Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 31: Đừng tìm tôi



Ngài Jasper trong nhà giam bị lên cơn suyễn đột ngột qua đời, tin tức này nhanh chóng lan truyền trên khắp các tờ báo sáng, phóng viên bày tỏ sự tôn kính và thương tiếc dành cho ông, chân thành chia buồn với gia đình.

Một người có tầm ảnh hưởng đến cả một thời đại đột nhiên qua đời, rất nhiều người dân ngỡ ngàng và đau xót.

Trong phòng khách, Lyle ngồi đối diện Kane, hai đầu gối tách ra, hai tay nắm chặt thành quyền đập mạnh lên đầu gối, nét mặt hắn mệt mỏi và khốn đốn vô cùng.

“Ba tôi không bị suyễn.”

“Vậy em cảm thấy…”

“Bọn họ giết ông ấy.”

“Bọn họ?”

“Có quá nhiều người.” Lyle mỉm cười, “Tất cả bọn họ đều muốn giết ông ấy.”

“Nhưng không phải ai cũng có thể giết chết ông ấy trong nhà giam.”

Câu nói này của Kane không phải để phủ định ý hắn, mà là đưa ra một khả năng khác, thu hẹp phạm vi những kẻ bị tình nghi có khả năng đã ra tay sát hại ngài Jasper.

Lyle im lặng một lúc lâu mới nói: “Sweetheart, tôi muốn về Omar.”

Nhớ tới đoạn đối thoại lúc trước với Ava, Kane biết mình phải nghĩ cho an toàn của Lyle, phải cản hắn lại. Ngài Jasper đã chết, Lyle trở lại Omar chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, những kẻ đã ra tay với ngài Jasper sẽ không bỏ qua cơ hội này để ra tay với hắn. Nhưng nhìn đôi mắt xanh thẳm tràn đầy sự bi thương của Lyle, y chỉ có thể mập mờ đáp: “Chờ Ava sắp xếp ổn thỏa đã.”

***

Lyle không thể đợi Ava sắp xếp ổn thỏa, thậm chí hắn không thể đợi được đến tối đã lái gấu mèo nhỏ rời khỏi biệt thự. Lúc Kane và Ace phát hiện ra, Lyle đã ngồi trên chiếc máy bay trộm được của một thương nhân trở về Omar.

Lúc máy bay cất cánh, hắn gửi cho Kane một tin nhắn: Sweetheart, đừng đi tìm tôi.

Kane đọc dòng chữ trên màn hình điện thoại, bàn tay siết chặt đến mức điện thoại cũng sắp bị y bóp nát.

Lyle làm như vậy cũng không thể trách hắn. Kane là đặc công, là lưỡi dao sắc bén, là vũ khí lợi hại nhất, nhưng về thế cục mà Lyle sắp phải đối diện, một lưỡi dao sắc bén cũng chẳng có mấy tác dụng.

***

Kane không trực tiếp đuổi theo Lyle mà đi tìm Ava trước. Ava ở trong địa bàn của Edward. Trên người Kane bị dí ba khẩu súng, được dẫn đến phòng họp y từng bị tra tấn.

Bàn hội nghị hình chữ nhật đã được đặt về vị trí chính giữa phòng họp. Trong phòng trống trải lạnh lẽo, ngay cả một chậu hoa cũng không có, chỉ có bàn dài và năm ba chiếc ghế dựa. Ava ngồi trên ghế, trước mặt đặt máy tính xách tay.

Tiếng bước chân vang lên trong phòng trống nghe đặc biệt rõ ràng. Ava không ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Cậu đến rồi.” Ava vẫy tay, “Lại đây, có thứ này cho cậu xem.”

Kane đi đến, cúi người xuống nhìn vào màn hình. Vài giây sau, y kinh ngạc quay đầu nhìn Ava: “Cô xâm nhập được vào hệ thống của lực lượng đặc biệt?”

Ava nhún vai: “Không phải tôi, là Edward. Kỹ thuật vi tính của tên đó còn cao siêu hơn cả khả năng bắn súng.”

Vậy mà lại là Edward Worcester.

Trước giờ Kane chỉ biết người này là một tên trùm buôn ma túy thần bí khó đoán, nhưng sau khi gặp mặt, không chỉ có bề ngoài và khí chất khiến người khác bất ngờ, mà càng không thể ngờ được Edward lại là một hacker.

“Có lẽ nên kiến nghị lực lượng đặc biệt thay đổi phương thức lưu trữ dữ liệu. Edward Worcester dùng kiểu ghi chép truyền thống chứ không phải là loại mã hóa treo lơ lửng trước mắt hacker thế này.”

Ava cười nhạo: “Hệ thống dữ liệu kia đã bị Edward bí mật biên tập lại hết rồi, cho dù bọn họ có đổi mới bằng trời cũng không thoát được.”

