"Châu ca nhi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta đã tìm cả đêm rồi, chân ngươi vẫn chưa lành hẳn, chịu không nổi đâu."
"Ta không sao."
Rõ ràng cái chân bị thương của Triệu Bảo Châu đã đau đến phát run mà y vẫn cắn răng cố chống đỡ.
Rõ ràng ngày nào cũng thấy ngọn núi sau thôn Triệu Gia nhưng giờ lại khiến người ta hoang mang sợ hãi.
Cả ngọn núi cao như vậy đột nhiên sụp xuống một nửa, bùn đất cát đá như mãng xà nuốt chửng không biết bao nhiêu thứ.
Y thật sự không dám nghĩ dưới đống đất đá này có phu quân mình hay không.
Với thân hình như cọng giá của Ngải Thiên nếu bị núi này đè thật e là xương vụn cũng chẳng còn.
Không đâu, không đâu.
Gã lang băm này luôn ác mồm độc miệng, tai họa sống lâu ngàn năm vạn năm, nhất định phải sống đến trăm tuổi Diêm Vương mới chịu nhận hắn.
Triệu Bảo Châu không hề phát hiện toàn thân mình đang run cầm cập.
Sắc mặt y trắng bệch như giấy, một chút sức sống cũng không có, người chung quanh đều thấp thỏm sợ y chịu không nổi sẽ ngất đi.
Núi này đã bị họ lật tung nhưng vẫn không tìm được Ngải Thiên, tuy chẳng ai nói ra nhưng mọi người đều cảm thấy hy vọng xa vời.
"Tạ ơn các vị đã vất vả." Triệu Bảo Châu mở miệng lần đầu tiên, dáng vẻ yếu ớt mà điềm tĩnh, lúc này mới lộ ra sự chững chạc của y, "Trời tối rồi, các vị thu dọn đồ đạc xuống núi nghỉ ngơi đi."
Có người lo lắng cho y nhưng Triệu Bảo Châu nhất quyết khuyên mọi người về hết, chỉ còn mình y lẻ loi trơ trọi ngồi trên tảng đá hóng gió.
Chân y giày vò suốt cả đoạn đường rốt cuộc không còn sức lực, giờ đau buốt từng cơn, nước mắt y lã chã rơi xuống nhưng vẫn chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.
Y không dám nghĩ nhưng lại không thể không nghĩ.
Nếu không có Ngải Thiên thì y vẫn là Triệu Bảo Châu sao?
Nếu y không phải Triệu Bảo Châu thì có thể là ai chứ?
Chẳng lẽ y vẫn phải lẻ loi hiu quạnh một mình sao.
"Ngươi cái đồ lang băm này!" Triệu Bảo Châu khàn giọng chửi rủa giữa núi sâu, "Cứu người ta rồi ép cưới về nhà, giờ lại bỏ ta một mình! Ngươi đúng là kẻ lòng dạ ác độc mà!"
Y khóc nức nở đứt ruột đứt gan, lại mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện.
"Một ngày không gặp mà Bảo Châu nhà ta lại giận ta rồi à?"
Triệu Bảo Châu ngẩng phắt lên, sau đó nhìn thấy Ngải Thiên còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, vẫn là bộ dạng đáng ghét kia làm người ta vừa mừng vừa tức.
"Để phu nhân lo lắng là lỗi của ta." Ngải Thiên khom người bế vợ ngồi xuống tảng đá, vừa lau nước mắt cho y vừa đem quà ra dỗ, "Xem này, ta bắt thỏ cho ngươi đấy, xinh không?"
Triệu Bảo Châu chửi ầm lên.
"Mẹ nó chứ, giờ ai thèm con thỏ vớ vẩn này, ngươi đúng là đồ khốn mà!"
Y vừa khóc vừa cười bị Ngải Thiên ôm chặt vào lòng.