Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 114



Lương Y Đồng hiện giờ có thai trong người, hắn tất nhiên cũng chỉ nói vậy thôi. Hắn hôn nàng một lát thì buông ra, sợ mất khống chế, đoạn thời gian gần đây, hắn vẫn luôn hôn rất khắc chế. Cho dù như thế, tim Lương Y Đồng vẫn đập nhanh như cũ, sau khi nụ hôn kết thúc thì xụi lơ trong lòng hắn.

+

Dự Vương xoa lưng nàng, chờ đến khi nàng bình phục hô hấp mới đưa nàng đi ăn cơm tối.

Khi hai người ở chung, cho dù cái gì cũng không nói, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến lúc nghỉ ngơi. Buổi tối sau khi tắm gội xong, hắn lại lần nữa hôn nàng, tuy rằng đã rất khắc chế, Lương Y Đồng lại cảm nhận được hắn nhịn đến vô cùng vất vả.

Những nữ tử khác khi mang thai, có không ít người sẽ chủ động sắp xếp thị thiếp cho phu quân, Lương Y Đồng biết rõ bản thân không rộng lượng được như vậy, cho nên mỗi lần cảm nhận được sự nhẫn nhục của hắn, trong lòng nàng đều có cảm giác áy náy. Khi Dự Vương đứng dậy đi tắm lần nữa, nàng đột nhiên kéo tay hắn lại.

Nàng không nói gì, đôi lông mi dài lại vì khẩn trương mà hơi run rẩy, Dự Vương vừa nhìn đã hiểu ý nàng. Kỳ thật hắn từng có ý nghĩ muốn nàng giúp hắn, lúc ấy hai người mới vừa thành thân, vì nàng chưa cập kê nên Dự Vương không hề chạm vào nàng, khi hắn nhịn đến vất vả, từng nắm chặt tay nàng, muốn nàng hỗ trợ môt chút.

Tiểu cô nương lại vô cùng khẩn trương, chỉ vừa mới đụng đến chỗ đó đã đỏ bừng mặt, trong mắt cũng xuất hiện một tầng hơi nước, cuối cùng Dự Vương chỉ để nàng sờ như vậy một chút.

Từ trước đến nay hắn không có sức chống cự với nàng, chỉ vừa đối diện với biểu tình này của nàng thì tự chủ của hắn đã lập tức thất bại. Kết thúc một khắc kia, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy đầu quả tim nóng bỏng, khi bị hắn kéo tay hôn môi, nàng đỏ mặt muốn trốn đi một chút, cuối cùng vẫn bị hắn hôn tới.

Bởi vì có bảo bảo, hai người làm việc và nghỉ ngơi đều ổn định hơn rất nhiều. Trước kia thường xuyên nghỉ ngơi muộn, hiện giờ lại luôn ngủ từ sớm. Vì ngủ sớm, sắc khí của Lương Y Đồng đều tốt hơn chút, chẳng qua là vẫn rất gầy, xem ra không thể nuôi béo trong chốc lát được.

***

Lại qua một đoạn thời gian, Lương Y Đồng mới gặp được Tuyết Trản. Khi biết nàng có thai, Tuyết Trản hưng phấn đến mức mắt sáng lấp lánh, ảo não nói: "Khoảng thời gian trước nô tỳ còn mơ thấy Vương phi có thai, chỉ tưởng là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy thôi, nô tỳ cũng không để ở trong lòng, dù sao thì Dự Vương phủ cũng không hề truyền tin tức tốt gì ra ngoài. Ai ngờ Vương phi lại thật sự có thai rồi, sớm biết vậy thì hôm nay tới, nô tỳ đã mang theo lễ vật cho tiểu chủ tử."

Lương Y Đồng cười nói: "Ngươi không cần phải tiêu xài lung tung, vốn không có bạc còn muốn đưa lễ vật gì? Ngươi có tâm ý, ta và bảo bảo đã rất vui rồi."

Hai người chỉ nói chuyện phiếm vào câu rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính, Tuyết Trản nói: "Khoảng thời gian trước hẳn là Tưởng Tư Hinh có chút hoài nghi nô tỳ, nô tỳ đi tìm nha hoàn bên người nàng ta nói mấy câu khách sáo mới phát hiện ra một chuyện không ổn. Tưởng Tư Hinh ở trong Hoàng cung nghe được Thục phi nhắc tới chuyện lúc trước người bị đưa cho Tam Hoàng tử, nàng ta hoài nghi Tam Hoàng tử là vì người nên mới không chạm vào nàng ta, gần đây vẫn luôn để nha hoàn lưu ý chuyện của người. Nàng ta trời sinh kiêu ngạo lại cực đoan, có lẽ sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ, Vương phi gần đây phải chú ý an toàn, khi xuất phủ nhất định phải dẫn theo thị vệ."

