Buổi tối ngày hôm sau, Tưởng thị ngủ đến nửa đêm thì mơ hồ cảm thấy trong phòng hình như có người nào đó đang tới gần mình, người nọ thôi một nguồn khí lạnh trên mặt bà ta, còn phát ra một ít âm thanh kỳ quái. Tưởng thị đột nhiên bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại thì phát hiện có một nữ tử đúng trước giường.
Tưởng thị nương theo ánh trăng mà mơ hồ nhìn diện mạo của người nọ. Nàng đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt, môi lại rất đỏ, giống như là chảy máu, đôi mắt cũng chảy hai hàng máu dài, rõ ràng là bộ dáng của Minh Nguyệt.
Thấy Tưởng thị tỉnh lại, ngón tay thon dài dính đầy máu của "Minh Nguyệt" duỗi tới, buồn bã nói: "Phu nhân, nô tỳ chết thật thảm, nô tỳ không hề có tâm tư bán đứng người, vì sao người lại xuống tay với nô tỳ chứ?"
Tưởng thị sợ tới mức lập tức hét lên, thậm chí còn không phân biệt được thanh âm của người này rất khác với Minh Nguyệt, mà khàn hơn khá nhiều.
Tưởng thị hét lớn: "Ta không có, không phải ta hại người, nhất định là Tống thị, nhất định là Tống thị, thật sự không phải do ta hại ngươi."
"Minh Nguyệt" túm lấy cổ Tưởng thị, cười vô cùng âm trầm, "Tống thị đã bị nô tỳ bóp c.hết rồi, người xem, trên tay nô tỳ chính là máu của Tống thị, bà ta cho đến chết vẫn nói là do người hại nô tỳ. Chuyện của Lương cô nương người cũng có một phần liên quan, nhất định là do người không yên tâm về nô tỳ nên mới cho người đến hại chết nô tỳ."
Nàng vừa nói, trên tay vừa thêm vài phần sức lực, muốn bóp ch.ết Tưởng thị. Bà ta liều mạng giãy giụa, còn không quên xin tha: "Không, không, không, thật sự không phải ta, nếu ta có tâm tự hại người thì sao lại đưa cho ngươi nhiều trang sức như thế mới để ngươi xuất phủ chứ? Thật sự không phải ta."
Thấy bà ta đã thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình, "Minh Nguyệt" dẫn dắt cho bà ta nói ra vì sao lại hại Lương Y Đồng, Lương lão gia tử cùng Hàn Quốc công đương nhiệm được ám vệ dẫn tới đây đều đã nghe thấy hết. Lương lão gia tử càng nghe càng trầm mặt, căn bản không đoán được Tưởng thị lại vì chút tâm tư này mà cấu kết với Tống thị, ngay cả một tiểu cô nương cũng có thể xuống tay.
Ông dạy vẽ cho Lương Y Đồng mấy tháng, cơ hồ là coi nàng như đồ đệ mà dạy dỗ, cũng vô cùng thích tiểu cô nương thông minh lanh lợi này. Thấy Trưởng thị vì tâm tư riêng, không thèm để ý đến tính mạng của người khác, ông không khỏi tức giận.
Phụ thân của Lương Việt Trầm lại càng buồn bực hơn. Ông ta thậm chí còn nhớ tới di nương mà bản thân sủng ái nhất rơi xuống nước rồi sinh non, lúc ấy chỉ nghĩ là ngoài ý muốn, hiện giờ nhớ lại thật sự sởn tóc gáy.
Tiếng thét chói tai của Tưởng thị cũng đã đánh thức người xung quanh, khi đám hạ nhân chạy tới thì đã bị hộ vệ của Hàn Quốc công cản lại. Dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể rêu rao ra ngoài, Tưởng thị dù đã làm sai nhưng cũng không thể vì bà ta mà làm hỏng thanh danh của Hàn Quốc công phủ.
Lương Việt Trầm cũng nghe thấy động tĩnh, khi hắn chạy đến thì tất nhiên không ai dám cản. Sau khi thấy một đám người xuất hiện, ám vệ ẩn nấp ở chỗ tối liền thả bom khói, thông báo cho người đang chờ ở ngoài phủ. Đây là dự phòng nhỡ Hàn Quốc công sinh ra tâm tư xấu, bắt hết cả đám bọn họ thì vẫn có người tới tiếp ứng.
