Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 37



Lại thêm nửa canh giờ, Lương Y Đồng cùng Trịnh Hiểu Nhã cuối cùng cũng tới cửa Hộ Quốc tự. Cửa chính của Hộ Quốc tự rộng mở, được sơn màu đỏ thắm vô cùng uy nghiêm, ba chữ "Hộ Quốc tự" trên biển hiệu chính là do đương kim Thánh thượng tự cầm bút viết.

Sau khi bước vào Hộ Quốc tự, các nàng lập tức ngửi thấy mùi nhang khói, hương vị cực đậm, có cảm giác thấm vào ruột gan. Lương Y Đồng cùng Trịnh Hiểu Nhã đến từng điện bái lạy một lần.

Cơm trưa tất nhiên là dùng luôn ở đây, thức ăn chay của Hộ Quốc tự vốn có tiếng khắp Đại Hạ triều, nghe nói có rất nhiều người vì thử thức ăn ở đây mà không ngại cách xa vạn dặm.

Cho dù là thức ăn được nhóm tiểu sư thầy đưa tới, nhưng trước khi ăn, Lương Y Đồng vẫn dùng ngân châm thử độc trước. Thấy nàng cẩn thận như thế, Thanh Hà lại một lần nữa cảm thấy nàng dường như đã biến thành người khác. Dù sao thì khi ở trong Vương phủ, Lương cô nương luôn cười ngọt ngào, cực kỳ vô hại, nhìn cũng không giống người có tâm cơ, ai ngờ sau khi ra ngoài thì hoàn toàn khác.

Lương Y Đồng cũng không quản, thử độc xong mới nói: "Ra bên ngoài mà, vẫn nên cẩn thận một chút."

Trịnh Hiểu Nhã nói: "Là nên như vậy."

Thấy thức ăn không có vấn đề, các nàng mới bắt đầu dùng cơm trưa.

Mấy món chay này đúng là rất ngon. Trong khoảng thời gian gần đây, khẩu vị của Lương Y Đồng đã bị đầu bếp của Dự Vương phủ dưỡng cho kén ăn rồi, nhưng khi ăn mấy món này thì vẫn có cảm giác rất ngon miệng. Đặc biệt là món măng này, ngon đến mức làm người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.

Dùng cơm trưa xong thì các nàng đi xin bùa bình an, Lương Y Đồng xin bốn cái, Trịnh Hiểu Nhã xin hai cái.

Xin bùa bình an xong thì các nàng xuống núi, thấy phụ nhân kia lại lần nữa đi theo phía sau, Lương Y Đồng nhịn không được mà cười lạnh một tiếng. Xuống núi nhanh hơn so với leo núi, khi các nàng ngồi lên xe ngựa thì mới là giờ thân.

Phụ nhân cũng lên xe ngựa, vội vàng mà đi theo.

Bà ta là ma ma bên người Tống thị, đi theo Tống thị gần ba mươi năm, việc này cần phải có người quan sát từ đầu tới cuối thì Tống thị nên mới yên tâm, vậy là đã phái bà ta đi.

Tống thị để ma ma canh chừng cũng là sợ lỡ như Lương Y Đồng ngủ lại chùa. Nếu nàng ngủ lại thì đám thổ phỉ cũng sẽ phải thay đổi kế hoạch, ma ma không chỉ phải giám thị, mà còn có thể chỉ cho bọn thổ phỉ biết người nào là Lương Y Đồng.

Ma ma vốn tưởng rằng khi đi đến rừng bạch dương, đám thổ phỉ đã hẹn trước sẽ nhảy ra, nhưng khi xe ngựa đi qua khu rừng, đám người kia vẫn không hề có dấu hiệu xuất hiện. Ma ma nhăn mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

...