Lương Y Đồng cũng xếp nhãn tuyến vào chỗ của Thục phi, ngày ấy Thục phi chửi mắng ầm ĩ, nàng đã biết rồi, nàng chỉ không dự đoán được Tưởng Tư Hinh sẽ sinh ra hiểu lầm như vậy. Kiếp trước, nàng ta hiểu lầm Tam Hoàng tử vì nàng mới không viên phòng với nàng ta, một kiếp này, rõ ràng mọi thứ đã khác, nàng ta lại vẫn hiểu lầm như vậy.

Biết rằng nàng ta hành động cực đoan, Lương Y Đồng gõ gõ mặt bàn, "Gần đây nàng ta có làm chuyện gì khác thường không?"

Tuyết Trản gật đầu, "Có, gần đây nàng ta lại đánh chết một người. Người này không phải hạ nhân, mà là mỹ nhân trong Tam Hoàng tử phủ, hiện giờ nô tỳ đã nắm được chứng cứ, còn có thể gọi nhân chứng tới, nếu Vương phi muốn đưa nàng ta vào trong ngục cũng không phải việc khó."

Trực tiếp đẩy nàng ta vào trong ngục tất nhiên là quá tiện nghi cho nàng ta. Lương Y Đồng muốn nàng ta thân bại danh liệt, đau đớn mà chết. Thấy nàng ta vậy mà lại đánh chết một người, Lương Y Đồng nhăn mày, tâm tư muốn chậm rãi xử lý đã nhạt đi một chút, chỉ cảm thấy để nàng ta lại thì sẽ làm hại vô số người.

Lương Y Đồng có chút muốn thu lưới, nàng trầm mặc một lát, nói: "Sau khi ngươi hồi phủ thì nói cho Tưởng Tư Hinh một tin tức, bảo là không cẩn thận nghe được Ngu di nương cùng nha hoàn lén lút nghị luận Tam Hoàng tử, nói Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp, liên tiếp cho người khác thị tẩm cũng là vì muốn che giấu bí mật này thôi. Hắn ta sở dĩ cưới Tưởng Tư Hinh cũng là vì muốn có trợ lực từ Lâm Giang Hầu phủ phía sau nàng ta, trên thực tế là cực kỳ chán ghét nàng ta."

Vị Ngu di nương này cũng không phải người tốt. Ngu di nương vốn biết Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp, nhưng nàng ta lại thật tình ái mộ Tam Hoàng tử, cho dù bị hắn ta lăn lộn rất thảm, nàng ta vẫn vô cùng ái mộ hắn ta, nàng ta cũng đã hơn một lần làm khó dễ Lương Y Đồng. Lương Y Đồng muốn bọn họ cắn nhau, cho nên bây giờ mới liên lụy cả Ngu di nương vào.

Trong mắt Tuyết Trản hiện lên một tia kinh ngạc. Nghe ngữ khí của Vương phi thì hiểu chuyện Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp là thật, nàng che lại sự khiếp sợ trong mắt, trả lời: "Vương phi cứ yêm tâm, nô tỳ sẽ mau chóng truyền lời

Lương Y Đồng: "Ừm, hết thảy đều lấy an nguy của bản thân làm trọng, đừng mạo hiểm, hiểu không? Khi nào tìm được thời cơ thích hợp thì nói, đã đợi được hơn một năm, không cần để bụng vài ngày này."

Tuyết Trản cười nói: " Nô tỳ đã biết rồi, Vương phi cứ yên tâm đi, nô tỳ chắc chắn sẽ chú ý an toàn, nô tỳ còn muốn chính mắt nhìn tiểu chủ tử ra đời đó. Nhưng mà, người phải đồng ý với nô tỳ, về sau để nô tỳ đi theo tiểu chủ tử, không được đuổi nô tỳ đi, cũng không được lấy lý do hôn nhân mà không cần nô tỳ."

Lương Y Đồng cong cong môi, gõ nhẹ đầu nàng Tuyết Trản, tất nhiên là đồng ý.

***

Sau khi hồi phủ, Tuyết Trản mấy ngày liền vẫn không có động tĩnh. Cho đến ngày thứ bảy, khi Tưởng Tư Hinh phái người đi tặng đồ cho mỹ nhân trong phủ, nàng mới có cơ hội tới gần Ngu di nương.

