Kiều Thê Như Vân

Chương 475: Dọa người



Sở Văn Tuyên dừng bước lại, hơi xấu hổ, nhưng tốt xấu gì thì ở sau người cũng có cấm vệ, liền cất cao giọng nói: “ Ta là Binh Bộ Thị lang, muốn gặp Thẩm đại nhân của các ngươi!”

Giáo úy kia dò xét hắn, nói: “ Cầm danh thiếp đến trước, xem đại nhân nhà ta có muốn gặp ngươi hay không đã.”

Sở Văn Tuyên dầu gì cũng là quan to nhị phẩm, Thẩm Ngạothì sao, bất kể là Tự khanh hay là Tư nghiệp, tính toán đâu ra đấy, cũng không quá chính Tam phẩm, chỉ là, chỗ dựa rất mạnh, thấy người ta, không thiếu được việc phải ăn nói khép nép, đành phải xuất danh thiếp ra, nghiêm mặt nói: “ Nhanh đi bẩm báo.”

Giáo úy đi vào, chỉ một lúc sau, Thẩm Ngạo bước nhanh tới, các giáo úy gác cổng lập tức chuyển động, lập thành trận hình hình quạt, bảo vệ xung quanh hắn.

Thẩm Ngạo chậm rãi nói: “ Binh Bộ Thị lang Sở Văn Tuyên? Chưa nghe nói qua, tìm ta có chuyện gì?”

Sở Văn Tuyên thấy thái độ Thẩm Ngạo như vậy, trong lòng cười khổ, đành phải nói: “ Nhận lệnh Thượng Thư đại nhân, xin Thẩm đại nhân thả người, Thẩm đại nhân, ngươi là người thông minh, ẩu đả hoàng tử, đã là tội không thể tha, lại giam cầm long tử, giống như là mưu nghịch.”

Thẩm Ngạo nhàn nhạt nói: “ Binh bộ đến, ta liền thả người? Ngày đó, ta ở đấy, vì cái gì Binh bộ bên kia không để ý tới? Ngươi tính khi dễ ta à?”

Khi dễ hắn? Trong lòng Sở Văn Tuyên nghĩ: “ Ai dám khi dễ ngươi? Ngươi lại làm ác nhân cáo trạng trước rồi.”

Trên mặt chỉ có thể nghiêm túc, nói: “ Thẩm đại nhân, xin hãy nghĩ lại, chuyện này náo loạn, đối với ai cũng không có lợi.”Dứt lời, không nhịn được mà liếc nhìn cấm quân Bộ quân tư chung quanh, dũng khí cường tráng hơn, nói: “ Lần này chỉ nhắc nhở ngươi, lần sau chỉ sợ là trực tiếp tới bắt người.”

Thẩm Ngạo phủi phủi công phục áo tím trên người, chậm rãi nói: “ Nếu ta không thả, ngươi có thể làm như thế nào?”

Sở Văn Tuyên nhất thời sửng sốt, cũng có chút tức giận rồi, nói: “ Học đường dạy võ có phải là do Binh bộ quản lý hay không? Ngươi hôm nay không tha người, đừng nói Tông Lệnh phủ bên kia sẽ tìm ngươi gây phiền phức, tương lai, cho dù ngươi tránh thoát một kiếp này, Binh bộ bên này cũng tuyệt đối không cho ngươi sống khá giả.”

Thì ra tưởng rằng nói một câu nặng, có thể làm cho Thẩm Ngạo chịu thua, ai ngờ Thẩm Ngạo cúi đầu xuống, một cái tát vung tới, trực tiếp đánh vào gương mặt Sở Văn Tuyên, một tát này không nặng, nhưung thực sự làm cho người ta không tiêu thụ nổi, Sở Văn Tuyên ngạc nhiên, bụm lấy quai hàm, lắp bắp nói: “ Ngươi... Ngươi điên rồi...”

Thẩm Ngạo tát một cái, giáo úy phía sau lập tức dâng lên sát khí vô cùng, nguyên một đám rút nửa thanh nho đao ra, BOANG...một tiếng, trường đao sáng loáng ông ông cộng hưởng.

Cấm quân Bộ quân tư sau lưng Sở Văn Tuyên, vốn là muốn đòi cái công đạo vì Sở Văn Tuyên, thấy đến trình độ này, lại xem những giáo úy này tùy thời sẽ giết người, nguyên một đám như con gà quắt, đành phải lừa gạt, làm ra bộ sự tình gì cũng không phát sinh.

Thẩm Ngạo bĩu môi, cười lạnh nói: “ Quay về, nói cho Thượng Thư kia, ngươi và hắn còn chưa đủ tuổi để nói chuyện với ta, ta đến Binh bộ, đó là cho các ngươi thể diện, chỉ bằng các ngươi, cũng dám sai khiến ta? Cút đi!”

Tiếp theo liền xoay thân đi, nói với đám giáo úy: “ Không có lệnh của ta, ai dám bước vào học đường dạy võ một bước, chính là phụ tử Thái Kinh đến, cũng lập tức giết chết, người chết rồi, hãy đến bẩm báo!”

Lời nói đến đây, Thẩm Ngạo không thèm quan tâm đến lý lẽ của người bên ngoài, đã tiến bước rời đi, lưu lại Sở Văn Tuyên trợn mắt há hốc mồm.

“ Có nghe hay không, Thẩm đại nhân bảo các ngươi nhanh biến, không cần phải ở chỗ này chắn đường, còn dám dừng lại, giết không tha!”Giáo úy hô một tiếng, nho đao vẫn chưa trở về vỏ, nhìn chằm chằm Sở Văn Tuyên và đám cấm quân.

