ!"

Cảnh nương tử không sửa soạn thoả đáng thì không yên tâm, Tiêu Lan chỉ có thể nói: "Được rồi, đều đi xuống đi, có chuyện gì sẽ gọi các ngươi." hắn lên tiếng, lúc này Cảnh nương tử mới mang mấy nha đầuđi xuống nghỉ ngơi.

Diên Mi đổi xiêm y bò lên giường, lăn qua lăn lại nên hơi mệt, miễn cưỡng gọi hắn: "Lan ca ca."

Tiêu Lan ở trên trán nàng gảy nhẹ một cái, mở chăn ra nằm xuống bên cạnh, tay phải luồn xuống gáy nàng, hỏi: "Nàng biết người Thẩm giakhông?"

Diên Mi trừ lần này đối với Thẩm Nguyên Sơ có chút ấn tượng, trước hoàn toàn không biết cũng không thèm để ý người Thẩm gia là ai, nghiêng người sờ sờ cánh tay hắn, nói: "một người."

"Người nào?"

Diên Mi cười rộ lên, chọt ngực hắn, "một, người, cũng, không, biết."

Tiêu Lan bắt lấy ngón tay nàng, ánh mắt sâu kín, "Thích trêu chọc ta, hửm?"

Diên Mi thoáng giương cao cái cổ, che miệng lại khúc khích.

Tiêu Lan cúi đầu, kéo vạt áo nàng ra, hung hăng mút một cái ở chỗ xương quai xanh của nàng, Diên Mi hơi đau, hừ hừ muốn trốn ra sau.

Tiêu Lan buông ra, xoa xoa cằm nàng, hỏi: "Còn dám không?"

Diên Mi muốn đi cắn đầu ngón tay hắn, hùng hồn: "Dám."

Nửa người Tiêu Lan đè qua hôn nàng, Diên Mi lại quay đầu đi, học hắnmới vừa nãy tiến đến hõm vai mút vào, Tiêu Lan ngứa ngáy, một tay bóp lấy thắt lưng Diên Mi, muốn nàng gần lại càng gần, nhưng sợ hù dọa nàng nên chỉ có thể chịu đựng vỗ vỗ lên mông nàng.

Diên Mi lùi lại một chút, da thịt trên vai Tiêu Lan căng cứng, nàngkhông biết phải làm sao, lại không nỡ cắn, chỉ có thể dùng môi chà loạn, chà cả nửa ngày miệng mỏi muốn chết mà hõm vai Tiêu Lan cũng chỉ bị cọ đỏ lên, mà có tí xíu là biến mất rồi, nàng cúi mắt xuống nhìn nhìn xương quai xanh của mình, có thể thấy được một vết đỏ tươi.

- - không hề giống nhau.

Nàng lướt qua Tiêu Lan muốn xuống giường, Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng: "Lại làm cái gì hử?"

"Lấy gương."

Tiêu Lan không biết nàng muốn làm gì, đành phải tùy nàng, Diên Mi đến chỗ cái gương sờ soạng chuôi gương đồng, đưa đèn tới gần mộtchút, kéo cổ áo mình xuống soi, kinh ngạc thốt lên: "Đỏ!"

Nàng ngồi quỳ chân trên giường, để sát vào cho Tiêu Lan xem, cứ cảm thấy vết đỏ như này hình như đã gặp qua đâu rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Ngón tay Tiêu Lan nhẹ nhàng vuốt ve lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, đỏ mặt nói: "Ừ, đỏ đẹp mắt."

Diên Mi còn đang nghiêng đầu suy nghĩ là nhìn thấy ở đâu ta, thế nên hai nút náo vẫn còn đang cởi ra, lộ ra nửa bên bả vai và bầu ngực, nghiêng người tới trước nói: "Lan ca ca, chàng thử lại lần nữa, takhông kêu đau đâu."

Hô hấp Tiêu Lan có chút gấp gáp, không đợi nàng nói xong đã cúi đầu cắn một ngụm ở trên ngực nàng.

