Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống

Chương 53



"Đừng chui vào chăn nữa, trên người còn phải bôi thuốc đấy."

Triệu Bảo Châu trùm chăn kín mít, ngay cả đầu cũng quấn lại chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nếu cầm theo đầu lân chẳng khác nào đang múa lân.

Ngải Thiên vừa thấy đáng yêu vừa thấy buồn cười, nhưng hắn mới cười thì Triệu Bảo Châu đã thẹn quá hoá giận, muốn làm thỏ đạp ưng đá hắn lọt giường.

Nhưng y đâu đạp nổi gã lang băm Ngải Thiên này, còn bị người ta chụp lấy cổ chân.

Y chỉ còn mỗi cái chân này là lành lặn, lúc này lập tức run lên, trong đầu tràn ngập hình ảnh lúc nãy bị nắm mắt cá chân bắt mở chân ra, xấu hổ đến nỗi run rẩy.

"Ngươi...... Ngươi là đồ ác bá." Ngay cả khi tỏ vẻ hung hãn Triệu Bảo Châu cũng lộ ra ngoài mạnh trong yếu, "Mau buông ra, không được như vậy......"

"Như vậy cái gì?" Ngải Thiên vẫn cười, hắn nắm cổ chân trắng như ngọc không chịu buông, còn nghiêng đầu hôn lên bắp chân Bảo Châu.

"Mau buông ra, đồ biến thái!"

Triệu Bảo Châu sợ hãi kêu lên.

Với thân thể bây giờ của y chỉ sợ không thể gặp ai, từng đóa mai đỏ từ cổ chân uốn lượn lên trên rồi biến mất dưới chăn, chỗ thấy được còn như thế, chỗ không thấy chẳng biết thảm cỡ nào.

"Mới nãy còn mở miệng gọi lang quân tốt, gọi phu quân phu quân không ngớt, sao giờ đã thành ác bá biến thái rồi?" Ngải Thiên cố tình đùa y, "Bảo Châu đúng là phũ phàng vô tình làm ta buồn quá đi. Uổng công ta thông cảm cho ngươi chưa chuẩn bị tốt nên đành kết thúc qua loa bỏ dở nửa chừng."

"Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi đúng là không biết xấu hổ!" Triệu Bảo Châu chỉ mũi hắn mắng to, "Ta đã nói không nhét lọt đâu, tuyệt đối không được mà ngươi còn cố ý dùng tay làm ta, khiến ta hồn bay phách tán rối tinh rối mù, sau này ta còn gặp ai nữa hả!"

Đặc biệt là chỗ có nốt ruồi son của y suýt bị Ngải Thiên hút vào bụng, chỉ sợ giờ đã tím xanh.

"Bảo Châu cứ yên tâm, bộ dạng này của ngươi trừ ta ra không ai thấy được đâu." Ngải Thiên thừa cơ bôi thuốc lên ngực và bắp đùi người ta để vết bầm không đậm thêm, "Hôm nay vi phu nhất thời gặp tình thế cấp bách, giờ mới hiểu được thế nào là biết dễ làm khó, xin Bảo Châu bỏ qua cho."

Triệu Bảo Châu nghẹn lời, biết dễ làm khó có thể dùng trong trường hợp này sao?

Nhưng Ngải Thiên không để ý mà vẫn đang lảm nhảm.

"Bảo Châu yên tâm, mọi chuyện trên đời đều phải gắn với bốn chữ quen tay hay việc, sau này chúng ta luyện tập nhiều hơn sẽ tiến bộ thôi."

"Tiến cái đầu ngươi á!"

Triệu Bảo Châu vừa mắng vừa rúc vào ngực Ngải Thiên.

Mau dỗ ta ngủ đi!

Nếu không ta lại cáu cho xem, hừ!