Trong Lương phủ, Tống thị cũng lo lắng mà chờ, sợ rằng bọn thổ phỉ nhìn thấy bên người Lương Y Đồng có thị vệ thì sẽ không dám động thủ, tổn thất hai trăm lượng bạc bà ta đã đặt cọc. Đám thổ phỉ kia không hề dễ đối phó, nếu bọn họ muốn nuốt tiền đặt cọc nhưng không làm việc, bà ta thật sự chẳng thể làm gì.

Bà ta ngồi chờ hồi lâu, chờ đến mức càng lúc càng lo lắng, ai ngờ không chờ được tin tức tốt, lại thấy nha hoàn bên người Lương Y Thiến khóc lóc chạy tới. Nhìn thấy đôi mắt nha hoàn sưng lên vì khóc, Tống thị liền biết có chuyện không ổn, vội vàng hỏi bị cái gì, Thiến Thiến xảy ra chuyện gì sao?

Nha hoàn này cũng hiểu rằng việc Lương Y Thiến gặp chuyện không được để lộ ra ngoài, bằng không thanh danh của cô nương nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nàng ta chờ Tống thị cho hai nha hoàn trong phòng lui ra ngoài thì mới khóc lóc nói: "Phu nhân, không ổn rồi! Cô nương bị bắt cóc rồi!"

Tống thị nghe được lời này thì suýt chút nữa đứng không vững, bà ta gắt gao nắm lấy cánh tay nha hoàn kia, nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó? Cô nương không phải đang ở trong phủ sao? Con bé đi ra ngoài lúc nào?"

Nha hoàn khóc lóc nói: "Sau khi dùng cơm trưa xong, cô nương vốn là định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lại có nha hoàn tới thông báo gã sai vặt bên người biểu thiếu gia đến, nói là biểu thiếu gia muốn gặp cô nương, hẹn cô nương ở quán trà, cô nương liền xuất phủ."

Nha hoàn kể lại sự việc, sau khi Lương Y Thiến xuất phủ, vừa mới ra phố thì có một lão bà tử ở phía sau nàng hô to một tiếng, "Lương Y Đồng! Lương cô nương!"

Lương Y Thiến nghe đối phương gọi Lương Y Đồng thì lập tức quay đầu lại nhìn, ai ngờ lại không nhìn thấy thân ảnh của Lương Y Đồng, mà lão bà tử kia cũng rất xa lạ. Nàng ta không có phản ứng gì khác, đang muốn quay đầu rời đi thì đột nhiên có mấy người vạm vỡ lao đến bên cạnh, một kẻ trong đó đánh thuốc mê Lương Y Thiến, trực tiếp khiêng nàng ta đi.

Tống thị nghe xong thì đen cả mặt, tức giận đến suýt chút nữa thì ngất xỉu, nha hoàn vội vàng đỡ lấy bà ta, dùng sức lắc mạnh thì bà ta mới tỉnh táo lại.

Bà ta gắt gao nắm lấy tay nha hoàn, có cảm giác như trời sập xuống. Đúng là bà ta để Triệu ma ma đi liên lạc với thổ phỉ, nhưng là muốn hại Lương Y Đồng! Như thế nào lại bắt cóc nữ nhi của bà ta?!

Tống thị tức giận đến không nói nên lời, nhưng đám thổ phỉ kia là do Triệu ma ma liên lạc, bà ta căn bản không lộ diện, hiện tại muốn tìm bọn họ thì cũng không biết đi đâu!

Tưởng tượng đến nữ nhi mà mình nuông chiều mười mấy năm bị một đám thổ phỉ bắt đi, bà ta chỉ hận không thể xé nát mặt Lương Y Đồng, cảm thấy nhất định là tiện nhân này giở trò nên mới khiến nữ nhi của mình gặp nạn, bà ta cuồng loạn nói: "Mau đi tìm Triệu ma ma về cho ta, nhanh lên!"

Nha hoàn ngây ngốc không có phản ứng, cô nương đã bị người khác bắt đi rồi, phu nhân không phái người báo quan, cũng không cho người đi tìm cô nương, mà lại đi tìm Triệu ma ma, không nghe lầm đó chứ?

