Lyle khẽ rên một tiếng, đờ đẫn tỉnh lại, cả người tê dại, cuống họng khô rát, eo đau đến sắp đứt làm đôi, xương cốt khắp người như bị tháo ra lắp lại toàn bộ, khó chịu vô cùng.
Hắn xoa xoa gáy, quay đầu lại, thấy Kane đang ngồi trên ghế lau súng, lại rên hừ hừ vài tiếng.
“Sweetheart, anh làm tôi rồi à?”
Kane bình tĩnh lau súng, đầu cũng không buồn ngẩng lên: “Cậu mơ đi.”
“Người phụ nữ kia tiêm cho cậu một mũi ketamine1 bán ở chợ đen, tạm thời cơ thể sẽ có dấu hiệu mất nước.” Y cất súng, đứng dậy cầm lấy ly nước đặt trên bàn đưa cho hắn, “Đây là thứ tốt nhất tạm thời tôi có thể tìm được, uống hết đi.”
Lyle ngửa đầu uống một hớp, cau mày thè lưỡi: “Có vị y như nước tiểu.”
“Cậu uống nước tiểu rồi à?”
“…”
“Đừng kiếm cớ, uống hết sạch đi cho tôi.”
Mặc dù vị rất kinh khủng, nhưng sau khi uống hết ly nước buồn nôn kia, cơ thể Lyle đúng là đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Sweetheart, đây là đâu?”
“Trong nhà một con nghiện.”
“Kẻ đánh lén trên thuyền đâu?”
“Đi rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Kiếm tiền.”
Lyle vội vàng muốn đứng lên khỏi giường. Kane đè vai hắn xuống, lông mày nhướn lên nghi hoặc: “Đứng lên làm gì?”
Hai mắt Lyle lấp lánh: “Có biết việc gì kiếm tiền nhanh nhất không?”
“Cướp ngân hàng?”
“… Sai rồi, là đánh bạc.”
***
Lyle chôm được mũ lưỡi trai và một chiếc áo khoác rộng thùng thình trong nhà con nghiện mà bọn họ đột nhập vào, trông như một thiếu niên theo phong cách hiphop đang đến tuổi phản nghịch. Kane đi bên cạnh hắn, mắt nhìn thẳng về phía trước, trên người mặc một chiếc áo phông có tay và quần vải cotton mềm, cũng là đồ đào được từ tủ quần áo của tên nghiện hút.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa xập xệ, Lyle đột nhiên kéo tay y: “Sweetheart, cho tôi ít tiền, tôi muốn mua đồ.”
Kane móc ra tờ giấy bạc mệnh giá một trăm tinh tệ đưa cho hắn, “Đừng có mà mua ‘áo mưa’ đấy.”
Lyle cầm tiền bước vào cửa hàng, một lúc sau quay trở ra, nhanh chóng đem thứ vừa mua nhét vào túi áo, quay sang nói với Kane: “Đi thôi.”
Kane vốn muốn xem hắn mua thứ gì, nhìn thái độ lén lút của hắn, cuối cùng lại thôi.
Casino ở Naler không giống sòng bạc bình thường bên ngoài, không có trình tự thủ tục hoạt động nghiêm ngặt theo quy định của pháp luật, thành phần xã hội không đa dạng, phương thức quản lý lại càng đơn giản thô bạo. Nếu như bắt buộc phải tìm ra một điểm chung giữa nơi này và casino bên ngoài, có lẽ chính là nguyên tắc bất thành văn của giới đỏ đen – cấm gian lận. Nếu bị phát hiện gian lận ở sòng bạc của Naler, thủ đoạn trừng phạt chỉ có thể dùng hai chữ tàn nhẫn để hình dung.
Nhìn đủ loại bàn bài trong casino, Kane thấp giọng hỏi: “Cậu muốn chơi cái nào?”
Lyle không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Sweetheart, anh còn bao nhiêu?”
“675.”
“… Anh nghèo thật đấy.”
