Dưới kinh thành nhộn nhịp, Bạch Dương nhìn ngó xung quanh, xem xem có quán nào có đồ nướng không nhỉ, lúc còn sống cô thích ăn đồ nướng lắm, đến chết đi sống lại vẫn còn muốn ăn.
- Tiểu Thư, nô tì thấy có quán kia đông khách quá, Tiểu Thư có muốn vào xem thử không?
Nghe nô tì hỏi, Bạch Dương cũng nhìn theo, đúng là đông nghẹt người nha, cô ngước mắt xem cái bảng tên, là Văn Vũ Các a, trong truyện thì cái địa danh này không nổi cho lắm, nhưng đây là địa điểm gặp mặt của tiểu Tướng Quân và Lệnh Hồ Như thì phải.
Bạch Dương khẽ nhếch môi, đến nhiều nhiều biết đâu sẽ gặp được tiểu Tướng Quân, khuyên anh ta né xa Lệnh Hồ Như ra, kéo anh ta về cùng đội ghét con nhỏ đó cũng được nữa.
- Được nha.
Bạch Dương đi tới, vì đông người quá, cô không thấy gì cả.
- Giờ ta mới biết Văn Vũ Các có bà chủ tài năng như thế này nha!
- Nghe bảo trù nghệ của nàng rất tuyệt nữa!
- Ai cưới nàng chắc đầu thai cũng tám kiếp chứ không vừa!
- Ta tự dưng muốn lấy thê tử ghê~!
- ...
...
Bạch Dương nghe mấy người đàn ông xung quanh hết lời khen ngợi vị bà chủ của Văn Vũ Các này làm cô tò mò quá đi mất, đã không thấy gì rồi còn bị đả kích thính giác, số cô khổ quá.
Ở chính giữa sảnh của Văn Vũ Các, bà chủ của nơi này không ai khác là Diệp Kim, mọi người thường quen gọi là Diệp Nương, khi còn s.ống, Diệp Nương rất chịu khó, đến khi ch.ết còn ch.ết trên bàn làm việc nữa mà.
Nhưng mà hiện tại người trong thân xác của Diệp Nương là Kim Ngưu a, khi còn không, cô cũng rất chịu khó học tập lắm. Kim Ngưu đang trổ tài làm bartender a, khi còn sống, cha cô làm bartender, nên cô hay nhìn ông ấy làm rồi bắt chước theo, và hiện tại cô đang tung mấy cái bình rượu liền luôn, hình như cái trò cô làm giống diễn xiếc hơn bartender thì phải.
- Ủa??? Cái trò quen quen...
Bạch Dương ngẩn người, khi kết thúc màn biểu diễn, tiếng vỗ tay cho bà chủ vang lên một cách nồng nhiệt, người cổ đại làm gì biết ba cái trò này chứ.
- Cảm ơn mọi người đã hoan nghênh.
Kim Ngưu cúi chào mọi người, lúc này cũng giải tán rồi nga, cơ mà Văn Vũ Các này đông người đến quá, thật sự không còn chỗ ngồi. Bạch Dương đứng yên đó nhìn ngó xung quanh, cái vẻ mặt lúng túng không biết làm gì của cô vô tình va phải ánh nhìn của Kim Ngưu, sau đó cả hai vô tình nhìn nhau, nhìn một hồi lâu.
- Kim... Kim Ngưu..!?
- Bạch Dương!?
Sao bọn nó nhận ra nhau hay vậy.
- Ngưu ơi tao xin lỗi! Là tao hại chết mày! Giờ qua đây mày phải bán nghệ kiếm cơm, tao xin lỗi!
- Ôi Dương em tôi, mày buông tao ra, tao là chủ ở đây mà, bán nghệ kiếm cơm thì đúng rồi, con điên này!
Kim Ngưu đẩy mặt Bạch Dương ra, Bạch Dương uất ức, nô tì của cô đứng nép sang một bên, ai mà hiểu bọn họ làm cái gì chứ.
- Thôi, thấy mày sống tốt như vậy, tao xin phép cáo___
Ọc~
Tiếng bụng của Bạch Dương vang lên, mặt cô bỗng đỏ bừng, Kim Ngưu nghe thấy liền cười.