"Ưm..." Diên Mi cúi đầu kêu một tiếng, nhưng mình đã nói sẽ khôngkêu đau nên ráng chịu đựng, thanh âm ép xuống vừa mảnh vừa nhẹ, làm cho Tiêu Lan hạ miệng càng độc ác hơn.

một tay Diên Mi còn cầm gương đồng, tùy ý chiếu lên, thấy áo lót mình nửa cởi, hơi ngửa người về sau, Tiêu Lan dán sát vào nàng, chui đầu vào bả vai nàng hôn mút, nơi đi qua đều là những vết đỏ tươi đẹp...

Diên Mi nháy mắt nhìn một lát, trong đầu đột nhiên nhảy bang bang, bỗng chốc nhớ ra rồi, - - đúng rồi nha! Là lần trước ở Dĩnh âm, tiểu phụ nhân giúp các nàng nấu cơm kia, trên cổ cũng có cái này, hồng hồng, giống như là dấu vết bị cắn!

Còn nói là gia súc nhà nàng cắn...

Cái gì mà "gia súc" lợi hại nhất?

Diên Mi buông tay ném gương, hoảng hốt giống như là hiểu rõ cái gì, nhưng lại không hiểu hết được.

Tiêu Lan thuận theo gáy nàng chậm rãi hôn lên, hôn đến bên môi nàng, không có lập tức công thành chiếm đất, mà là dùng đầu lưỡi mộtchút một chút miêu tả cánh môi nàng, Diên Mi cùng hắn hô hấp quấn quanh, ánh mắt thoáng nhìn một điểm chỗ ngực mình, đột nhiên thò đầu lưỡi ra cùng hắn nhẹ nhàng đụng đụng một cái, tiếp theo ôm lấy mặt của hắn, trán cụng trán dùng sức cọ xát, tràn đầy một tia ngây thơ kiều mỵ, lớn tiếng nói: "Lan ca ca! Chàng lợi hại nhất!"

Tiêu Lan: "..."

hắn hoàn toàn không biết được bên trong đầu óc Diên Mi đã vòng quamột lần cái chuyện gì rồi, nhưng tán dương vào lúc này lại không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Tiêu Lan trực tiếp chặn lại đôi môi Diên Mi, khiến người ta xụi lơ trong lòng mình.

Tiêu Lan phát giác có chút không xong, chuyện này thực khiến người ta nghiện, hơn nữa một khi đã bắt đầu liền không muốn dừng lại nữa.

Vốn là có thể ngủ hai canh giờ, kết quả hai người hôn tới hôn lui, mơ mơ màng màng chỉ ngủ không tới một canh giờ.

Đêm qua Tiêu Lan ở đại doanh Tây Bắc chỉ đứng một lát liền trở về, hôm nay tất phải đi một chuyến nữa, trời còn chưa sáng, Diên Mi ngoan ngoãn rúc ở trong lòng hắn, đang ngủ say, môi bĩu bĩu, có chút sưng, Tiêu Lan nóng mặt, nhưng vẫn nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn một cái.

Cẩn thận rút cánh tay ra, đang mở chăn ra muốn xuống giường thìDiên Mi không biết như thế nào lại tỉnh mất, dụi dụi mắt ngồi dậy cũng muốn xuống giường, Tiêu Lan dỗ nàng: "Nàng hãy ngủ thêm một lát."

Diên Mi lắc đầu, lầu bầu nói: "Muốn hầu hạ chàng mặc quần áo."

Tiêu Lan ngơ ngác, khóe miệng đè nén không được mà cong lên, - - đây thật đúng là lần đầu.

