Ngải Thiên xách năm cân lòng già nhìn Triệu Bảo Châu chống gậy khập khiễng xông lên phía trước.
"Ngươi đừng ôm ta, ngươi thúi quá à." Triệu Bảo Châu ghét bỏ che miệng, sau đó thương tâm phát hiện mình cũng chẳng hơn gì, "Ta cũng thúi quá à, ha ha ha ha."
"Nhờ đống lòng già ngươi mua đấy." Ngải Thiên vẫn chẳng có biểu cảm gì nhưng rõ ràng vẻ mặt đã dịu xuống, "Về nhà lấy thuốc bột tắm là được rồi."
"Thật sao?" Triệu Bảo Châu vốn đang đau đầu nghĩ cách khử sạch mùi kia, nghe Ngải Thiên nói vậy cũng yên tâm, mặc dù gã lang băm này đáng ghét nhưng lời hắn nói luôn đáng tin cậy, y còn thuận miệng khen, "Phu quân lợi hại thật nha, thuốc bột gì cũng phối được hết."
Nói xong y vươn tay ra, chỉ mới bôi thuốc cao của Ngải Thiên hai lần mà vết phỏng trên tay đã lành như một kỳ tích, chỉ để lại vết sẹo rất mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
"Ngươi nhìn tay ta cũng lành rồi này, nhờ thuốc cao của ngươi đó."
Ngải Thiên tặc lưỡi rồi đắc ý nói: "Đây đã là gì, chuyện nhỏ thôi."
Ngay cả người chết sống lại hay mọc xương mới hắn còn làm được thì chế thuốc bột khử mùi hay thuốc cao trị bỏng quả thực không đáng nhắc tới.
Chỉ là tiểu ca nhi Triệu Bảo Châu này chưa trải sự đời nên chút chuyện nhỏ xíu cũng đủ làm y trầm trồ kinh ngạc.