- ...từ.
- Ôi em tôi, thôi, chị mày còn vài chỗ trên lầu trống, mày lên ấy đi, tao đi chuẩn bị đồ ăn cho.
Kim Ngưu vỗ vai Bạch Dương, mắt cô bỗng sáng lên, chời má, xém tý quên mất đứa bạn thân là đầu bếp nha, cái quán này còn là của nó nữa!
- Kim--- Diệp Nương muốn năm!
Bạch Dương lại ôm chầm lấy Kim Ngưu, xem kìa xem kìa, mọi người lại nhìn về phía này rồi, Kim Ngưu tặc lưỡi, lôi Bạch Dương lên trên lầu.
.....
Ở phía Song Tử, cô chơi cưỡi ngựa a, chạy mặc kệ hai nô tì phía sau luôn. Hai nô tì của cô không cưỡi ngựa đuổi kịp là mất dấu cô luôn rồi.
- Chủ nhân! Đợi chúng nô tì!
Song Tử giường như không nghe thấy, phi ngựa mặc kệ hai nô tì luôn. Ngựa chạy giữa đường phố nhộn nhịp một cách nguy hiểm, nhưng đối với Song Tử thì vui vờ lờ ra ý.
- Chá! Vui dễ sợ nhỉ!
Song Tử mặc kệ người dân nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu, haizz, cô dù sao cũng mang tiếng xấu sẵn rồi, thêm hay bớt cũng chả sao.
Phi ngựa chạy từ hoàng cung ra tới kinh thành là một quãng đường không ngắn a, một hồi Song Tử cũng thấy mệt, thế là hai nô tì đuổi kịp cô rồi, trời xui đất khiến, cô dừng ngay ở Văn Vũ Các, cái chỗ này đông như thế, sao cô lại dừng ở đây được.
- Văn Vũ Các... Theo như trí nhớ không được tốt của mình thì Lệnh Hồ Như thường hay lui đến đây với tiểu Tướng Quân thì phải.
Song Tử nhảy khỏi ngựa, dặn dò hai nô tì dẫn ngựa đi, bản thân đi vào trong thử xem sao.
Khi bước vào trong, nơi này đông thật, cô đã nghe được tiếng cười nói rộn rã từ lúc ở bên ngoài rồi, không ngờ nơi này náo nhiệt như vậy.
- Tiểu nhị, chỗ các người còn bàn không?
Song Tử gọi một chàng tiểu nhị vừa bưng bê nước chạy lướt qua, cậu ta liền đứng lại.
- À, trên lâu bọn ta còn vài chỗ hạng sang, để ta gọi Diệp Nương đưa khách quan lên.
Tiểu nhị biết được hoa văn trên y phục của Song Tử thêu bằng chỉ vàng, còn rất công phu và tinh xảo, chắc chắn cô có gia thế không nhỏ mới hành xử như vậy, chứ thường thường chỗ hạng sang là phải đặt trước.
Thấy tiểu nhị chạy đi, Song Tử tranh thủ nhìn xung quanh xem sao, nô tì của cô cũng quay lại rồi.
- Ây ya, huynh đệ a, hôm nay ngươi biết gì không?
- Lão huynh cứ kể, đệ đang nghe đây.
- Hôm nay Văn Vũ Các có đầu bếp mới hay gì đấy, đồ ăn bỗng chốc được chuẩn bị công phu hơn, còn rất ngon nữa.
- Huynh nói đúng thật, hình như là bà chủ đích thân làm đấy!
- Nghe nói bà chủ của Văn Vũ Các là một mĩ nhân nha~
- Còn rất trẻ nữa!
- Ai cưới nàng đúng là tu tám kiếp!
- ...
...
Song Tử nghe đủ lời bàn tán về nhân vật bà chủ đầy bí ẩn kia, lòng cô cũng hồi hộp, không biết bà chủ trông như thế nào mà lại nhiều người tâng bốc đến thế.
- Mình chả nhớ là có người này trong truyện nữa...
.....................còn tiếp.............