Tưởng Tư Hinh này dối trá vô cùng, một mặt chỉ hận không thể diệt trừ tất cả mỹ nhân trong phủ, một mặt khác lại thường xuyên cho người thưởng cho mỹ nhân trong phủ, lấy cái danh là một Hoàng tử phi hiền lương thục đức.

Người làm việc tặng đồ này đương nhiên là một nhị đẳng nha hoàn, nguyên bản là việc của một nha hoàn khác, nhưng Tuyết Trản đã lén lút cho ba đậu vào nước trà, nàng ta sợ chậm trễ công việc chủ tử giao nên đã nhờ Tuyết Trản giúp đỡ.

(Ba đậu: một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc, có thể gây đau bụng, đi ngoài)

Lúc này Tuyết Trản mới nhận công việc này.

Sau khi từ chỗ Ngu di nương trở về, nàng bắt đầu làm việc. Ngày thường nàng trừ bỏ quét tước phòng ngủ của Tưởng Tư Hinh thì còn phải quét cả đại sảnh, ai ngờ hôm nay nàng vẫn luôn làm lỗi. Đầu tiên là khi ở ngưỡng cửa, làm trò trước mặt Chân ma ma, thiếu chút nữa thì vấp ngã, khi lau bình hoa thì lại trượt tay khiến cái bình rơi xuống đất, cũng may là thảm trong phòng chưa dỡ ra nên mới không làm vỡ.

Ngày thường nàng luôn tay chân lanh lẹ, chưa từng xuất hiện tình huống thế này. Khi nhìn thấy nàng làm lỗi, Chân ma ma gắt gao nhăn mày, khi chuẩn bị trừng phạt thì Tuyết Trản quỳ phịch xuống đất, nàng nắm lấy tay áo Chân ma ma, cắn răng một cái, nói: "Ma ma, nô tỳ biết rằng khi làm việc không nên thất thần, đều là nô tỳ sai, nhưng chuyện này liên quan đến cả đời của Hoàng tử phi, nô tỳ không biết có nên nói ra hay không, cầu người chỉ điểm cho nô tỳ đi."

Chân ma ma là nhũ mẫu của Tưởng Tư Hinh, so với những ma ma khác thì được Tưởng Tư Hinh coi trọng hơn cả, bà ta cũng cực kỳ yêu thương Tưởng Tư Hinh. Thấy Tuyết Trản không cầu tình vì chuyện cái bình hoa, ngược lại là nói cái khác, trong lòng Chân ma ma hơi lộp bộp, có dự cảm không tốt.

Ngày thường Tuyết Trản rất thông minh, đúng là chưa từng phạm phải sai lầm gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà lại làm nha hoàn này thất thố đến vậy. Bà ta trực tiếp cho các nha hoàn khác lui xuống, lạnh lùng nói: "Người đứng lên trước đi, có cái gì thì nói thẳng là được."

Lúc này Tuyết Trản mới đứng lên, khi lần nữa ngẩng đầu thì hốc mắt đã đỏ hoe, nàng run rẩy nói: "Việc này có lẽ là bí mật lớn nhất trong Tam Hoàng tử phủ, khi vừa biết được chuyện này, nô tỳ chỉ hận không thể để bản thân bị điếc. Chỉ là, việc này đối với chủ tử nhà chúng ta mà nói, là sự vũ nhục vô cùng lớn. Nô tỳ cũng không biết có nên nói hay không, nói ra sợ sẽ bất kính với Tam Hoàng tử, nhưng không nói ra, nếu là sự thật, chỉ sợ là chủ tử nhà chúng ta thật sự nhảy vào ổ sói, cả đời đều bị hủy hoại."

Thấy vậy mà lại có liên quan tới Tưởng Tư Hinh, thần sắc của Chân ma ma ngưng trọng, bảo nàng nói ra. Tuyết Trản nói xong, sắc mặt của Chân ma ma không khỏi biến hóa. Bà ta tất nhiên biết chuyện Tam Hoàng tử chưa từng viên phòng với Hoàng tử phi. Kỳ thật Chân ma ma còn từng hoài nghi thân thể của Tam Hoàng tử có phải có vấn đề hay không, dù sao thì để không đắc tội Hầu phủ, hắn ta không nên lạnh nhạt cô nương nhà bà ta như thế, lại vì hắn ta từng sủng hạnh nữ nhân khác, bà ta mới không còn nghi ngờ gì. Hiện tại nghĩ lại, những cái gọi là sủng hạnh kia cũng có thể là một cách để che giấu đó chứ? Dù sao thì bà ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Chân ma ma biết chuyện này quan trọng, vội vàng đi nói cho Tưởng Tư Hinh biết. Lúc ấy Tưởng Tư Hinh đang uống trà, nghe xong thì lập tức đập nát cái chén trong tay. Sắc mặt của nàng ta âm trầm, lập tức gọi Tuyết Trản tới, tự mình hỏi nàng một câu.

