"Người xưa thường nói: Nếu một người hào phóng thì anh ta phải dùng tình cảm biểu đạt sự hào phóng của mình." - Bố già.
...
Mấy ngày nay Viên Hải Bình trải qua không mấy yên ổn.
Anh ta liên tục hai ngày nay bị cùng một giấc mơ đánh thức, trong mơ anh ta ngồi trên một chiếc xe ô tô, chiếc xe này chạy rất nhanh, một con nai đột nhiên xuất hiện trước đầu xe bị đâm bay ra ngoài, phanh gấp làm anh ta choáng váng, sau khi xuống xe, con nai đã biến thành một cậu bé, trước khi chết cậu bé không kịp nhắm mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cậu bé kia là thật.
Đây không phải mơ. Là hiện thực lấy một phương thức khác diễn ra. Anh Đăng nói với anh ta rằng chuyện này cũng thỉnh thoảng xảy ra, đó là định mệnh, còn ghét bỏ anh ta chưa hiểu việc đời.
Lại một lần nữa, Viên Hải Bình bị thuyết phục. Anh Đăng sẽ không phạm sai lầm.
Khi tỉnh dậy, Viên Hải Bình giảm thiếu số lần đi xe lại, hôm nay mọi người đến Kình Hiên để họp, anh ta đặc biệt dậy sớm, đạp xe từ khách sạn hơn nửa tiếng.
Kình Hiên là tòa nhà màu xám phía sau nhà máy hóa chất Đông Ngô, rất gần với một số bể chứa chất hóa học, khi đến tòa nhà này phải lấy một chiếc mũ bảo hiểm trong phòng an ninh để đội vào. Nhìn vào từ bên ngoài, căn bản không giống như một nơi họp hành đứng đắn.
Thông báo nói là cuộc họp chứ không phải hội nghị. Những ngày này, một nhóm người bọn họ vẫn lẫn lộn với nhau, một số người Viên Hải Bình biết một số người thì không, những người không biết thậm chí không giống nhân viên trong tập đoàn, họ mang theo hơi thở giang hồ. Nhưng không sao, anh Đăng nói: "Tất cả chúng ta đều là huynh đệ". Những ngày này không biết uống bao nhiêu rượu, cùng với những người này, có loại đoàn kết và dũng cảm không gì cản được, cũng không biết đối phương tên gì, sau khi uống rượu xong thì đi chơi gái, chẳng khác nào coi nhau như anh em ruột.
Viên Hải Bình nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, cảnh tượng bên trong khiến anh ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên mặt đất trải thảm hoa văn cá voi màu xanh đệm mềm mại, trên tường treo rèm cửa sa thạch rủ xuống, trên rèm thêu hoa văn sóng nước, vừa nhìn đã biết giá tiền không nhỏ. Giữa rèm và màn chạm khắc những hình bằng gỗ kỳ lạ, ở một đầu hành lang bên kia là thang máy, đầu bên kia là một cánh cửa gỗ hai cánh lớn.
Có một số anh em đang đứng trên hành lang, anh ta chào một người anh em đeo kính, đêm trước bọn họ có uống qua một ly với nhau.
"Chào anh." Người anh em kia nói.
"Chào cậu." Viên Hải Bình đáp: "Lần đầu tiên tới, có hơi căng thẳng."
"Ôi dào, thảo nào thấy anh lạ mặt thế." Người anh em kia cười sang sảng, vỗ lưng Viên Hải Bình, sức lực rất lớn, giống như muốn đánh bay cả phổi anh ta ra: "Chuyện tốt. Anh Đăng đang bồi dưỡng anh."
"Nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tổ chức." Viên Hải Bình nhe răng cười.
Viên Hải Bình đứng bên cạnh người kia, cánh cửa gỗ đóng chặt cách bọn họ vài bước chân, người đến nơi này càng ngày càng nhiều, Viên Hải Bình không để ý đến, chỉ vô cùng khát vọng mà nhìn vào cánh cửa kia.
Đúng lúc này, Viên Hải Bình nhận được cuộc gọi từ dãy số xa lạ, anh ta nghĩ rồi nhận, hóa ra là bác Cửu, bạn trai của mẹ anh ta. Bọn họ chưa từng liên lạc. Bác Cửu có chút áy náy nói với anh ta rằng không thể liên lạc được với Viên Hồng, ông ta cho rằng Viên Hồng còn đang giận dỗi ông ta, sao người đàn bà này lại giận lâu như vậy, đàn ông đều hiểu chuyện này không dễ dàng, nói trắng ra chính là muốn mượn miệng của Viên Hải Bình nhận sai với Viên Hồng.
Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, Viên Hải Bình nghĩ một chút, rất lâu rồi chưa gọi cho Viên Hồng. Anh ta gọi cho Viên Hồng, tắt máy, lại tắt máy, bao nhiêu cuộc vẫn tắt máy. Một dự cảm quỷ dị nổi lên trong lòng, anh ta tìm trong danh bạ, tìm số của Lương Duyệt Nhan gọi qua.