Khi nhìn thấy bom khói, sắc mặt của Hàn Quốc công cùng Lương Việt Trầm đều có chút ngưng trọng.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, "Minh Nguyệt" liền hiểu, ám vệ đã dẫn toàn bộ những người quan trọng đến, nàng lập tức thả lòng cánh tay đang bóp cổ Tưởng thị.
Tưởng thị nhân cơ hội này bò xuống giường, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Ngươi bình tĩnh một chút, oan có đầu nợ có chủ, ta thật sự không hề hại ngươi, ngươi không tin thì đi hỏi Hồ ma ma. Sau khi hai chúng ta tiễn ngươi đi thì vẫn luôn ở chỗ này, làm sao có thời gian hại ngươi."
Khi bà ta chạy ra bên ngoài liền nhìn thấy Hồ ma ma đã ngã trên mặt đất, nhất thời còn tưởng là Minh Nguyệt đã hại chết Hồ ma ma, tâm can đều run rẩy. Bà ta nghiêng ngả chạy ra ngoài, vừa ra tới cửa thì nhìn thấy có ba người đứng trong viện.
Sắc mặt của ba người đều rất âm trầm, ánh mắt Hàn Quốc công nhìn nàng ta còn cực kỳ lạnh lẽo. Tưởng thị chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên đất. "Minh Nguyệt" cũng từ từ đi ra. Nàng tất nhiên không phải Minh Nguyệt chân chính, giờ phút này đã cởi mặt nạ ra.
Nàng là Tiêu Linh, thân sinh muội muội của Tiêu Lĩnh, cũng tập võ từ nhỏ, vì khinh công cực kỳ tốt nên được bồi dưỡng làm mật thám, khả năng truy tìm tung tích của nàng rất lợi hại, lúc trước được phái đi điều tra chuyện của Hoài Vương.
Mấy ngày trước vì Hoài Vương đã tới kinh thành nên nàng mới đi theo về kinh. Nàng không chỉ giỏi khinh công, còn biết thuật dị dung, Dự Vương mới cho người gọi nàng trở về, để nàng tới đây thử Tưởng thị một chút.
Vì trước lúc nửa đêm đã đào ra được hành động của Tưởng thị từ miệng Hồ ma ma, Tiêu Linh mới cùng hai ám vệ khác tới đây diễn trò hay, còn kéo cả Lương lão gia tử cùng Hàn Quốc công tới.
Khi nhìn thấy Hàn Quốc công cùng Lương lão gia tử, Tiêu Linh không nhanh không chậm mà quỳ xuống thỉnh tội, "Vương gia lệnh cho thuộc hạ điều tra chân tướng, lại chỉ cho thời gian hai ngày, thuộc hạ rơi vào đường cùng mới xâm nhập Quốc công phủ, mong lão gia tử cùng Quốc công gia thứ tội."
Tưởng thị sau khi nghe được thanh âm bình thường của "Minh Nguyệt" thì cả người ngây dại, vội vàng nhìn về phía nàng, thấy nàng không phải Minh Nguyệt chân chính thì sao có thể không hiểu nữa chứ? Tưởng thị mềm nhũn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ mượn "Minh Nguyệt" đánh mình một đòn như thế này, đáng giận hơn là bản thân bà ta cái gì cũng nói ra rồi.
Lúc này, thần sắc Hàn Quốc công tất nhiên là rất khó coi. Cho dù Tưởng thị đúng là có tội, cũng không đồng nghĩa với việc ông ta có thể chịu đựng chuyện đám người Tiêu Linh đột nhập Quốc công phủ. Nhưng các nàng là người của Dự Vương, lại còn nắm được nhược điểm của Tưởng thị, ông ta căn bản không thể xử lý các nàng ở đây, mà còn phải khoan dung đối đãi.
Ông ta không chỉ cho Tiêu Linh đứng lên, còn để các nàng trở về không chút tổn thương.
Sau khi Tiêu Linh trở về Dự Vương phủ, thấy thời gian còn sớm thì đi ngủ, đến sáng mới bị Tiêu Lĩnh đánh thức. Tiêu Lĩnh nói: "Đứng lên đi, Vương gia đã tỉnh rồi, nhất định là đang chờ muội báo cáo."