Thấy nha hoàn ngây ngốc, Tống thị tức đến mức tát nàng ta một cái, "Nghe không hiểu tiếng người sao? Chạy nhanh đi!"

Nha hoàn ôm mặt quỳ xuống, khóc ròng: "Phu nhân, hiện tại tìm cô nương quan trọng hơn!"

Tống thị thiếu chút nữa đã không chịu nổi, nhưng thấy nha hoàn này còn rất quan tâm đến Lương Y Thiến, bà ta mới không đá chết người trong sự giận dữ, quát lớn: "Tìm được Triệu ma ma tự nhiên sẽ tìm được cô nương nhà ngươi! Còn không đi nhanh lên cho ta! Bà ta đi Hộ Quốc tự rồi! Hẳn là đang trên đường về, ngươi tranh thủ thời gian đi, nếu về muộn thì cô nương sẽ gặp chuyện lớn, đến lúc đó các ngươi cũng đừng mong được sống!"

Nha hoàn này sợ tới mức run run lên mấy cái, cũng không dám không nghe lời Tống thị, vội vàng chạy ra ngoài kêu người chuẩn bị xe ngựa.

Tống thị quát xong thì cả người đều sụp đổ, chỉ sợ muộn một nước thì đám thổ phỉ kia sẽ làm nhục nữ nhi bảo bối của bà ta.

Nha hoàn ở ngoài cửa nghe được động tĩnh nên chạy vào, thấy dáng vẻ tức giận này của Tống thị thì biết rõ là có chuyện không ổn, cả đám không dám thở mạnh!

...

Lương Y Đồng thỉnh thoảng sẽ vén rèm lên liếc một cái, cuối cùng là ngại phiền, dứt khoát xốc rèm lên. Trịnh Hiểu Nhã còn tưởng rằng nàng tò mò phong cảnh bên ngoài, còn nhịn không được mà cười lắc lắc đầu, sau một lúc lâu, Trịnh Hiểu Nhã mới phát hiện bản thân đoán sai rồi. So với nói nàng chú ý phong cảnh bên ngoài, không bằng nói nàng đang chú ý chiếc xe ngựa phía sau kia.

Thị vệ tất nhiên cũng đã sớm nhìn ra có gì đó không đúng, thấy Lương Y Đồng đã phát hiện thì nói: "Vị phụ nhân phía sau kia đã theo chúng ta cả ngày rồi, có cần bắt đến thẩm vấn một chút không?"

Lương Y Đồng còn đang chờ xem kịch vui, lắc lắc đầu, "Không cần quản bọn họ."

Không uổng công nàng đợi nửa ngày, một lúc sau quả thật nhìn thấy một chiếc xe ngựa dùng tốc độ như bay chạy qua các nàng, sau khi nhìn thấy xe ngựa của Lương phủ thì vội vàng ngừng lại, nha hoàn ngồi bên trong hô một tiếng "Triệu ma ma". Triệu ma ma vén rèm lên, nha hoàn kia lập tức khóc thút thít: "Người mau trở về đi, cô nương xảy ra chuyện rồi, phu nhân lệnh cho nô tỳ mau chóng kêu người hồi phủ! Về muộn là mạng của chúng ta cũng không còn!"

Trong lòng Triệu ma ma lộp bộp một chút, kết hợp với việc thổ phỉ chưa xuất hiện, sắc mặt bà ta đột nhiên trắng bệch, hiển nhiên là đã đoán ra cái gì đó, vội vàng thúc giục xa phủ: "Mau! Nhanh chóng chạy về phủ!"

Khi đi ngang qua xe ngựa của Lương Y Đồng, Triệu ma ma vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy người ở bên trong. Lương Y Đồng đang mỉm cười nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Ở ác gặp dữ, nói với chủ tử của các ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Trên mặt nàng rõ ràng là nụ cười, nhưng trong lòng Triệu ma ma lại không khỏi run run. Tốc độ của xa phu rất nhanh, chỉ trong giây lát, nụ cười xinh đẹp của tiểu cô nương đã không còn trước mắt, nhưng bà ta lại không thể bình tĩnh lại.

