Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói:” Thi họa cũng đừng có nói ra, chỉ muốn mời Dương đại nhân phẩm nhất phẩm Vũ Di trà.
Dương Chấn gật đầu, vuốt râu, sải bước đi vào, đi thẳng đến chính sảnh an tọa, Thẩm Ngạo gọi người dâng trà, Dương Chấn uống một ngụm, không khỏi vui vẻ ra mặt nói:
“ Không tệ, chính là hương vị này, không dối gạt Vương gia, nguyên quán lão phu cũng là ở Phúc Kiến, ai...tổ tiên chuyển đến đây, mấy đời vừa làm ruộng vừa đi học, không thể tưởng được, lão phu có thể có cái cơ duyên này, đây cũng là đương kim thiên tử thánh minh, ưu đãi kẻ sĩ, tôn trọng quốc học.
Dương Chấn nói một phen, đủ để cho Thẩm Ngạo nhấm nháp một phen, hắn là một Lễ bộ Thượng Thư, đến đây chỉ vì nói thiên tử nhà hắn thánh minh sao?
Dương Chấn cười cười, buông trà chén nhỏ, tiếp tục nói:” Sao vương gia không nói lời nào?
Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, cười nhạt một tiếng, nói:” Dương đại nhân, có phải là ngài muốn nói, đương kim thiên tử Tây Hạ thánh minh, cho nên mới tôn trọng quốc học, mới ưu đãi kẻ sĩ, nhưng đương kim thiên tử về sau, nên làm cái gì bây giờ?
Dương Chấn vỗ tay nói:” Vương gia quả nhiên thông minh lanh lợi, một câu liền nói ra điều Dương mỗ muốn nói.”
Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, Dương Chấn sầu lo cái này, lại rất bình thường, chỉ là, nơi này khác với Đại Tống, Đại Tống sùng lễ trọng nho, không thể dao động quốc sách, thiên tử nào vào chỗ, cũng không cải biến được sự thật này, cái này chẳng những là bởi vì truyền thống, trọng yếu hơn là ở tập đoàn lợi ích cực lớn, do kẻ sĩ tạo thành.
Tuy tập đoàn này có tranh giành ác đấu giữa các đảng, nhưng một khi có người va chạm vào ích lợi của bọn hắn, một khi liên hợp lại, chính là bền chắc như thép, đừng nói là người khác, chính là hoàng đế Đại Tống, cũng tuyệt đối không thể thay đổi.
Nhưng Tây Hạ bất đồng, Dương Chấn cầm đầu Hán quan, mặc dù là cái chính sách này mang lại lợi ích cho người, nhưng bày ở trước mặt bọn họ, còn có một đoàn thể lợi ích càng cường đại hơn, tập đoàn phiên quan, sở dĩ Dương Chấn có thể đắc thế, chính là dựa vào đương kim Tây Hạ quốc chủ Lí Càn Thuận ủng hộ kiên định đối với quốc học.
Nhưng Lí Càn Thuận về sau thì sao?
Dương Chấn buồn lo, đúng là do cái này, người vong nước nhạt, những lời này là đạo lý từ hằng cổ không thay đổi, mất đi Lí Càn Thuận, Hán quan chẳng phải cái gì.
Mà khi chọn lựa thái tử, Tàu vương cũng không có bao nhiêu hào hứng đối với quốc lễ, nhưng lại dựa vào phiên quan, dùng cái này để phiên quan ủng hộ.
Thẩm Ngạo cười ha ha, nói:” Dương đại nhân suy nghĩ rất sâu xa.
Dương Chấn lắc đầu, nói:” Tánh mạng mấy ngàn người người này, Dương mỗ không thể không lo, Tàu Vương không đức, đợi hắn đăng cơ, chớ nói Dương mỗ đầu thân khác biệt, những người khác cũng sẽ không có kết cục tốt.
Thẩm Ngạo nói:” Nhưng lời nói này, vì sao Dương đại nhân phải tới nói với tiểu Vương?
Dương Chấn liếc nhìn Thẩm Ngạo, nói:” Có một thứ cực kỳ phú quý, Vương gia dám lấy không.
Dứt lời, trần trụi mà nhìn về phía Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo từ trong ánh mắt Dương Chấn, thấy được một vẻ kiên quyết.
Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu, lập tức hiểu ý Dương Chấn, cười nhạt một tiếng, nói:” Phú quý, là Tây Hạ quốc?
Dương Chấn nghiêm mặt nói:” Người Tây Hạ chúng ta thường nói một câu, gọi là: Địch di chi có quân không bằng Hoa Hạ chi không cùng. Đặt ở Tây Hạ, những lời này cũng là như thế, nếu như quốc vương vô lương, sẽ mời lương quân ở bên ngoài về.
Cái gọi là Địch di chi có quân không bằng Hoa Hạ chi không cùng, vốn là xuất xứ từ « Luận Ngữ », chỉ là, hậu nhân giải thích không đồng nhất, kẻ sĩ Tây Hạ giải thích như vậy, người Tống lại là giải thích khác, nhưng Dương Chấn nói ra những lời này, tương đương với việc cho rằng Thẩm Ngạo là quân chủ đầy hứa hẹn, trong lòng Thẩm Ngạo cười khổ, không thể tưởng được, mình cũng có thời điểm bị người cho là man di, có trời mới biết Dương Chấn này mắng hắn hay là khoa trương hắn.
Thẩm Ngạo mong mỏi liếc Dương Chấn, lúc này không có một lời đáp ứng, một người đột nhiên chạy tới, cho ngươi thành vua, ai biết Dương Chấn này có phải là được Tàu Vương hoặc là Lí Càn Thuận bày mưu đặt kế, đến xò xét thử hay không?
