Sáng hôm sau khi Lyle tỉnh lại, Kane đã ra ngoài. Trên tủ đầu giường, chiếc điện thoại di động đen đè lên một mảnh giấy nhớ, nét chữ có chút vụng về: Trong điện thoại có thứ em muốn. Tôi đi ra ngoài có việc, đến tối sẽ về. Món sườn hôm qua ăn ngon.
Đúng lúc này, Vincent mang theo nước và thuốc đẩy cửa vào: “Chào buổi sáng, Lyle.”
Lyle đã chán chẳng muốn nhắc Vincent chuyện gõ cửa nữa, đem mảnh giấy nhớ đặt lại nóc tủ, “Hôm nay lại làm món sườn tối qua được không?”
“Không thành vấn đề. Nhưng mà này, tôi là bác sĩ, không phải quản gia nhà cậu.”
Lyle chép miệng: “Tôi đang định thuê anh làm bác sĩ tư nhân kiêm quản gia.”
Vincent kinh ngạc há mồm định nói.
Lyle bổ sung: “Trả hai lần lương.”
Vincent lập tức ngậm miệng lại.
“Sao lại muốn thuê tôi?”
Lyle lười biếng ngáp một cái, “Vì anh rất đáng yêu.”
Những lời này nghe có vẻ tùy tiện, nhưng không phải hắn đang nói đùa. Hiện tại hắn cần một bác sĩ gia đình để có thể linh động trong mọi tình huống, không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì Kane. Vincent có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực giải phẫu ngoại khoa, lại là người làm việc cẩn thận, là người thích hợp nhất mà hắn đang tìm kiếm.
Sau khi uống thuốc xong, Lyle đuổi Vincent ra ngoài, cầm lấy chiếc điện thoại di động màu đen trên tủ đầu giường, bắt đầu xem cái mà Kane gọi là thứ hắn muốn.
***
Lúc Kane đẩy cửa bước vào quán cà phê, một trận gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông gió treo trên cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng kêu lanh lảnh. Hiện tại là giờ ăn sáng trước khi vào làm, rất nhiều công nhân viên vừa cầm cà phê vừa xem báo, cũng có người sau khi mua cà phê nóng thì vội vã cầm đi vào tòa nhà lớn đối diện —— trụ sở Fluorita.
Nhìn thấy Kane đi tới quầy, cô nhân viên thu ngân trẻ tuổi cười bắt chuyện: “Chào buổi sáng, anh muốn dùng gì?”
“Tôi muốn ông chủ của cô.” Kane quen mồm nói.
“Hả?”
“Tôi muốn tìm chủ của cô.” Kane nhanh chóng sửa lại, “Tôi có chuyện quan trọng cần gặp.”
Cô gái áy náy nhìn y: “Thật xin lỗi, hôm nay ông chủ không ở đây. Hôm qua anh ấy bị cảm, hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi.”
“Vậy sao, tôi hiểu rồi. Cho tôi một Latte mang đi.”
Cô gái quay đầu dặn nhân viên bên cạnh làm một cốc Latte, sau đó nhiệt tình hỏi Kane: “Anh có cần địa chỉ của ông chủ không? Nếu biết có một anh chàng đẹp trai như anh đến tìm, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
“Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ tôi biết nơi đó ở đâu rồi.”
***
Chủ quán cà phê tên là Frank Albert, sinh ra và lớn lên ở Omar, đang theo học tại đại học nghệ thuật Omar thì thôi học, sau đó tự đi học về nhiếp ảnh và chơi đàn cello, thích đi du lịch, là người theo trường phái lãng mạn tự do, là một người đồng tính.
Kane không mất nhiều công sức đã tìm được nhà của Frank. Đây là một khu nhà ổ chuột vừa phức tạp lại bẩn thỉu, hoàn toàn không tương xứng với thu nhập kinh tế của Frank, nhưng đáng ngạc nhiên là người này đã ở đây rất nhiều năm.
Nơi như thế này thường không có cổng hay nhân viên bảo vệ, ai cũng có thể tùy ý ra vào tự do. Dưới ánh nhìn bất hảo của hai tên đang đứng hút thuốc, Kane chậm rãi bước vào hành lang khu nhà.
Y gõ cửa gần một phút, đối phương mới nhòm qua mắt mèo rồi mở cửa.
“Xin chào, xin hỏi cậu tìm ai?”
“Anh là Frank?”
“Là tôi. Còn cậu là…”
Frank là một người đàn ông cao to, thân hình cường tráng, tóc vàng mắt đen, nếu không phải vì đang bị sốt đến hai mắt đỏ au, môi khô nứt nẻ, bộ dạng người này nhất định rất không tồi.
“Tôi có chuyện cần tìm anh. Có thể vào nhà ngồi không?”
Frank vò vò mớ tóc vàng lộn xộn trên đầu, nghiêng người tránh đường, “Cậu vào đi.”