Tiêu Linh ngáp một cái rồi đứng dậy.
Lúc này, Lương Y Đồng cũng đã dậy, nghe nói Dự Vương gọi nên liền đi tới Trúc Du đường. Nàng vừa mới đến đã nhìn thấy một bạch y nữ tử đi tới, người nọ ngũ quan tinh tế, mặt mày lạnh nhạt, rất có dáng vẻ kiêu hùng.
Lương Y Đồng là lần đầu tiên nhìn thấy một cô nương có khí phách như vậy, không khỏi nhìn nhiều một chút.
Sau khi Tiêu Linh nhận thấy ánh mắt của Lương Y Đồng thì liền chắp tay với nàng. Tiêu Linh tất nhiên đã nghe nói bên người Vương gia có thêm một tiểu cô nương, cũng rất tò mò mà đánh giá một chút. Thấy nàng cười lên xinh đẹp, quả nhiên chung linh dục tú như ca ca nói, rất xứng đôi với Vương gia, Tiêu Linh cũng cười một chút.
Sau khi Tiêu Linh thu hồi ánh mắt thì lập tức quỳ xuống, cung kính nói: "Vương gia, tối hôm qua thuộc hạ đã giả làm
Minh Nguyệt, hù dọa mẫu thân của Lương Việt Trầm một phen, bà ta quả nhiên đã khai ra hết, chuyện Lương cô nương bị hại xác thật là có liên quan tới bà ta. Bà ta sợ Lương cô nương có tâm tư thấy sang bắt quàng làm họ nên mới để Minh Nguyệt đồng ý với thỉnh cầu của Tống thị, nhưng cái chết của Minh Nguyệt lại không có quan hệ với bà ta."
Lương Y Đồng ngẩn người, không ngờ rằng Tưởng thị cũng tham gia. Trong khoảng thời gian này, thực ra nàng đã gặp Tưởng thị mấy lần. Xuất thân của Tưởng thị không thấp, đối nhân xử thế rất khéo, thường xuyên khiến lão phu nhân vui đến không ngậm miệng được, là người rất có thủ đoạn.
Lương Y Đồng tất nhiên không đoán được Tưởng thị cũng muốn nàng chết. Nghe được câu "thấy sang bắt quàng làm họ" kia, Lương Y Đồng mím môi, chỉ cảm thấy bà ta cùng Lương Việt Giang không hổ là mẫu tử, một người chỉ thẳng mặt mắng nàng, một người trực tiếp muốn mạng của nàng.
Dự Vương cho Tiêu Linh lui xuống, sau đó vẫy vẫy tay với tiểu cô nương. "Tối hôm qua Tiêu Linh vẫn chưa làm gì Tưởng thị, việc này nàng muốn làm như thế nào?"
Lương Y Đồng cắn cắn môi, nhất thời có chút khó xử. Dựa theo tính tình của nàng thì nhất định là muốn trả thù, nhưng Lương Việt Trầm lại giúp nàng, nàng cũng không biết nên làm cái gì.
Dự Vương vừa liếc mắt đã hiểu sự khó xử của tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Lần này đúng là Lương Việt Trầm đã giúp nàng, nhưng nàng có nghĩ tới việc hắn lấy thân mạo hiểm kỳ thật là có tâm tư riêng không?"
Dựa theo thời gian xuất hiện của Lương Việt Trầm, hẳn là đã nhìn thấy Minh Nguyệt. Hắn cho rằng Minh Nguyệt hành động theo phân phó của Tưởng thị, vì bảo hộ mẫu thân, hắn mới lấy thân ra mạo hiểm, chỉ sợ Minh Nguyệt chết đi cũng là do một tay hắn làm.
Sau khi Lương Y Đồng nghĩ thông suốt việc này thì nhẹ nhàng thở ra. Nàng nguyên bản còn cảm thấy nợ Lương Việt Trầm ân tình lớn như vậy thì rất khó trả hết, hiện giờ đoán được động cơ sau lưng hắn, cảm kích đều tan đi rất nhiều.
Đây chính là cái Dự Vương muốn. Thấy biểu tình của tiểu cô nương biến hóa, hắn xoa đầu nàng, thấp giọng nói: "Nàng muốn giải quyết như thế nào cũng được, ta sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng."