“Vậy kẻ có tiền như cậu tự lấy tiền của bản thân ra mà đánh.” Cả hai bọn họ căn bản đến một xu cũng không có, 675 tinh tệ này và 100 tinh tệ ban nãy y đưa cho Lyle đều là hàng chôm của con nghiện ma túy.
“Sweetheart, chúng ta có phải người ngoài đâu, anh đi đổi tiền ra chips đi, hôm nay tôi phải thắng sạch tiền của bọn họ.”
Sau khi đổi tiền ra chips, Lyle kéo thấp vành mũ, trưng cầu ý kiến của Kane: “Sweetheart, chúng ta dùng mánh, không thể đánh lớn được, chơi loại dễ ăn nhất như Baccarat2 nhé, anh thấy thế nào?”
“Chỉ cần không bị ném ra khỏi sòng bạc thì cậu muốn làm gì tùy cậu.”
Lyle xoa xoa tay, ôm nắm chips đến bàn Baccarat, Kane đứng sau lưng hắn.
Nhân viên chia bài vai u thịt bắp lông tay lông ngực rậm rạp, tiếng nói ầm ầm như sấm: “Đặt nhà cái hay người chơi?”
“Người chơi.”
“Chia bài.”
Lyle vạch một góc nhỏ của hai lá bài trong ô Player lên, Kane đứng phía sau hắn đưa mắt nhìn lướt qua. Là J rô và 8 cơ.
Lyle khẽ vuốt vuốt hai lá bài, lật lên: Át rô và 8 cơ3.
Nhân viên chia bài xấu đến ma chê quỷ hờn nhếch miệng nở nụ cười: “9 điểm, người chơi thắng.”
“Nhà cái hay người chơi?”
“Người chơi.”
Lyle lật bài lần thứ hai, 9 cơ và K nhép.
“9 điểm, người chơi thắng.”
Quá trình này cứ không ngừng lặp đi lặp lại, bất kể bài chia ra là lá gì, lật lên đều có tổng là 9 điểm. Kane yên lặng cẩn thận quan sát bàn tay hắn, trừ mười ngón tay trắng nõn thon dài, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì khác.
Phát hiện ra ánh mắt của nhân viên chia bài đã thay đổi, y khẽ giật ống tay áo Lyle, ghé sát vào tai hắn: “Đừng thắng quá nhiều, thắng 10 thua 3 là được rồi.”
Đôi con ngươi xanh thẳm của Lyle dưới bóng khuất vành mũ lấp lánh như hai viên ngọc thạch, hắn kéo tay Kane, vô cùng tự nhiên rời khỏi bàn Baccarat: “Sweetheart, chúng ta chơi trò khác đi?”
Kane vòng tay qua vai Lyle, thân mật ôm hắn rời đi, dùng cơ thể mình ngăn cách tầm mắt của nhân viên chia bài.
Lyle dựa vào lồng ngực y, thấp giọng nói: “Sweetheart, anh sợ bóng sợ gió quá đấy. Baccarat ăn 1:1, cho dù chúng ta có đánh thắng cả tối nay cũng không thu được bao nhiêu, tôi muốn chơi lớn hơn.”
Kane cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy ai chú ý đến bọn họ mới cúi đầu xuống: “Cậu còn muốn chơi nữa?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi có thể làm cho cái sòng bạc này phá sản hoàn toàn.”
Kane đưa mắt đánh giá một vòng, tính toán tỷ lệ mình có thể đánh lại toàn bộ người trong này để lôi hắn toàn thây ra ngoài: “Tôi nghĩ trước khi kịp làm việc đó thì cậu đã bị xã hội đen ở đây chặt làm mấy khúc rồi.”
“Sweetheart, anh không thể bắt tôi phải lo hết mọi việc được. Tôi đã kiếm tiền nuôi gia đình rồi, anh phải bảo vệ tôi chứ, đúng không?” Lông mày Lyle nhướn cao lên, vẻ mặt hoàn toàn không cho y cơ hội từ chối.