Nơi này so với ổ chó của Ace còn kinh dị hơn, quần áo vứt lung tung khắp nơi, túi chân không dùng để đóng gói thực phẩm ở đâu cũng thấy có, bàn trà và ghế sô pha loang lổ màu nước đóng rắn, trên vách tường đầy rẫy những hình vẽ ngẫu hứng.
“Anh rất thích vẽ sao?”
Frank đem quần áo trên ghế gom lại, chừa ra một khoảng trống, “Đúng vậy. Cậu ngồi đi, màu nước khô hết rồi, không dính vào quần áo đâu, yên tâm.”
“Không sao đâu.”
“Bây giờ cậu có thể nói lý do cậu tìm tôi được chứ?”
“Hơn một tháng trước, đặc công của lực lượng đặc biệt có đến tìm anh để lấy một tấm ảnh, sau đó còn hủy đi phim gốc. Anh còn bản sao của tấm ảnh kia không?”
Frank kinh ngạc nhìn y: “Sao cậu biết chuyện này?”
Kane đưa giấy chứng nhận ra: “Sean Wylie, đặc công cao cấp. Đặc công lần trước đến tìm anh là người phản bội lại lực lượng. Chúng tôi cần tấm ảnh kia để nhận diện tội phạm, vậy nên mới đến tìm anh hỏi xem anh còn giữ bản sao nào không.”
Frank vò tóc, “Tôi tin tưởng ngài Jasper. Mặc dù ông ấy chỉ đến mua cà phê ở cửa hàng của tôi vài lần, nhưng chỉ qua ít lần tiếp xúc ngắn ngủi cũng đủ để tôi thấy được ông ấy là một người chính trực, huống hồ…”
Kane thô bạo ngắt lời: “Người còn lại trong tấm ảnh là ai?”
Frank lắc đầu: “Tôi không quen. Người đó cũng không phải người nổi tiếng, tôi chỉ nhìn thấy đúng một lần đó.”
“Anh còn nhớ người nọ trông như thế nào không?”
“Rất cao, chắc phải hơn mét chín, tóc ngắn màu đen, rất tuấn tú.”
“Chỉ có thế thôi?” Với những thông tin chung chung thế này, cho dù có cố gắng chắp vá đến mấy, Kane cũng không thể hình dung ra nổi một người cụ thể.
“Tôi chỉ gặp người nọ đúng một lần, khoảng cách cũng không gần, lại còn là tận mười một năm trước, thật sự không thể nhớ rõ liệu người đó có đặc điểm nào đặc biệt không.”
“Anh có từng dùng điện thoại di động hoặc bất kỳ thiết bị điện tử nào để sao lưu tấm hình kia không?”
“Lần trước đặc công kia đến tôi cũng nói rồi, tôi là một người hoài cổ, không hay dùng thiết bị điện tử để lưu ảnh. Bức ảnh kia và cuộn phim đã bị hủy là bản duy nhất mà tôi có.”
Kane không muốn mất công đi một chuyến rồi lại tay không trở về. Y yên lặng suy tính biện pháp, tầm mắt lơ đãng quét qua bức tranh biếm họa trên tường. Đó là một người phụ nữ, cơ thể và đầu được vẽ gần như bằng nhau, gương mặt và đôi mắt được phóng lên gấp vài lần, trông có chút cường điệu nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Kane đăm chiêu nhìn hình vẽ kia, chậm rãi nói, “Anh vẽ rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Với kỹ thuật này của anh, tôi nghĩ việc phác thảo lại chân dung một người mà anh quen biết là không thành vấn đề.”
Frank há miệng muốn nói, cuối cùng lại im lặng buồn bực vò tóc, anh ta cũng giống như những công dân phổ thông khác, đều rất kính nể đặc công, vậy nên không thể từ chối yêu cầu của y.
Kane nói muốn phác họa lại chân dung người đàn ông kia, Frank còn tưởng y sẽ cho mình một vài ngày. Ai ngờ Kane vẫn cứ ngồi trên ghế sô pha bất động không nhúc nhích, dường như nếu trong hôm nay mà không lấy được tranh thì sẽ nhất quyết không chịu đi. Frank nhỏ giọng lầm bầm “Chỉ biết bắt nạt người dân lương thiện”, sau đó vò vò mớ tóc rối, đi về phía giá vẽ.
Hơn một tiếng sau, một bức phác họa thô được đưa ra. Trên giấy là góc nghiêng gương mặt của một người đàn ông, tóc ngắn, mắt sâu, trán cao, xương hàm bị cổ áo gió che khuất càng làm nổi bật lên ánh mắt kiên nghị sắc bén.
Frank theo thói quen đưa tay vò tóc, “Tôi không đảm bảo chính xác lắm đâu.”
Kane không trả lời, chỉ tập trung tinh thần nhìn bức phác thảo. Khuôn mặt này, ánh mắt này, y không chỉ có ấn tượng, mà ấn tượng còn khắc sâu vô cùng trong ký ức, vì chủ nhân của gương mặt này đã từng cùng y giao thủ.