Hai tiếng tút tút vừa vang lên, điện thoại bị ngắt.
Một tin nhắn gửi qua: "Có việc gì thế? Đang họp phụ huynh cho Dương Dương, không nghe điện thoại được."
Mẹ nó.
Viên Hải Bình bực bội cào tóc, ngay cả chuyện này cũng quên mất. Vừa định tìm một cái cớ quen thuộc để lấp liếm, thang máy đột nhiên vang lên, người người sôi nổi vây quanh hướng thang máy, anh ta chỉ có thể vội vàng gửi tin đi: "Bảo mẹ anh nhận điện thoại của bác Cửu."
"Biết rồi."
Đây là thái độ gì? Viên Hải Bình siết chặt điện thoại.
Kinh Văn Đăng mở cửa gỗ, người người nối đuôi nhau đi vào.
Hàng chục chiếc ghế gỗ chạm khắc được kê gọn gàng trong phòng hội nghị, giống như một ngôi đền cổ kính lớn, hoàn toàn khác với phong cách tối giản hiện đại ở tòa nhà văn phòng Hóa chất Đông Ngô.
Giữa phòng hội nghị bày một bức tượng điêu khắc bằng gỗ thúng tôm hùm và cua cao bằng một người, đường nét chạm khắc tinh xảo khéo léo, được đẽo gọt từ một miếng gỗ, một con cá chép ngoe nguẩy đuôi nhảy từ chiếc sọt lên trên, tôm hùm cua bò lổm ngổm ngoài sọt, giương cung bạt kiếm, giây tiếp theo giống như muốn nhảy ra ngoài.
Sơn son thếp vàng bao phủ bức chạm khắc gỗ này, tỏa ra ánh sáng chói lọi, chiếc bàn vuông đặt bức chạm khắc gỗ này là một tấm gỗ hoàng dương nguyên tấm, dưới đáy không phải chân bàn mà là một con cá voi đang vẫy đuôi bơi ra khỏi gỗ hoàng dương.
Viên Hải Bình ngây người, trong giây lát đã quên tất cả phiền phức vừa rồi, một người đi ngang qua anh ta, đụng vào người anh ta, lực không nhỏ, anh ta không kiềm chế được "ôi" một tiếng. Người nọ quay đầu lại, là lão Diệp bên cạnh anh Đăng. Anh Đăng không giới thiệu người này một cách đặc biệt, Viên Hải Bình biết, không có anh em nào đánh thắng được anh ta.
Lão Diệp không xin lỗi, khinh miệt liếc qua, giống như đang nhìn một thứ chắn đường.
Anh Đăng nhàn nhãn ngồi xuống trên chiếc ghế phức tạp nhất. Khoảnh khắc ông ta ngồi lên, tiếng nói chuyện xì xào trong phòng giống như bị tắt công tắc đột nhiên dừng lại, sự im lặng đột ngột đến trong bầu không khí kỳ lạ. Có rất nhiều ghế trống nhưng không ai dám ngồi xuống. Cảnh này không hiểu sao lại giống với bộ phim HongKong về đề tài xã hội đen. Kinh Văn Đăng ngồi giữa phòng, hai chân bắt chéo, các môn đồ của ông ta đang vây quanh, tận hưởng quyền hành của mình, và chia sẻ quyền lực.
Viên Hải Bình tự nhiên là môn đề đứng gần nhất, anh ta rất tự hào. Đứng ở chỗ này khiến anh ta quên mất vừa rồi Lương Duyệt Nhan mang đến cho mình phiền não.
Nhưng dự cảm xấu nặng nề ở khắp mọi nơi, Viên Hải Bình yên lặng nhìn chằm chằm vào hành động của người khác, sợ mình làm gì sai, phạm phải kiêng kỵ không nên phạm.
Lão Diệp mở hộp gỗ anh ta mang theo ra, bên trong có bảy ống kiêm màu sắc khác nhau. Lão Diệp cầm lấy cái màu đen trước, anh ta làm bộ lựa chọn, anh Đăng mở miệng giống như nhắc nhở đứa trẻ không nghe lời: "Lão Diệp, đừng phí thời gian, thuốc mới không phải đã cải tiến tốt rồi sao."
Lão Diệp cầm ông kim màu đỏ, nhếch miệng cười với anh Đăng.
Viên Hải Bình cũng không biết cái này có nghĩa là gì, anh ta chỉ cảm thấy vài vị huynh đệ bên cạnh đều ngừng thở lại.
"Lư Văn." Kinh Văn Đăng nhàn nhạt gọi một cái tên.
"Có." Một người đàn ông gầy gò đi về phía trước một bước, giọng nói hơi run rẩy để lộ sự hoảng loạn của mình.
"Ngồi đi."
Đây hẳn là vinh dự vô tận, Viên Hải Bình nghĩ. Nhưng đôi chân của Lư Văn lại run rẩy, sợ hãi đến khó mà diễn tả được trên người hắn ta, biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất dễ lây lan, không hiểu sao Viên Hải Bình bắt đầu sợ hãi.