Sau khi trở lại Lương phủ, Triệu ma ma vội vàng chạy tới chỗ của Tống thị, quả nhiên thấy phu nhân đang khóc đến đỏ cả mắt. Nhìn thấy Triệu ma ma tới, Tống thị đột nhiên tát bà ta một cái, mắng: "Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy! Có phải là ngươi để lộ tin tức ra ngoài không?"

Sau khi xác minh phán đoán trong lòng, tâm Triệu ma ma hoàn toàn trùng xuống, đau khổ cầu xin: "Lão nô ở bên cạnh phu nhân ba mươi năm, cực kỳ trung thành, cũng biết nặng nhẹ, sao có thể để lộ tin tức? Nếu là lão nô để lộ tin tức, lúc này sao dám hồi phủ?! Phu nhân phải tin tưởng lão nô! Mấu chốt lúc này là phải mau chóng cứu được cô nương!"

Tống thị vốn không hoài nghi sự trung thành của Triệu ma ma, chỉ cho rằng khi làm việc đã không cẩn thận để lộ tin tức, sau đó mới bị Lương Y Đồng lợi dụng. Hiện tại nghe xong lời bà ta nói thì cũng biết chuyện quan trọng là phải cứu nữ nhi về, lên tiếng: "Đám thổ phỉ mà ngươi liên lạc ở đâu? Mau đưa ta đến đó!"

Triệu ma ma vội vàng bò lên từ mặt đất, dẫn theo Tống thị nhanh chóng ngồi lên xe ngựa, đi đến một tiểu viện. Tiểu viện này chính là nơi Triệu ma ma liên lạc với đám thổ phỉ.

Từ khi biết được Lương Y Đồng đang ở Dự Vương phủ, Tống thị đã có ý niệm gϊếŧ chết Lương Y Đồng, bà ta vẫn luôn cho người để ý tới Dự Vương phủ, chỉ chờ Lương Y Đồng ra cửa.

Nhưng mà, hiện giờ thuê sát thủ gϊếŧ người không phải chuyện đơn giản, một mạng người cũng cần hơn một ngàn lượng bạc. Sau khi Hầu phủ bị thu hồi, trong túi Tống thị không có nhiều tiền, toàn bộ những gì có trong tay cũng chưa tới một ngàn lượng, bà ta chỉ đành từ bỏ ý nghĩ gϊếŧ người.

Nghe Triệu ma ma nói ở vùng ngoại thành có một đám thổ phỉ, rất thích cướp của mấy người giàu có, còn bắt mấy cô nương về làm áp trại phu nhân, Tống thị liền quyết định thuê thổ phỉ.

Lương Y Đồng hiện giờ cùng lắm chỉ là một nha hoàn bên người Dự Vương, nếu nàng bị bắt đi, Dự Vương không có khả năng sẽ đi cướp người về. Dù sao thì sao mà biết được cô nương bị thổ phỉ bắt đi có còn trong sạch hay không, trừ khi Dự Vương quá yêu nàng mà thôi. Nhưng theo Tống thị thấy, chuyện này căn bản không có khả năng, ai mà không biết Dự Vương nổi tiếng không gần nữ sắc chứ?

Bà ta liền để Triệu ma ma đi liên hệ thổ phỉ.

Triệu ma ma trước mặt bọn thổ phỉ khen Lương Y Đồng đẹp như thiên tiên, lại nói nàng không nơi nương tựa, cho dù xảy ra chuyện thì cũng sẽ không có ai truy cứu, thực sự khiến bọn thổ phỉ động tâm rồi. Nhưng bọn hắn cũng không làm không công, lấy của Tống thị hai trăm lượng làm tiền cọc, sau khi xong việc thì lấy thêm hai trăm.