Lương Y Đồng lại có chút khó xử, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng rối rắm của nàng, Dự Vương thấp giọng nói: "Tuy Lương Việt Trầm có tâm tư riêng, nhưng cũng xác thực đã giúp nàng, muốn bỏ qua cũng được, vừa lúc có thể xóa bỏ toàn bộ ân tỉnh với Lương Việt Trầm, không còn nợ nhau cái gì cả."
Lương Y Đồng muốn tha cho Tưởng thị, rồi lại có chút không cam lòng, nghe Dự Vương nói xong thì trong lòng không khỏi hổ thẹn, chỉ cảm thấy trí tuệ của hắn thật tốt, so với hắn thì nàng còn quá nhỏ bé, liền ngoan ngoãn mà gật đầu, "Được, vậy thì xóa bỏ toàn bộ."
Quả nhiên như bọn họ dự đoán, dùng bữa sáng xong. Lương Việt Trầm đã cùng Tưởng thị tới cửa.
Lần này Tưởng thị đến, tất nhiên là vì muốn xin lỗi.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý để tha cho bà ta, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cúi đầu mà vẫn còn kiêu ngạo kia, Lương Y Đồng nhịn không được mà nói một câu, "Lương phu nhân cứ việc yên tâm, ta tuyệt đối không dám trèo cao quý phủ."
Lương Việt Trầm đứng ở sau lưng Tưởng thị, khi nghe được thiếu nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện thì đôi mắt tối đi.
Tưởng thị hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
Hôm nay lão phu nhân đã cố ý dặn dò bà ta phải hạ thấp tư thái xuống, còn nói Dự Vương cùng Lương Y Đồng đã sớm tâm đầu ý hợp. Lão thái thái kể lại tin tức biết được trong cung cho Tưởng thị nghe, nói Dự Vương ở trước mặt Thái hậu xưng Lương Y Đồng là Dự Vương phi, Tam Công chúa cũng vì đắc tội nàng, không chỉ ăn bạt tai, còn bị cấm túc.
Có Dự Vương như châu như ngọc ở đằng trước, nàng sao có thể nhìn trúng Hàn Quốc công phủ của bọn họ? Lương Việt Trầm có ưu tú hơn nữa thì cũng còn trẻ, không giống Dự Vương vốn đã ở trên cao. Nếu nàng thật sự trở thành Dự Vương phi, chỉ sợ ngay cả Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi, nàng sao có thể có ý gì với nhi tử của Tưởng thị.
Khi nhận thức được việc này, Tưởng thị vô cùng hổ thẹn. Bà ta sợ Lương Y Đồng ghi hận trong lòng, thậm chí còn quỳ xuống đất.
Tưởng thị thật sự sợ, không chỉ sợ Lương Y Đồng, còn sợ Dự Vương trong lúc tức giận sẽ xuống tay với mình. Nếu Lương Y Đồng chỉ là một nha hoàn, bà ta đương nhiên sẽ không sợ thành như vậy, vừa nghĩ tới Dự Vương vậy mà lại thừa nhận nàng là Dự Vương phi, bà ta căn bản đứng không vững.
Tưởng thị dập đầu liên tiếp ba cái, sau đó mới nói: "Là do ta hồ đồ nên mới để nha hoàn đồng ý với Tống thị. Đã nhiều ngày nay ta vẫn luôn thấp thỏm lo âu, mong Lương cô nương niệm tình tiểu nhi tử cứu người, tha thứ cho ta một lần này."
Thấy mẫu thân dập đầu xin tha, trong lòng Lương Việt Trầm cũng không hề dễ chịu. Hắn nhìn Dự Vương một cái, quỳ xuống, thấp giọng nói: "Sở dĩ ngày ấy thần có thể kịp tới chỗ Lương cô nương, kỳ thật là vì mẫu thân báo tin cho thần biết, nói rằng bản thân đã hối hận, không nên nghe lời nói một phía mà để nha hoàn cấu kết với Tống thị, làm hại Lương cô nương. Cầu Vương gia niệm tình bà ấy đã kịp thu tay, bỏ qua một lần này."
