Triệu Bảo Châu đang kéo chăn chuẩn bị ngủ thì bị người phía sau ôm chầm.
Trên mặt Ngải Thiên chẳng có vẻ gì là buồn ngủ, nhìn cũng đủ biết lúc nãy chỉ giả vờ ngủ mà thôi.
Triệu Bảo Châu giật mình không nói nên lời, Ngải Thiên còn tiếp tục trêu y.
"Người khác đều nói phải cưới vợ hiền, còn ta thì tốt rồi, cưới một thê tử mạnh mẽ về nhà...... Bình thường chỉ vào mũi vi phu mắng cũng thôi đi, trên giường còn giơ chân đạp người ta nữa chứ." Ngải Thiên vừa nói vừa dụi vào mặt y, "Bảo Châu mắng thì mắng nhưng không thể ăn nói bừa bãi được, ngươi ngửi kỹ đi, hôm nay ta thơm nức mũi đấy nhé, chẳng thúi chút nào đâu."
"Ngươi, ngươi, ngươi thế mà giả bộ ngủ!"
Mũi Triệu Bảo Châu tràn ngập mùi bồ kết thơm ngát, bị nhiệt độ cơ thể Ngải Thiên hong khô càng thêm ấm áp. Rõ ràng cùng tắm chung một loại nhưng Triệu Bảo Châu vẫn cảm thấy mùi hương không giống nhau.
Gã lang băm này kéo y tới gần đến nỗi tim hắn như sắp nhảy vào ngực y.
Giờ Ngải Thiên được y nuôi ăn ngon uống sướng nên có thêm chút thịt, lồng ngực áp sát vào y lộ rõ cơ bắp rắn chắc. Triệu Bảo Châu nhớ lại lần thân mật mấy ngày trước thì thẹn đỏ vành tai, cuống quýt muốn chạy trốn.
Nhưng giờ y đã là dê vào miệng cọp, bị ôm chặt trong ngực dễ gì chạy thoát.
Ngải Thiên biết tiểu ca nhi nhà mình da mặt mỏng dễ thẹn thùng, nếu đường đường chính chính bảo y ôm ấp yêu thương thì chỉ sợ trời sáng bửng cũng chưa sờ được góc áo, thế nên đành phải giả bộ ngủ để Bảo Châu lơ là cảnh giác, sau đó mới đột ngột đánh úp ôm vợ vào lòng mình.
Bảo Châu bị hôn từ tai đến cổ, xấu hổ đến nỗi run lập cập.
"Đừng, đừng vậy mà."
Ngải Thiên đưa tay xoay người Bảo Châu lại để y đối diện với mình.
"Nếu ngươi không bằng lòng thì ta tuyệt đối sẽ không ép ngươi đâu." Ngải Thiên nói xong lại bổ sung thêm, "Nếu ngươi còn nhớ nhung vị hôn phu con rùa thúi kia thì ta có thể hạ cổ cho hắn, bảo đảm hắn sẽ một lòng một dạ với ngươi suốt đời suốt kiếp......"
"Nói mò gì thế, ta chưa bao giờ để hắn trong lòng cả."
Triệu Bảo Châu bị thân mật cọ xát chóp mũi, cả người nằm trọn trong ngực Ngải Thiên, vì áp sát vào nhau nên hai người giương cung bạt kiếm đều lộ ra rõ ràng, xấu hổ đến nỗi mắt y ứa nước long lanh.
"Vậy giờ Bảo Châu của ta có thể từ bi để một mình ta trong lòng thôi được không." Ngải Thiên nắm chặt tay Triệu Bảo Châu, mười ngón đan nhau, dịu dàng vuốt ve từng đốt ngón tay.
Đây vốn là đôi tay an nhàn sung sướng, chỉ là những ngày qua làm lụng vất vả nên mọc lên một lớp chai mỏng.
"Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi." Triệu Bảo Châu lẩm bẩm một tiếng rồi yếu ớt hầm hừ, "Lang băm thúi."
Y cuộn lòng bàn tay lại nhưng không rút tay về, chỉ có thể đỏ mặt tức giận nói: "Đã là lang băm thì mau lấy đống chai lọ kia ra đi, chẳng lẽ còn bắt ta tự làm...... Ưm."
"Bảo Châu không cần vất vả đâu." Ngải Thiên buông tha miệng nhỏ mềm mại rồi nhổm dậy cong môi cười một tiếng, "Cứ giao cho vi phu là được rồi."
Bảo Châu không nói gì mà chỉ quay mặt sang, bẽn lẽn ôm bờ vai rộng của Ngải Thiên.
Màn giường buông xuống, ánh nến lập lòe.
Giường mới của họ theo gió vượt sóng ra khơi như chiếc thuyền con lênh đênh giữa biển, suốt đêm lắc lư không ngừng.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở rên rỉ, những giọt nước mắt biến thành viên ngọc trai quý giá nhất khảm vào đáy lòng ai đó, từ nay không bao giờ gỡ ra được nữa.