Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 23: Melinda



Naler ba mặt là biển, chỉ có một vách núi phía sau. Biệt thự của bọn họ nằm ở một nơi khá hẻo lánh, nhìn ra biển Hồng Nham. Đây là vùng biển có diện tích nhỏ thứ hai trên Avana, nhưng so với sông Puster vẫn lớn hơn nhiều. Người ta đồn rằng nhiều năm trước núi lửa Lamar phun trào, dung nham đỏ thẫm tràn ra, nước biển cũng biến thành một biển lửa, từ đó vùng biển này mới có tên là Hồng Nham. Cũng đã nhiều năm qua đi, nước biển Hồng Nham lại một lần nữa trở về màu xanh thẳm thuần túy, liền một dải với bầu trời xanh quang đãng phía trên.

Sóng biển xô vào nhau bật tung lên từng lớp bọt trắng xóa, từng đợt từng đợt dâng lên rồi hạ xuống, mang theo cát mềm đánh vào bờ.

Ace vác ván lướt sóng ra, nhưng khu vực gần bờ chẳng có sóng to, cao chưa đến một mét, muốn lướt cũng không được. Anh ta trực tiếp quẳng ván đi, kéo Lyle xuống nước. Hai người co co kéo kéo vùng vẫy trong nước biển, Ace không xuống tay được với Lyle, cuối cùng bị hắn hành cho uống không ít nước.

Vết thương trên cánh tay Kane đã bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng vẫn không được để dính nước, chỉ có thể ngồi trên bờ nhìn Lyle và Ace như hai con khỉ náo loạn dưới biển.

Y mặc áo phông trắng mỏng, quần dài màu lam xắn cao ống, chân trần đạp lên cát vàng, hai tay đút vào túi quần, híp mắt cảm nhận gió biển thổi qua.

Lyle và Ace ầm ĩ từ dưới nước đến lúc lên bờ. Khi ở dưới nước hắn còn có thể thể ỷ vào kỹ năng bơi bắt nạt Ace, nhưng đến lúc lên bờ thì đúng là trứng chọi đá. Mặt trẻ con cũng tám khối cơ bụng không khác gì Kane, Lyle không đánh lại được, bị anh ta đè xuống cát. Mái tóc đen mềm mại lẫn vào cát trắng, đôi mắt xanh thẳm phảng phất như mang theo hơi nước, Ace hoảng hốt, nhìn Lyle đến xuất thần, bàn tay đang áp chế hắn buông lỏng ra, từ từ cúi đầu xuống muốn chạm vào môi hắn, kết quả bị Lyle đá một phát vào bắp chân.

Lyle vội vàng bò lên, đá đá vài cái vào chân Ace vẫn đang hoảng hốt thất thần, nhíu mày: “Này tên kia, anh nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế hả, ghê chết đi được!”

Ace vẫn không nói gì, Lyle xoay người đi đến chỗ Kane, cơ thể ướt sũng dính đầy cát ôm chặt lấy y, sau khi được hôn một cái sắc mặt mới hòa hoãn vài phần.

Trước đây Kane rất lãnh đạm với hắn, bây giờ lại dịu dàng ôn nhu đến khó tin, Lyle cảm thấy đãi ngộ dành cho chủ thuê và tình nhân đúng là khác biệt quá nhiều.

“Sweetheart, mặt trẻ con bị sao thế? Chắc chắn không phải vì thích tôi nên mới thế rồi, anh ta có chuyện gì sao?”

Kane ôm lấy vai Lyle, ra hiệu cho hắn xoay người lại. Lyle nhìn qua, chỉ thấy Ace chậm rãi bò dậy, cúi thấp đầu yên lặng đi về phía biệt thự, bóng lưng đầy vẻ cô độc và tang thương.

“Ace làm sao thế? Lần trước cũng vậy, anh ta vừa nhìn thấy mắt tôi thì thái độ đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, hôm nay lại thế nữa.”

Kane thở dài, chậm rãi nói, “Mắt của em, cả hình dạng và màu mắt, đều rất giống Melinda.”

“Melinda là người yêu của mặt trẻ con à?”

“Qua đời rồi.”

“Sao cô ấy lại chết? Vì Ace là đặc công?”

Ace từng là đặc công, nghề nghiệp này rất đặc thù, hắn không thể không nghĩ ngay việc nó có liên quan đến cái chết của cô gái kia hay không.

“Vừa đúng mà vừa không đúng. Đúng là vì nghề nghiệp này, nhưng không phải vì Ace.”

Lyle nhíu mày: “Là sao?”

Kane đưa mắt nhìn về phía xa nơi biển trời giao nhau, con ngươi màu xám tro trở nên sâu thẳm, “Melinda cũng là đặc công.”