Dự Vương từ trên cao liệc xuống Lương Việt Trầm, thấy hắn ở trong hoàn cảnh này rồi vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng thật ra cũng có chút thương tiếc cho một nhân tài. Nhưng khi nghĩ đến việc hắn nhìn trộm Lương Y Đồng, Dự Vương lại lần nữa khó chịu, nói: "Bỏ qua cũng không phải không thể. Tưởng thị vốn muốn hại nàng ấy, nói đến cùng cũng là bởi vì ngươi chậm chạp không thành thân, khiến mẫu thân người lo lắng. Nếu ngươi sớm ngày thành thân, mẫu thân ngươi cũng sẽ không cho rằng ai cũng đang nhắm đến vị trí Tam thiếu phu nhân của Quốc công phủ!"
Lương Việt Trầm thấp giọng nói: "Vương gia giáo huấn rất phải."
Thấy hắn đã có ý định bỏ qua, trong mắt Tưởng thị hiện lên chút kinh hỷ. Bà ta vẫn luôn muốn nhi tử cưới chất nữ của mình, hiện giờ thấy Dự Vương nhắc tới chuyện hôn nhân liền vội vàng nói: "Vương gia yên tâm đi, thần phụ nhất định sẽ mau chóng định chuyện hôn nhân cho thằng bé."
Lương Việt trầm mím môi, thần sắc có hơi lạnh lẽo.
Dự Vương phất phất tay với bọn họ, "Đồ vật ở lại, người lui ra đi."
"Đồ vật" ở trong miệng hắn tất nhiên là lễ vật hai người mang tới nhận lỗi. Khi hai người đứng dậy, Dự Vương vẫy vẫy tay với Lương Y Đồng. Nàng ngồi ngay bên cạnh hắn, thấy hắn vẫy tay thì lập tức đứng lên.
Lương Y Đồng vừa mới đi đến trước mặt Dự Vương liền thấy nam nhân rót nước đưa cho nàng, "Môi đã khô rồi còn không chịu uống thêm nước, nhất định phải để ta dỗ nàng mới được sao?"
Gương mặt của Lương Y Đồng nóng lên, duỗi tay cầm lấy cốc nước, trong lòng không khỏi giật giật. Nghĩ đến việc Dự Vương để ý Lương Việt Trầm, nàng lại có chút buồn cười, sao có thể không hiểu hắn đang cố tình, chỉ có thể cảm thán hắn quá trẻ con.
Lương Việt Trầm tất nhiên cũng nghe được lời Dự Vương nói. Khi đứng dậy, hắn lơ đãng liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Dự Vương đưa ly nước cho nàng. Thiếu nữ ngoan ngoãn uống hết, sau khi nàng uống xong, nam nhân thậm chí còn duỗi tay lau đi vệt nước bên môi nàng.
Nhất cử nhất động của hai người đều lộ ra một cỗ ám muội.
Hai tay Lương Việt Trầm nắm chặt thành quyền, chỉ có như vậy, hắn mới có thể duy trì sự tỉnh táo. Hắn thở mạnh một tiếng, lập tức bước chân ra khỏi Trúc Du đường.
Tưởng thị căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi nghe được Dự Vương nói, bà ta liền hiểu, chỉ sợ Dự Vương cực kỳ sủng ái Lương Y Đồng. Cũng may là Lương Việt Trầm ra tay giúp bà ta, nếu không, kết cục của bà ta khẳng định sẽ thê thảm y như Tống thị.
Sau khi bọn họ lui ra, Lương Y Đồng mới đặt cốc nước xuống. Trong mắt nàng nguyên bản còn mang theo ý cười, nhưng khi hắn duỗi tay xoa xoa môi mình, nàng mới có chút ngượng ngùng.
Đôi môi mềm mại phấn nộn của thiếu nữ không khỏi mấp máy một chút, theo bản năng đưa lưỡi liếm chỗ hắn vừa cọ qua. Nàng lại không biết, động tác này đối với Dự Vương không khác gì đang mời gọi, đôi mắt hắn trở nên thâm thúy, trực tiếp duỗi tay kéo tiểu cô nương vào trong lòng.
Trong lòng Lương Y Đồng đột nhiên nhảy dựng, khi giương mắt, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của nam nhân. Trong lòng nàng không khỏi hoảng hốt, theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị nam nhân ôm lấy eo.
Dự Vương trực tiếp để tiểu cô nương ngồi lên đùi, đối mặt với hắn.