Kane dừng lại một chút, nói: “Bỏ qua vấn đề này đi. Cô nói định cho tôi xem cái gì?”

“Báo cáo nhiệm vụ của một đặc công.”

Báo cáo nhiệm vụ này là ghi chép giản lược về quá trình thu một tấm ảnh, địa điểm ở quán cà phê đối diện trụ sở Fluorita, mục tiêu nhiệm vụ là chủ quán. Chủ của tiệm cà phê này là một người đồng tính, ngoài việc kinh doanh quán, người này còn là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư. Mười một năm trước, chủ quán từng chụp trộm một bức ảnh ngài Jasper gặp mặt một người đàn ông anh tuấn. Nguyên nhân chủ quán chụp lén bức ảnh này là vì khi đó anh ta thầm mến người đàn ông anh tuấn kia, nhưng sau lần đó thì không thấy người nọ xuất hiện nữa, vậy nên suốt nhiều năm qua, chủ quán cà phê vẫn giữ tấm hình này rất cẩn thận.

Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn, đặc công thực hiện nhiệm vụ nhanh chóng lấy được bức ảnh và tiêu hủy phim gốc tại chỗ.

“Đây là bức ảnh khiến ngài Jasper bị bắt?”

Ava gật đầu: “Nếu suy đoán về mặt thời gian thì đúng là nó.”

“Bức ảnh này bây giờ đang ở đâu?”

“Rất khó tìm được. Trong kho dự liệu số của lực lượng đặc biệt không lưu trữ bản scan, tức là đang nằm trong tay một thành phần đặc biệt nào đó, muốn tìm được, khó như lên trời.”

“Chủ quán kia còn sống không?”

“Còn. Lực lượng đặc biệt không động đến người đó. Có lẽ ngoài bọn họ ra không ai truy tìm tấm ảnh này, vậy nên tạm thời chủ quán cà phê vẫn được an toàn.”

“Không đâu. Đấy là vì bọn họ còn chưa tính đến tôi.”

***

Trước khi rời khỏi Naler, Kane hẹn gặp Ace ở Butt&Boobs.

“Cậu quyết định đi Omar?” Ace dựa vào quầy bar, vừa uống rượu vừa hỏi.

“Nhiệm vụ ngài Jasper ủy thác cho tôi, tôi vẫn chưa hoàn thành. Tôi không muốn bỏ dở công việc giữa chừng.”

Ace cười nhạo: “Lo lắng cho mỹ nhân thì cứ nói thẳng ra đi. Cậu cứ cố không thành thật với bản thân để làm gì, chẳng đáng yêu chút nào.”

Kane trầm mặc đưa ly rượu đến bên môi.

Một lát sau, Ace lại hỏi: “Cậu quyết định đi Omar thật à?”

“Cậu vừa hỏi câu này rồi.”

“Cậu cũng hiểu mà, Omar bây giờ như một ván cờ lớn. Mỹ nhân là một người chơi, nếu như cậu ấy đồng ý. Còn loại như chúng ta, ngay cả quân cờ cũng không bằng. Cậu chắc chắn muốn tham gia vào mớ bòng bong tranh đoạt lợi ích giữa bọn họ sao?”

“Tôi đã quen đối mặt với nguy hiểm từ rất lâu rồi.”

“Vì sao?”

Kane tiếp tục trầm mặc nhấp một ngụm rượu.

Ace cúi đầu lắc ly rượu trong tay, bật cười thành tiếng: “Kane, cậu xong đời rồi, cậu yêu mỹ nhân rồi. Chưa nói đến chuyện ở hai thế giới khác biệt, chỉ dựa vào quan hệ giữa Fluorita và lực lượng đặc biệt, cậu nghĩ hai người có thể ở bên nhau sao? Từ thời điểm cậu ấy trở về Omar, hai người đã không còn đường lui nữa.”

Kane vẫn chỉ im lặng, ngay cả ánh mắt cũng không lay động, dường như người mà Ace đang nói là một ai đó ngoài kia, chứ không phải bản thân y.

Ace chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, thấp giọng nói: “Đoán xem, bây giờ cậu chạy đến Omar, sau bao lâu Daimian sẽ phát hiện ra cậu, đến giết cậu? Trên hồ sơ ghi cậu đã chết rồi, nhưng bây giờ cậu cho rằng bọn họ vẫn tin cái hồ sơ rách nát đó sao?”

Kane tiếp tục im lặng. Ngay lúc Ace cho rằng y sẽ không trả lời, Kane lại chậm rãi nói: “Có một trăm lý do để tôi không thể trở về Omar, nhưng lại có một lý do để tôi quay về. Lấy hiểu biết bao nhiêu năm nay của cậu về tôi, cậu nghĩ tôi sẽ chọn cái nào?”