Tống thị lại không biết, khi bà ta cùng Triệu ma ma mưu đồ việc này thì đã bị nha hoàn mà Lương Y Đồng thu mua được nghe lén. Người này là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tống thị, vì Tống thị động một chút là đánh phạt hạ nhân nên nàng ta đã sinh ra bất mãn, Tuyết Mai chỉ gặp nàng ta hai lần đã mua chuộc được.

Đêm đó nàng ta liền nói về mưu đồ của Tống thị cho Tuyết Mai biết. Sau khi biết được việc này, Tuyết Mai lập tức nói cho Lương Y Đồng biết, hôm nay nàng xuất phủ, có thể nói chính là vì việc này. Nàng nguyên bản còn sợ Tống thị sẽ kiêng kỵ thị vệ trong phủ, không dám để bọn thổ phỉ hành động.

Ai ngờ bà ta vậy mà thật sự bị lừa, Lương Y Đồng liền tương kế tựu kế, cho Tuyết Mai giả bộ làm nha hoàn của Tống thị, đến chỗ của bọn thổ phỉ và nói rằng, Lương Y Đồng nguyên bản muốn đi Hộ Quốc tự, nhưng nhất thời quyết định thay đổi hành trình, muốn đi lên phố, để bọn thổ phỉ đổi chỗ hành sự.

Sau đó nàng lại để nha hoàn bị thu mua kia lấy danh nghĩa của Tống Trần Khang, hẹn Lương Y Thiến ra ngoài, thế nên mới có trò hay hôm nay.

Đương nhiên, lúc đầu Lương Y Đồng cũng không hoàn toàn xác định Tống thị sẽ chọn hôm nay để động thủ. Khi nhìn thấy ma ma theo đuôi các nàng, Lương Y Đồng mới xác định rằng kế hoạch ăn miếng trả miếng của nàng coi như đã thành công một nửa, chỉ chờ Lương Y Thiến xuất hiện nữa thôi.

Lương Y Thiến đối với Tống Trần Khang yêu mà không có được, nếu biết được biểu ca hẹn mình ra ngoài, nàng ta dù như thế nào cũng sẽ đi.

Nhìn thấy nha hoàn hoang mang mà tới tìm Triệu ma ma, Lương Y Đồng liền biết kế hoạch đã thành công, Tống thị quả nhiên đã gặp phải báo ứng. Bà ta thương nhất là Lương Y Thiến, nữ nhi xảy ra chuyện thì cũng như bà ta xảy ra chuyện. Tống thị sẽ vô cùng dày vò!

Lúc này Tống thị đúng là cực kỳ dày vò. Bà ta cùng Triệu ma ma tới tiểu viện kia mới phát hiện Lương Y Thiến căn bản không ở đây, chỉ có một tên thổ phỉ ở đây chờ thanh toán. Bọn họ bắt sau người mà còn dám không biết xấu hổ đòi thanh toán, Tống thị tức muốn hộc máu, yêu cầu bọn họ trả người. Ai ngờ đám thổ phỉ này sau khi biết là bắt sai người, còn yêu cầu Tống thị trả năm ngàn lượng bạc thì mới bằng lòng giao người ra.

Tống thị nào có nhiều bạc như vậy, tức giận đến mức thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Nhưng sợ bọn thổ phỉ hành hung nữ nhi bảo bối của mình, bà ta chỉ có thể đến chỗ ca ca vay tiền. Năm ngàn lượng đối với ca ca bà ta cũng không phải số tiền nhỏ, hỏi bà ta vì sao mượn thì bà ta chỉ khóc, không nói ra nguyên nhân.

Bà ta quỳ đến mức đầu gối tê rần, cuối cùng cũng cầm được bạc trong tay.

Chờ đến khi Lương Y Thiến được trả về, nữ nhi của bà ta đã không còn trong sạch! Tống thị khóc đến muốn mù cả mắt, nhưng thủ lĩnh của đám thổ phỉ kia lại mặt dày tới Lương phủ, nói muốn cưới nữ nhi của bà ta làm thê tử, còn nói nếu bàg ta không đồng ý thì sẽ rêu rao toàn bộ kinh thành về chuyện bà ta hại người khác không thành, còn hại nữ nhi của chính mình mất đi trong sạch.