Gương mặt Lương Y Đồng đỏ như tôm hùm đất nấu chín, cho dù biết rõ nha hoàn nếu không có mệnh lệnh thì sẽ không dám tiến vào, nội tâm nàng vẫn cực kỳ hoảng loạn. Rốt cuộc thì hiện giờ bọn họ đang ở đại sảnh, cửa không chỉ lớn mà còn đang mở, chỉ cần có người đi qua là sẽ nhìn thấy bộ dáng lúc này của bọn họ. Không giống với thư phòng, ít nhất thì cửa còn đóng.
Lương Y Đồng vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, không khỏi nhỏ giọng cầu xin, "Vương gia, đừng như vậy."
Bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương vô cùng động lòng người, làm Dự Vương lại nổi lên tâm tư trêu chọc. Hắn hôn nàng một cái, sau khi dời đi thì ghé vào bên tai nàng, giọng khàn khàn: "Lần này không gọi ca ca nữa à?"
Hai người đã thân mật đến mức này, còn gọt ca ca, Lương Y Đồng sẽ không vượt qua được chướng ngại tâm lý mất. Thấy hắn lại trêu đùa mình, gương mặt Lương Y Đồng càng đỏ hơn, lần này không chỉ xấu hổ mà còn buồn bực. Nàng xấu hổ muốn đứng lên, cách xa hắn một chút, nhưng nam nhân lại giữ chặt eo nàng, căn bản không có ý định buông ra.
Hắn cực kỳ mãnh liệt, không chỉ không buông tay, còn cảnh cáo bên tai nàng: "Còn lộn xộn, ta mà không khống chế được thì cũng không ngại động phòng với nàng trước đâu."
Cả người Lương Y Đồng cứng đờ, biết hắn nói được làm được, nàng không dám động đậy nữa. Tiểu cô nương ngồi trên đùi hắn, vì quá xấu hổ mà vành tai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Da thịt nàng trắng như ngọc, giờ phút này thẹn thùng rất giống như mỹ nhân vừa tắm xong, toàn thân đều đỏ lên, đôi mắt cũng ngập nước, vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt Dự Vương tối sầm lại, có một khắc nào đó, ánh mắt hắn thậm chí còn từ cổ nàng đi xuống, dừng lại ở chỗ xương quai xanh, nuối tiếc cảnh đẹp phía dưới đã bị y phục che khuất.
Hắn có chút tiếc hận mà nhìn lướt qua vạt áo thiếu nữ, Lương Y Đồng bị hắn đánh giá đến mức mặt đỏ tai hồng, tim đập cũng có chút nhanh. Lúc trước là nàng quá ngây thơ rồi, cho rằng Dự Vương chỉ muốn hôn nàng thì vẫn có thể chịu được.
Giờ phút này nàng mới phát hiện, nàng căn bản chịu không nổi ánh mắt của hắn, vì không dám giãy giụa nên nàng hoảng loạn duỗi tay che đi đôi mắt của hắn.
Đôi tay nhỏ của nàng rất mềm mại, khi bị che mắt, khát vọng của Dự Vương lại được châm ngòi. Hắn trực tiếp siết chặt cánh tay, ép tiểu cô nương sát vào lồng ngực. Hắn cúi đầu dán chặt lấy môi nàng, lần này cũng không đơn thuần là lướt qua nữa, hắn hôn lên cánh môi nàng, trực tiếp mở khớp hàm nàng ra.
Đôi tay che mắt hắn của Lương Y Đồng cũng không biết từ khi nào đã trượt xuống dưới, nàng không chống lại được hắn, nhưng vẫn nhịn không được mà đẩy đẩy.
Nam nhân vẫn ôm nàng gắt gao như cũ, căn bản không có ý định buông tay.
Lương Y Đồng vừa thẹn vừa tức, khi bị nam nhân mở khớp hàm ra thì không khỏi né tránh, đầu nhỏ cũng nghiêng nghiêng đi, muốn tách khỏi nụ hôn này. Hắn một tay siết eo nàng, một tay nâng cái ót nàng lên, hôn xuống càng sâu hơn.
Lương Y Đồng trốn không thoát, lại sợ bị người khác nhìn thấy, hoảng đến mức nhéo eo hắn một cái. Thấy sự kịch liệt của nam nhân hơi hơi dừng lại, nàng nhịn không được mà mở miệng cầu hắn, "Vương gia, vào nội thất được không?"