Sở Văn Tuyên nhìn một cấm quân Ngu hầu Bộ quân tư, Ngu hầu kia coi như không trông thấy, ho khan một tiếng, nói: “ Mặt mũi của Thẩm đại nhân, chúng ta phải cho, hắn nói cái gì chính là cái đó, tất cả mọi người đều làm người hầu tại Biện Kinh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, cần gì phải cương như vậy.”

Nói xong, cười gượng hai tiếng, không quên lôi kéo Sở Văn Tuyên một chút, nói: “ Đại nhân, chúng ta có lẽ là không cần phải quấy rầy nữa, đi thôi.”

Sở Văn Tuyên đã đánh mất mặt mũi, rồi lại không thể làm gì, đành phải ngoan ngoãn trở lại Binh bộ, trong lòng đối với những cấm quân Bộ quân tư kia, lại căm giận không thôi, thời điểm đến, những người này vỗ bộ ngực cam đoan, chỉ cần bọn hắn xuất mã, học đường dạy võ sẽ cho vài phần mặt mũi, thật sự không được, cũng có thể bảo trụ Thị lang đại nhân chu toàn, ai ngờ thực sự gặp việc, nguyên một đám ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trở lại Binh bộ, Sở Văn Tuyên thêm mắm thêm muối mà nói về Thẩm Ngạo, nhất là tăng thêm một câu kia, chính là phụ tử Thái Kinh đến, cũng lập tức giết chết.

Sắc mặt Thái Thao đại biến, nói: “ Lẽ nào lại như vậy, họ Thẩm làm nhục ta quá đáng!”Dứt lời, lại nhìn về phía Sở Văn Tuyên gò má sưng to, hỏi: “ Mặt Sở đại nhân không việc gì chứ?”

Sở Văn Tuyên cắn răng nói: “ Trên đường trở về, hạ quan đã nghĩ kỹ, tốt xấu gì hạ quan cũng là người xuất thân đọc sách, Thẩm Ngạo kia ở trước mặt mọi người đánh hạ quan, hạ quan nhất định phải đưa lên triều buộc tội.”

Thái Thao gật gật đầu, nói: “ Chẳng những muốn buộc cái này, còn phải buộc giam tội cầm hoàng tử, chuyện này phải ồn ào đến dư luận xôn xao, mới có thể để cho họ Thẩm kia biết rõ lợi hại, bổn quan sẽ đi liên lạc, nhất định sẽ đòi cái công đạo cho ngươi.”

Trong lòng Sở Văn Tuyên nghĩ: “ Đã trúng một cái tát, lại được làm tâm phúc của Thái Thao, cũng đáng.”Tiếp theo, nói một tiếng cám ơn, mới lui ra ngoài.

...............................................................

Học đường dạy võ, Minh Võ đường.

Hai đội giáo úy đeo đao mà đứng, mấy tiến sĩ ngồi ở giữa, Thẩm Ngạo ngồi trên cao, sắc mặt lạnh nhạt.

Trong nội đường, Triệu Trụ bị mấy giáo úy đè xuống đất, mặc dù giãy dụa, nhưng đâu thể làm gì? Miệng không nhịn được, mắng to: “ Thẩm Ngạo, ngươi nhớ kỹ hôm nay... hôm nay ngươi là nô tài, lại dám đụng đến ta...”

Thẩm Ngạo không để ý tới hắn, Triệu Trụ kia cũng mắng đến mệt mỏi, thở hồng hộc một hồi, lại không phát ra được thanh âm nào nữa.

Thẩm Ngạo lúc này mới chậm rãi mở miệng: “ Thẩm mỗ sống trên đời nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua người dám giả mạo hoàng tử, ngươi là một người duy nhất.”Dứt lời, liền cười lạnh, nói: “ Lá gan lớn như vậy, hôm nay xem như ta đã kiến thức, nói đi, nguyên danh ngươi tên là gì, nói ra sẽ tha cho ngươi.”

Triệu Trụ giận không kềm được, nói: “ Ta gọi Triệu Trụ, ngươi hồ đồ cái gì?”

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, nói: “ Ngươi vẫn còn mạnh miệng? Còn dám giả mạo hoàng tử? Người tới, thưởng hắn hai bàn tay.”

Một người giáo úy không chút khách khí mà bắt lấy tóc Triệu Trụ, ngửa đầu của hắn lên, làm nhiều việc cùng lúc, bốp bốp, hai bàn tay đánh xuống dưới, làm cho Triệu Trụ kêu hai tiếng ô ô.

Thẩm Ngạo đóng mắt lại, chậm rãi nói: “ Hỏi lại ngươi, ngươi nguyên danh tên gì, là người ở nơi nào, lại dám giả mạo hoàng tử?”

Răng cửa Triệu Trụ cũng rơi xuống, sắc mặt dữ tợn mà nhổ một bải nước miếng đầy máu, nói: “ Ngươi rõ ràng hơn so với ta!”

Thẩm Ngạo khẽ mỉm cười, nói: “ Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến nơi này, trong lòng ngươi còn nghĩ đến may mắn? Đến đây, vả vào miệng!”

Giáo úy đám bọn họ bào chế đúng cách, bốn năm bàn tay xuống dưới, đánh cho Triệu Trụ suýt hôn mê, hắn cắn răng, nói gằn từng chữ: “ Thẩm Ngạo...ngươi...ngươi đây là muốn mưu phản, là muốn chỉ hươu bảo ngựa...tốt, tốt, có bản lĩnh, ngươi giết ta đi...”

Thẩm Ngạo mặt không biểu tình, tiếp tục hỏi: “ Ngươi rốt cuộc có nói hay không? Tên gì, người ở nơi nào?”

Triệu Trụ cắn răng không nói, Thẩm Ngạo hời hợt nói: “ Tiếp tục vả vào miệng!”