Một vài người đứng bên cạnh Kinh Văn Đăng sải bước tới, người đứng đầu dùng sức đá vào đầu gối Lư Văn, cạch một tiếng, đó là tiếng xương gãy giòn tan.
Lư Văn kêu rên thảm thiết, ngồi xuống ghế thật mạnh. Khoảnh khắc hắn ta ngồi xuống, khuôn mặt đột nhiên trở nên trắng bệch giống như đang ngồi trên ghế điện vậy. Một người anh em khác đã quen thuộc với việc này, lấy ra một cuộn dây thừng thô từ đáy ghế, Lư Văn bị trói chặt vào ghế, bắt đầu buộc từ miệng. Sợi dây thô ráp làm rách khóe miệng hắn ta, Viên Hải Bình thậm chí thấy có một chiếc răng trên sợi dây do bị trói quá chặt mà bị gãy.
Viên Hải Bình không dám nhìn hắn ta.
Lão Diệp đẩy kim tiêm màu đỏ và đen vào một lọ thủy tinh nhỏ, kim không màu sau khi hợp nhất xuất hiện màu đỏ nhạt giống như máu pha loãng. Lão Diệp nhẹ nhàng giơ hai ống tiêm lên, Lư Văn phát ra tiếng khóc rít, bị dọa đến tè ra quần, mùi hôi tanh mơ hồ thổi đến, lão Diệp dường như không ngửi thấy, anh ta hỏi: "Thích màu gì?"
Sau hai giây, lão Diệp nói: "Vì anh không trả lời nên tôi sẽ chọn cái tôi thích." Anh ta cầm ống tiêm màu đen lên.
Giọng nói của Kinh Văn Đăng rất nhẹ nhưng giống như thánh chỉ: "Từ từ."
Động tác của mọi người dừng lại, ánh mắt Kinh Văn Đăng xuyên qua đám người, ôn hòa rơi vào trên người Viên Hải Bình, ông ta nói: "Hải Bình, cậu đến đây."
"Đây... đây là cái gì?" Viên Hải Bình lắp bắp hỏi.
"Đây là vàng, đắt hơn cái mạng thối của mày." Lão Diệp híp mắt nói.
Các tổ chức tạo ra sự giàu có khó định giá thường không dễ dàng chấp nhận một thành viên mới, và tuân thủ kiểm tra là bước đầu tiên.
Rất nhiều ánh mắt đánh giá và nhìn chằm chằm hướng về Viên Hải Bình. Giống như tia laser thâm nhập vào quần áo và xương tủy anh ta, xem xem trái tim anh ta có màu sắc quen thuộc như họ không.
Viên Hải Bình không khỏi lui bước, cứng ngắc đi đến bên cạnh lão Diệp, lão Diệp đặt ống kim tiêm vào tay anh ta, Viên Hải Bình nắm chặt ông kim, ngay cả ống tiêm anh ta cũng không cầm được.
"Trở thành một phần của chúng tôi, những việc chúng tôi làm được, ít nhất anh cũng phải làm." Lão Diệp liếc mắt nhìn Viên Hải Bình, hắn liếc nhìn quần của anh ta, dùng giọng điệu hạ lưu khiêu khích: "Cậu không được hay là không dám?"
"Tôi không học y, không tiêm được." Giọng điệu Viên Hải Bình cầu xin.
Lão Diệp cười ha hả, cười đến không thở nổi, người ủng hộ anh ta bên cạnh đều đang cười, sức lây nhiễm cực mạnh: "Cậu không cần học! Làm sao? Còn định chữa bệnh cho hắn à?"
"Đâm vào! Rồi kéo ra!" Người xung quanh bắt đầu ồn ào.
"Cậu chịch gái như thế nào thì cứ cắm vào hắn như thế!"
Kinh Văn Đăng không ngăn cản những lời nói đó, tương đương với ngầm đồng ý. Ông ta nhìn Viên Hải Bình đầy châm chọc, như thể đang chờ xem anh ta sẽ làm gì.
Lư Văn bị trói trên ghế không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, người đàn ông này gầy quá mức nhưng lại thể hiện ý chí muốn sống ngoan cường, hắn ta tuyệt vọng nhìn Viên Hải Bình, làm tư thế cầu xin trong khi bị trói, đôi mắt mãnh liệt đó dường như có thể phát ra tiếng rên rỉ cầu cứu khiến người ta không thể không liên tưởng đến con cừu bị trói trước lò mổ, những con cá không thở được trên thớt, bị đánh xuống để cắt cổ.
Viên Hải Bình hung hăng đâm mũi kim sắc nhọn vào cổ Lư Văn, nhanh chóng đẩy toàn bộ chất lỏng vào.
Tiếng hét và tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Đôi mắt của Lư Văn nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt của cậu bé kia nhìn chằm chằm anh ta, từ từ mở rộng.
Kể từ khi vào đại học, lập gia đình, đi làm, Viên Hải Bình đã làm được một điều đáng kinh ngạc khác.