"Ngươi chính tai nghe được Ngu di nương cùng nha hoàn của nàng ta nói những lời này sao?"

Tuyết Trản nói: "Hồi Hoàng tử phi, nô tỳ thực sự nghe được. Hôm nay nô tỳ giúp Diễm Mai đến chỗ Ngu di nương đưa điểm tâm thì nghe được. Lúc ấy, các nàng nói chuyện ở trong phòng, bên ngoài cửa cũng không có nha hoàn canh gác, chắc là không đoán được sẽ có người đi qua. Nô tỳ cũng không xác nhận được lời nàng ta nói là thật hay giả nên chỉ nói cho ma ma nghe, nhờ bà ấy giúp đỡ."

Biết là nàng không có khả năng nói dối chuyện lớn như vậy, sắc mặt Tưởng Tư Hinh trở nên âm trầm. Tưởng tượng đến việc Tam Hoàng tử căn bản không thể gi.ao hợp mà lại tới trêu chọc nàng ta, nàng ta hận đến mức đôi mắt đỏ bừng. Nàng ta thích hắn ta như vậy, kết quả lại là thích phải một phế nhân. Vì có được trợ lực của Hầu phủ, hắn ta rõ ràng không thích tính tình của nàng ta, nhưng vẫn cưới nàng ta về sống như quả phụ, hắn ta thật đúng là tàn nhẫn.

Đương nhiên, trước khi có được sự chứng thực, nàng ta chung quy vẫn có một chút mong đợi, hy vọng đây là giả. Tưởng Tư Hinh lập tức tới chỗ Ngu di nương, để các ma ma trói người lại lại, nói thẳng: "Dùng hình cho ta, cho đến khi nàng ta khai ra thì thôi."

Lúc vừa mới bắt đầu, Ngu di nương tất nhiên cái gì cũng không thừa nhận, vừa không nhận đã từng nói lời này, vừa không nhận chuyện Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp, Tưởng Tư Hinh trực tiếp cho người ra tay tàn nhẫn hơn. Nàng ta luôn luôn ngang ngược, căn bản không để Ngu di nương ở trong lòng, đến khi sắp đánh chết, Ngu di nương cuối cùng cũng khai ra. Thấy Tam Hoàng tử vậy mà thật sự không thể gi.ao hợp, Tưởng Tư Hinh cười vô cùng thê lương. Nàng ta cho một mồi lửa, trực tiếp thiêu cháy phòng ngủ của mình, khi lửa dần lớn lên, nàng ta lập tức trở về Lâm Giang Hầu phủ. Lúc trước nàng ta có bao nhiêu ái mộ Tam Hoàng tử thì hiện giờ lại có bấy nhiêu hận hắn ta đã lợi dụng mình, nàng ta trực tiếp nói việc này cho phụ thân biết.

Lâm Giang Hầu thương nhất là nữ nhi, bằng không cũng sẽ không sủng Tưởng Tư Hinh thành tính tình ương ngạnh như vậy. Thấy nữ nhi ủy khuất đến mức này, ông ta cũng hận đến đỏ con mắt. Nếu không phải lần này nàng ta trở lại tố khổ, người làm phụ thân như ông ta thậm chí còn không biết nữ nhi vẫn luôn phải sống như quả phụ. Vì giúp Tam Hoàng tử mưu toan, ông ta tốn rất nhiều tâm huyết, chỉ muốn đẩy hắn ta lên Đế vị, còn chẳng phải muốn hắn ta có thể đối xử với nữ nhi bảo bối tốt một chút hay sao? Ai ngờ, hắn ta dám lợi dùng nữ nhi của ông ta như thế, từ đầu tới đuôi đều coi bọn họ như kẻ ngốc.

Khi thượng triều, ở trước mặt văn võ bá quan, ông ta trực tiếp thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép nữ nhi của ông ta cùng Tam Hoàng tử hòa ly, nói Tam Hoàng tử không thể gi.ao hợp, trước khi thành hôn lừa gạt bọn họ, sau khi thành hôn lại khiến nữ nhi của ông ta chịu ủy khuất, người làm phụ thân như ông ta cho dù phải liều chức quan cùng cái mạng già này, cũng hy vọng nữ nhi có thể thoát khỏi biển lửa.

Ông ta vừa nói ra, cả triều đều xôn xao, đặc biệt là những kẻ theo phe Tam Hoàng tử, không ai dám tin tưởng chuyện Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp, Hoàng thượng cũng cực kỳ khiếp sợ.