Cũng không phải do Diên Mi ngày thường lười nhác, mà là lúc mới bắt đầu giữa hai người còn giăng dây đỏ, trong lòng ai cũng nghĩ: Tốt nhất ai cũng đừng đụng ai, sáng sớm tự nhiên là phần ai nấy dậy; về sau tháo bỏ dây đỏ rồi, cho đến khi hai người đã bắt đầu cùng chăn nhưng Tiêu Lan vẫn không có thói quen này, Diên Mi cũng không có suy nghĩ phải làm vậy.

thật ra, trước khi xuất giá Phó phu nhân đã dặn dò Diên Mi chút chuyện này nhưng đều bị nàng tự động lọc rớt.

Tối hôm qua, không biết sao Diên Mi bỗng nhớ lại, nghĩ thầm về sau nàng muốn ngày ngày dậy sớm giúp Tiêu Lan thay quần áo rồi tiễnhắn ra cửa.

Ánh mắt của nàng còn chưa mở ra, tìm hài dưới giường, Tiêu Lan giúp nàng mang vào, thấy cổ áo nàng còn mở, trên đầu vai đều là dấu vết do mình lưu lại thì vôi vàng cầm lấy áo ngoài choàng lên cho nàng: "Nàng ở trên giường tỉnh ngủ một chút, ta đi rửa mặt, không vội."

Diên Mi đẩy hắn, "Nhanh đi."

Tiêu Lan đi rửa mặt, nàng mơ màng ngáp hai cái, đùng một cái lại nghiêng ngả đổ lên giường, đụng phải vết thương trên lưng, hít mộthơi, thanh tỉnh không ít, mở mắt ra, trừng mắt với đỉnh trướng.

A... Sao trước kia không phát hiện ra, đỉnh trướng lại đẹp như vậy ta?!

Nàng lăn lăn, ôm chăn mền, mò đến bên trong vẫn là ấm áp, chăn mền thật mềm! Còn thơm như vậy! Cả màn giường cũng thật xinh đẹp!

một giấc tỉnh dậy, Diên Mi cảm thấy mọi thứ xung quanh lại không hề như trước, sao có thể thuận mắt như vậy chứ!

Tiêu Lan rửa mặt xong trở lại thấy nàng lại nằm sấp về trên giường, cho rằng đã ngủ mất tiêu rồi, liền ôm nàng chuyển vào trong, Diên Mi lại nhổm dậy, níu cổ hắn cười ha ha.

Nha đầu bên ngoài nghe thấy bên trong tựa hồ đã dậy thì vội nhỏgiọng hỏi: "Hầu gia, phu nhân, có cần nô tỳ vào hầu hạ không ạ?"

Tiêu Lan: "không cần."

Tiêu Lan cầm lấy khăn nhỏ lau mặt cho Diên Mi: "Còn không hầu hạ ta mặc quần áo?"

Diên Mi bóp miệng hắn tạo thành hình dẹt, cười khanh khách, kéo hắnđi đến chỗ bình phong: "đi."

Thực tế là Tiêu Lan có chút mọng đợi, đây là một chuyện nhỏ đếnkhông thể nhỏ hơn lại rất đỗi bình thường, nhưng đối với Tiêu Lan, chỉmột gian phòng, chỉ một người, chỉ một chuyện bé nhỏ không đáng kể cũng có thể làm cho lòng hắn được lấp đầy.

Diên Mi chưa từng mặc quần áo cho nam tử nào, không biết là phải mặc cái nào trước cái nào sau, Tiêu Lan liền nói mỗi loại cho nàng biết. Vóc dáng Tiêu Lan thật cao, lúc chỉnh cổ áo Diên Mi phải nhón chân, Tiêu Lan liền nâng thắt lưng nàng lên, Diên Mi làm xong hôn chụt mộtcái lên mặt Tiêu Lan: "thật là đẹp mắt."

May mắn trong phòng không có nha đầu nào, nếu không cũng phải khóc thét nói phải lập gia đình mất thôi.

quảng cáo: mn đọc truyện này thử nhé, truyện là một khúc ca tình bạn, tình thân, tìnhyêu cực kỳ tuyệt vời. Lâu rồi mới đọc được một truyện sâu sắc đến vậy