Dương Chấn nói:” Tàu Vương không thể thừa nhận quốc lễ, Vương gia chính là Phò mã Tây Hạ, nói là con rể thiên tử cũng không đủ, nếu Vương gia nguyện tranh một chuyến, Dương Chấn và quan to quan nhỏ trên triều đình sẽ ủng hộ!
Thấy Thẩm Ngạo cười nhạt không nói, trong lòng bàn tay Dương Chấn đều ướt sũng, cái buổi nói chuyện này, tự nhiên là mạo hiểm thật lớn, nếu Thẩm Ngạo không đồng ý hoặc là lan truyền đi ra ngoài, đại họa trong khoảng khắc sẽ đến ngay trước mắt.
Dương Chấn thấy Thẩm Ngạo vẫn không đáp, tiếp tục nói:” Quốc tộc Tây Hạ tuy thâm căn cố đế, nhưng Vương gia cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng, phóng nhãn nhìn khắp triều đình, đã là trải Hán quan rộng, năm quân kinh đô và vùng lân cận, ngoại trừ hai chi là tâm phúc Tàu vương, hai chi khác do trong nội cung tiết chế, nhưng trong tay Binh bộ Thượng Thư, cũng khống chế một chi cấm vệ Tiền điện, ngoài ra, trong thành còn có một chi quân Hán, cũng có thể dựa vào. Thiên tử và Tàu Vương ở giữa hiềm khích rất sâu, huynh đệ phản bội cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, Vương gia chỉ cần tại ở Tây Hạ lâu một ít, sống chết mặc bây, đại cục sẽ định.
Thẩm Ngạo cười nhạt, nói:” Bổn vương muốn tự định giá một tý, Dương đại nhân có thể cho tiểu Vương thời gian tự hỏi hay không?
Dương Chấn tức giận vỗ bàn, nói:” Lão phu thấy Vương gia giết trừ hoàng tử Kim quốc, còn tưởng rằng Vương gia là người quyết đoán, hôm nay xem ra, cũng không gì hơn cái này, nếu như thế, Dương mỗ cáo từ, buổi nói chuyện vừa rồi, chỉ coi như là nói đùa!
Dương Chấn đến một chuyến này, xác thực mang theo vài phần do dự, nếu không phải kiến thức thủ đoạn lôi đình của Thẩm Ngạo khi diệt trừ người Kim, chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ ký thác một đường sinh cơ lên trên người Thẩm Ngạo.
Lí Càn Thuận tôn trọng quốc học, trong lúc vô tình, đã đẩy Hán quan, phiên quan lên hai mặt đối lập, đám phiên quan tự nhiên không thể cam tâm, tất cả oán hận chậm rãi tích góp từng tí một, đứng xem lúc này đường làm quan của Hán quan rộng mở, thực sự luôn có một nguy cơ cực kỳ hung hiểm.
Hán quan đắc thế, đến từ chính Lí Càn Thuận, có Lí Càn Thuận, phiên quan bị ép tới gắt gao, không thể nhúc nhích, nhưng Lí Càn Chính thì sao?
Đến trình độ này, Dương Chấn sớm đã tỉnh táo mà nhận thức, quyết không thể để cho Lí Càn Chính kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước Tây Hạ, Lí Càn Chính không thể, tông vương Tây Hạ khác cũng không có người chọn lựa thích hợp, như vậy, hi vọng duy nhất hiện tại, chính là Thẩm Ngạo.
Tự nhiên không phải lại để cho Thẩm Ngạo để làm người thừa kế, mà là Miểu nhi Công Chúa, Miểu nhi chính là con gái một của Lí Càn Thuận, cũng là huyết mạch Lý thị, có lẽ có thể buông tay đánh cược một lần.
Điều kiện tiên quyết, chính là diệt trừ Tàu Vương Lí Càn Chính, mượn lần này, triệt để đả kích tông vương và thế lực phiên quan, về sau lại chậm rãi trải đường vì Miểu nhi Công Chúa.
Thấy Thẩm Ngạo do do dự dự, trong lòng Dương Chấn không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy Thẩm Ngạo cũng không phải dạng người quả quyết như mình nghĩ, liền đứng dậy, muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Thẩm Ngạo cũng đột nhiên đứng lên, kéo Dương Chấn lại, Dương Chấn ngoái đầu nhìn lại, không khách khí nói:” Quận Vương còn có cái gì chỉ giáo?
Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, nói:” Dương đại nhân vừa nói chuyện đó, không biết có mấy thành nắm chắc?
Dương Chấn không hề trầm ngâm, trực tiếp nói:” Ba thành.
Lúc này đây, hắn nói lời nói thật, đối mặt với tiểu hồ ly Thẩm Ngạo, không nói thật, chỉ làm cho người ta cho rằng mình là hạng người nói bốc nói phét.
Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, cánh tay làm thủ thế, nói:” Dương đại nhân, mời ngồi.
Dương Chấn đành phải ngồi xuống lần nữa.
Thẩm Ngạo nói:” Ý của Dương đại nhân, Tiểu Vương đã hiểu, Tiểu Vương còn muốn hỏi một câu, nếu có thể diệt trừ Tàu Vương, chúng ta sẽ có mấy thành nắm chắc?
Dương Chấn ngây ngốc một chút, nói:” Ít nhất là ngoài bảy thành!
Thẩm Ngạo cười ha ha, nói:” Tàu Vương giao cho ta, còn lại thì phải làm phiền Dương đại nhân.