Đại Hoàng tử cùng Thái tử đều không thể tin, hai người bọn họ coi Lão Tam là một đối thủ cực kỳ lợi hại, ai ngờ lại đột nhiên biết, hắn ta căn bản không được?

Sắc mặt của Tam Hoàng tử có chút tái nhợt, cho dù hắn ta đã sớm học được cách che giấu biểu tình, giờ khắc này cũng không thể trụ vững, cả người đều như rơi vào hầm băng. Những đại thần xung quanh khe khẽ bàn luận, đều như đang châm chọc hắn ta, hắn ta căn bản không tiếp thu được, trước mặt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.

Sau khi hắn ta ngất đi, Hoàng thượng cho Thái y bắt mạch cho hắn ta, thấy thân thể hắn tay vậy mà thật sự có vấn đề, Hoàng thượng vô cùng tức giận.

Thấy mọi chuyện bại lộ, Thục phi trực tiếp khóc ngất đi, sau khi tỉnh lại thì tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể, nói lúc trước Tam Hoàng tử không hề có vấn đề, sau này mới bị như thế, nhất định là do tiện nhân Hiền phi làm.

Hiền phi sao có thể để nàng ta tùy ý bôi nhọ mình, trong cung nhất thời vô cùng náo loạn.

Lương Y Đồng tất nhiên đã biết được tin tức này. Bởi vì hiểu rõ Lâm Giang Hầu sủng ái Tưởng Tư Hinh, đối với cục diện ngày hôm nay, nàng cũng không hề khiếp sợ.

Dù sao thì nữ nhi bảo bối của ông ta phải sống như quả phụ lâu như vậy, còn bị khuất nhục, đổi thành bất kỳ người nào yêu thương nữ nhi đều sẽ không nhịn được, huống chi là Lâm Giang Hầu tính tình nóng nảy.

Chỉ với việc Tam Hoàng tử không thể gi.ao hợp thì đã chắc chắn rằng cả đời đều không thể làm trữ quân, một Hoàng tử nhất định sẽ thất bại thì có gì mà phải sợ?

Lâm Giang Hầu nhất định sẽ cho rằng, ông ta chỉ ra việc Tam Hoàng tử không thể gi.ao hợp, mọi người đều sẽ thương cảm cho nữ nhi của ông ta. Cứ như vậy. Tưởng Tư hinh dù muốn tái giá cũng không lo không có ai cưới, dù sao nàng ta cũng chưa từng viên phòng với Tam Hoàng tử.

Mà Thánh thượng là người tài đức sáng suốt, cho dù khi mới nghe việc này sẽ tức giận vì ông ta làm thể diện của Hoàng thất không còn sót lại tí gì, nhưng vì Tưởng Tư Hinh chịu ủy khuất, nhất định cũng sẽ không phạt ông ta.

Thấy Lâm Giang Hầu phủ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tam Hoàng tử phủ, Lương Y Đồng mới dám nói với Tuyết Trản bán chứng cứ Tưởng Tư Hinh giết người cho phía Tam Hoàng tử phủ.

Sau khi bán xong tin tức của Tưởng Tư Hinh, Tuyết Trản tìm ma ma bên người Tưởng Tư Hinh xin từ chức. Khi nàng vào Lâm Giang Hầu phủ vốn không có bán thân, không muốn làm nữa thì ma ma cũng không thể giữ lại. Cho rằng nàng sợ vì chuyện báo cáo bí mật kia nên mới muốn trốn đi thật xa, ma ma cũng không làm khó, trực tiếp thả người.

Tuyết Trản không dám trực tiếp đến Vương phủ, mà trở về nhà trước, muốn tránh đầu sóng ngọn gió, chờ thêm một hai năm rồi mới trở lại bên cạnh chủ tử.

Tưởng Tư Hinh vốn cho là sau khi hòa ly là đã được giải thoát, ai ngờ, tin tức nàng ta tính tình ương ngạnh, tâm như rắn rết, động chút là giết người đã bị người của Tam Hoàng tử phát tán ra ngoài.

Chuyện nàng ta giết người là sự thật không thể chối cãi. Thiên tử phạm tội cũng phải xử như thứ dân, nàng ta lại dám can đảm mưu sát người, chứng cứ vô cùng xác thực, tất nhiên là bị phán sau thu xử trảm.

Lương Y Đồng luôn cho rằng việc nàng làm thần không biết quỳ không hay, lại không ngờ rằng hết thảy những điều này đã bị Dự Vương nhìn trong mắt.