“Trước đây tôi và Ace cùng một đội. Mùa đông năm đó chúng tôi nhận nhiệm vụ hỗ trợ tấn công cướp vũ trụ ở Babaro. Nhiệm vụ này rất khó giải quyết, tinh cầu Babaro đa phần toàn làm nghề trộm cướp, khoa học kỹ thuật của lại cực kỳ phát triển. Bản thân là trộm, đương nhiên sẽ càng am hiểu về chống trộm, hệ thống phòng thủ an ninh của chúng được bố trí kín kẽ đến mức gần như tuyệt đối, không một lỗ hổng.”

“Bên trên cử Melinda đến giúp hai người?”

Kane gật đầu: “Cô ấy là thiên tài máy tính. Rất nhiều người biết hacker “Blue” nổi tiếng khắp tinh hệ, nhưng ít ai biết Melinda là một cô gái, còn là người của đặc nhiệm. Lần đầu tiên hai chúng tôi gặp cô ấy, trời rất lạnh, Melinda mặc một đống áo rét, trên mắt còn đeo một cặp kính dày bịch lỗi thời, môi bị lạnh đến tím tái, Ace còn lớn tiếng cười nhạo cô ấy, về sau cậu ta thật sự cười không nổi nữa.”

Lyle trông mong nhìn y, ra hiệu cho y tiếp tục nói.

“Melinda chỉ mất 3 phút đã xâm nhập được vào hệ thống an ninh tối tân nhất của Babaro, cho dù gộp cả não của tôi và Ace lại cũng không làm được hiệu suất như thế. Cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, đến tận khi bọn tôi rời khỏi Babaro, đám cướp mới biết thủ lĩnh của bọn chúng đã chết trong phòng làm việc. Sau khi kết thúc nhiệm vụ trở về, Ace trắng trợn ca ngợi Melinda trong báo cáo, xin cấp trên cho cô ấy vào đội của bọn tôi, được thông qua.”

“Bọn họ ở cạnh nhau lâu nảy sinh tình cảm sao?”

“Khi đó bọn tôi còn trẻ, Ace lúc nào cũng chỉ thích người đẹp.” Kane bật cười, “Có một lần, Melinda phải tham gia tiệc rượu để thu hút sự chú ý của mục tiêu. Lúc cô ấy tháo kính xuống, đôi mắt kia rất xinh đẹp, gương mặt bị che dấu sau vẻ giản dị hằng ngày mỹ lệ vô cùng.”

“Thế là bọn họ yêu nhau?”

Kane nhìn vẻ mặt Lyle nghệt ra, y như hắn đang chuẩn bị ăn yến tiệc, cuối cùng lại bị người ta đưa cho một bát cháo trắng, hứng thú tụt xuống đến mức âm.

“Tình tiết đơn giản quá à? Tôi nói rồi, Ace chỉ là một tên nông cạn háo sắc thôi.”

Lyle vốn còn tưởng sẽ nghe được một chuyện tình đầy mâu thuẫn chồng chéo giữa tình yêu và sự nghiệp, giữa nhiệm vụ và tình cảm cá nhân, yêu đến tận xương tủy, cũng đau đến tận xương tủy, không ngờ chuyện tình của Ace lại chẳng cẩu huyết như hắn tưởng tượng —— ngoại trừ kết cục.

“Sau đó xảy ra chuyện gì? Sao Melinda lại chết?”

Kane cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Một lần, nhiệm vụ của cô ấy thất bại.”

Melinda chết trong lúc làm nhiệm vụ, hay vì thất bại nên phải chết? Lyle nhận ra được Kane không muốn nói vào vấn đề này, hắn dẹp bỏ sự tò mò trong lòng, không hỏi tiếp. Nhìn phản ứng của Ace, kết cục của lần thất bại đó, cho dù cô gái ấy chết vì lý do gì, cuối cùng vẫn là một kết thúc vô cùng tàn khốc.

Suy nghĩ một lúc, Lyle lại hỏi: “Sweetheart, anh thì sao? Trước đây anh đã từng yêu ai chưa?”

Kane cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươi màu khói ánh lên sự thâm thúy, phảng phất như có một lớp sương khói mờ mịt tràn ngập trong đáy mắt y, “Em muốn biết thật sao? Em chắc chứ?”

Ban đầu Lyle đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, hắn yêu người này, cùng sẽ tiếp nhận quá khứ của y, nhưng khi nghe Kane hỏi vậy, hắn lại do dự. Chỉ tưởng tượng đến việc Kane đã từng vì một người phụ nữ nào đó mà sẵn sàng hi sinh cả bản thân, trong lòng hắn như bị hàng ngàn bàn tay cào xé, khiến hắn muốn phát điên lên. Nói hắn hẹp hòi cũng được, nói hắn nhu nhược cũng được, hắn không thể chịu được, ít nhất đến bây giờ là không thể, đặc biệt còn là do chính mồm y nói ra.

Kane cũng giống như Ace, từng có một thời phải chìm đắm trong bóng tối của giết chóc và máu tanh. Đối với những người như bọn họ, tình yêu trong thời điểm đó có ý nghĩa cao hơn rất nhiều so với tình cảm của người bình thường, nó là ánh sáng, là hơi ấm, thậm chí còn là sự cứu rỗi cho tâm hồn.