Lần này Tống thị trực tiếp hôn mê, sau khi bị hạ nhân nhéo mới yếu ớt tỉnh lại.

Bà ta cực kỳ sĩ diện, căn bản không dám tưởng tượng nếu chuyện này bị người khác biết được thì phải sống như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau mà giao nữ nhi ra. Đám thổ phỉ kia lại quá vô lại, nữ nhi phải giao ra, năm ngàn lượng bạc cũng không trở về, thật sự là mất cả chì lẫn chài.

Sự hận thù đối với Lương Y Đồng của Tống thị cũng dâng lên tới cực điểm.

Lương Y Đồng tất nhiên cũng đã đoán được những chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng khi biết đám thổ phỉ kia gạo nấu thành cơm với Lương Y Thiến thì vẫn ngẩn cả người. Tuy rằng tâm tình có chút phức tạp, nàng lại không hề thương cảm cho Tống thị và Lương Y Thiến.

Nếu nàng không để Tuyết Mai đi thu mua nha hoàn bên cạnh Tống thị, chỉ sợ người gặp chuyện hôm nay là bản thân nàng. Lương Y Đồng cũng không quá để tâm tới các nàng, người nàng tương đối để ý lúc này là Dự Vương.

Thị vệ khẳng định đã nói về chuyện hôm nay cho hắn biết, cũng không biết hắn sẽ xử lý nàng như thế nào. Trong lòng Lương Y Đồng vô cùng thấp thỏm.

Khi bị Dự Vương gọi đến thư phòng, đầu nhỏ của nàng gục xuống, đứng một chỗ không dám động đậy. Dự Vương ngồi trước bàn, nhìn bộ dáng ủ rũ của tiểu cô nương thì vô cùng mềm lòng, hắn vẫy vẫy tay với nàng, thấp giọng nói: "Lại đây."

Lương Y Đồng chỉ đành ngoan ngoãn mà đi qua, khi tới gần thì bị nam nhân nhéo mũi một chút. Cử chỉ của hắn ôn nhu, trong đáy mắt cũng toàn là quan tâm, "Cúi đầu làm cái gì? Hửm? Sợ ta trách tội ngươi sao?"

Lương Y Đồng sờ sờ chóp mũi, không dám nói.

Nam nhân lại thở dài một chút, nói: "Đồng Đồng, ta đau lòng còn không kịp, sao có thể trách tội ngươi? Có phải nàng ta từng khi dễ ngươi không?"

Hai chữ "Đồng Đồng" kia của hắn gọi ra cực kỳ tự nhiên, đầu quả tim Lương Y Đồng run lẩy bẩy, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khó giải thích, cái mũi cũng trở nên chua xót, thì ra trên đời này còn có người đau lòng vì nàng.

Nàng cũng không biết vì sao, cho dù bị đám người Hạ Trinh cùng Tống thị khi dễ, nàng không khóc lấy một lần; khi bị Tam Hoàng tử phi hạ độc đến chết, cũng chưa hề khóc; giờ khắc này hốc mắt vậy mà lại đỏ lên, nước mắt cũng không chịu khống chế mà lăn xuống, không phải là vì giả bộ để được hắn đồng tình, cũng không phải cảm thấy ủy khuất.

Nàng chính là nhịn không được mà rơi nước mắt, cơ hồ có chút khóc không thành tiếng.

Dự Vương hơi ngẩn ra một chút, đây là lần đầu hắn thấy nàng khóc thành như vậy, ủy khuất như một tiểu hài tử. Trong lòng Dự Vương như bị nhéo chặt, hắn duỗi tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng, luống cuống mà dỗ: "Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không có người nào dám khi dễ ngươi, ngoan một chút, nhé?"