Kane biết Lyle vất vả lắm mới tìm được một cơ hội chứng minh giá trị của bản thân, nếu hôm nay không để hắn chơi đủ, chắc chắn hắn sẽ không chịu ngoan ngoãn bước ra khỏi casino.
“Sweetheart, im lặng tức là đồng ý.”
Nếu như hai người đổi chiều cao cho nhau, Kane dám cá hắn nhất định sẽ dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn xuống mình.
Lyle dùng giọng điệu y như ra lệnh chỉ đạo: “Sweetheart, anh chịu trách nhiệm giữ chips và đi đổi chips, làm được mà phải không? … Mẹ nó sweetheart! Sao anh lại đánh tôi?!”
________________
Chú thích:
(1) Ketamin: một loại thuốc gây mê, nếu dùng với liều lượng ít sẽ có tác dụng gây mê an toàn trong giải phẫu ngắn như nội soi. Ketamin có ở dạng chất lỏng, bột tinh thể, viên nén, viên nhộng hòa tan trong nước và rượu. Nếu tiêm qua đường tĩnh mạch chỉ sau 1 phút người bệnh sẽ rơi vào tình trạng vô thức. Tuy nhiên Ketamine cũng được sử dụng thịnh hành trong giới trẻ như một loại ma túy. Nếu lạm dụng, dùng không đúng chỉ định, ketamine sẽ gây nên tình trạng ảo giác, hoang tưởng, bị kích động mạnh, cảm thấy đau đớn, rối loạn thị giác và cảm giác mùi vị, xúc giác bị bóp méo, mất định hướng về không gian và thời gian, gây mất trí nhớ ngắn hạn, không biết mình là ai và có thể dẫn đến các hành vi không an toàn cho bản thân và những người xung quanh.
(2) Baccarat: là một trong các trò chơi ở casino. Trong tất cả các bàn, Baccarat là trò có xác suất thắng cao nhất. Có 3 cửa trong Baccarat có thể đặt: Banker (nhà cái), Player (người chơi) và Tie (hòa). Nếu đặt ở Player và thắng sẽ được ăn với tỷ lệ 1:1, tức là đặt 100 đô, thắng sẽ chung được 100 đô. Nếu thắng ở Banker, tỷ lệ sẽ chỉ còn 1:0,95 vì phải chia 5% tiền hoa hồng cho nhà cái (vì trong cách rút bài của trò này Banker dễ ăn hơn Player). Nếu đặt Tie mà Banker và Player bằng điểm nhau, sẽ được ăn với tỷ lệ 1:8 hoặc 1:9 (tùy vào nhà cái).
Khi chia bài, cây lẻ chia cho Player, chẵn cho Banker. Quy tắc rút thêm 1 lá được áp dụng khi Player có số điểm thấp hơn 8. Đối với Banker, rút thêm khi có số điểm từ 0 – 2, từ 3 – 6 sẽ tùy vào điểm của Player để quyết định có rút không, từ 7 – 9 không rút thêm lá thứ ba.
Mức điểm tối đa là 9, giả sử 1 bên có tổng điểm từ 10-19 thì quy về điểm là 0-9, tổng điểm từ 20-29 cũng quy về 0-9 điểm. Bên nào nhiều điểm hơn sẽ thắng.
(3) Lyle đổi J rô thành Át rô: Trong quy tắc tính điểm của Baccarat, tất cả các lá bài từ Át đến 9 mang giá trị được in trên lá bài. Át được tính là 1 điểm. Chất của lá bài (cơ, rô, tép, bích) không liên quan đến điểm số và được bỏ qua. Các lá J, Q, K và 10 được tính bằng 0 điểm.
Ở đây bài của Lyle là J rô (0 điểm) và 8 cơ (8 điểm), tổng là 8, nếu nhà cái có tổng bằng 9 thì player thua, Lyle đổi từ J rô (0 điểm) thành Át rô (1 điểm), tổng điểm lúc này là 9, thắng tự nhiên.