Thanh âm của thiếu nữ mềm mại, còn hơi khàn khàn, kết hợp với bộ dáng quẫn bách thực sự là một mỹ cảnh. Đôi mắt Dự Vương thâm trầm, cũng không làm khó nàng, trực tiếp bế tiểu cô nương đi vào nội thất.
Nội thất là nơi hắn nghỉ ngơi, hắn liền ôm nàng đặt lên giường. Khi thân hình cao lớn của nam nhân áp lên, dây thần kinh căng chặt trong đầu Lương Y Đồng như đứt đôi, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì tới nội thất.
Trong lòng nàng vô cùng hoảng, thà rằng ngồi ở trên đùi hắn cũng không muốn bị hắn đè dưới thân. Nàng duỗi tay đẩy ng.ực hắn, đổi ý. "Người, người đứng lên."
Tiểu cô nương quá mức khẩn trương, thanh âm cũng có chút nức nở.
Dự Vương vốn cũng chỉ muốn hôn nàng, thấy nàng sợ thành như vậy thì ngồi dậy.
Lương Y Đồng nhân cơ hội này nhảy xuống giường, xoay người muốn trốn đi, nhưng nam nhân đã duỗi tay ôm eo nàng lại, lần nữa ấn nàng vào trong lòng.
Lương Y Đồng hoang mang rối loạn, nàng cũng không biết bản thân đang trốn cái gì, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt thâm thúy của hắn thì trong lòng nàng rất hoảng loạn, nhịn không được mà muốn chạy trốn.
Nam nhân đã ôm người vào trong lòng, thấy đôi môi phấn nộn của nàng bị bản thân hôn đến kiều diễm ướt át thì đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy. Hắn duỗi tay vuố,t ve môi của tiểu cô nương, nói giọng khàn khàn: "Đã nghe theo nàng vào nội thất rồi, còn trốn nữa có phải hơi quá đáng không?"
Chỉ vừa bị hắn chạm vào môi, tim nàng liền đập nhanh hơn. Lương Y Đồng nức nở, chỉ cảm thấy gần đây hắn thay đổi rồi, nàng căn bản chịu không nổi.
Tim nàng đập loạn xạ, mi mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn. Nhìn bộ dáng như đà điểu của tiểu cô nương, Dự Vương có chút buồn cười. Hắn vu,ốt ve mái tóc của nàng, tâm tư muốn trêu chọc nàng lại đậm hơn chút.
Hắn hỏi nàng, "Sao lại muốn vào nội thất? Có phải nàng muốn làm ít chuyện không thể miêu tả với ta không? Hửm?"
Đôi mi cong vút của Lương Y Đồng nhịn không được mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ đã đỏ muốn ra máu, nghe hắn nói xong thì trong đầu không tự giác nhảy ra một ít hình ảnh. Nàng hận không thể che lỗ tai lại, thanh âm vô cùng đáng thương, "Vương gia, người đừng như vậy."
Dự Vương cong cong môi, hạ giọng nói: "Ta làm sao? Nàng kêu ta đứng dậy, ta liền đứng dậy, rõ ràng là nàng muốn ta vào nội thất, hiện tại còn trách ta?"
Lương Y Đồng vừa thẹn vừa bực, nhất thời chỉ hận không thể che môi hắn lại. Dự Vương biểu tình lười nhác, thấy nàng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu thì lại có chút buồn cười.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: "Đồng Đồng, thừa nhận đi, nàng căn bản không bài xích ta. Ta biết nàng cự tuyệt làm Vương phi của ta là vì sợ ảnh hưởng đến ta. Vậy nàng có từng nghĩ tới, nếu chậm chạp không thành thân, mấy lời dồn ta có đam mê đồng tính chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều. Thanh danh của ta sớm đã hỏng rồi, còn có thể bị ảnh hưởng gì nữa?"
Thấy hắn đột nhiên nhắc tới cái này, Lương Y Đồng có cảm giác trở tay không kịp.
Dự Vương hôn lên mắt nàng, nói giọng khàn khàn: "Gả cho ta không tốt sao? Chỉ gật đầu một cái thôi, đừng làm ta đợi lâu, ngoan một chút, nhé?"