Đến gần sáng Liv mới trở về, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện thêm vài vết xước, trên cánh tay cũng có không ít, nhìn qua cực kỳ chật vật, mà trên người lại không có thương tích nào quá nghiêm trọng, có thể thấy không trúng phát đạn nào.
“Tôi đuổi theo tên hói kia hơn hai mươi cái quảng trường, cuối cùng vẫn để hắn chạy mất!” Liv khinh bỉ nghiến răng, “Vừa xấu vừa hói thế mà cũng làm được đội trưởng, lực lượng đặc biệt thật khiến người ta thất vọng.”
Lyle thực sự không hiểu nổi tư duy của người này, “Tuyển đặc công chứ có phải đi tuyển diễn viên đâu mà xem mặt.”
“Tóm lại đều là một đám yếu như gà, chỉ số vũ lực chẳng có gì khác nhau. Trong mắt tôi, tất cả đều là một lũ mặt và mông xếp cùng một hạng hết!” Liv nhún vai.
Thì ra cô ta chọn đàn ông là xem mặt và xem mông sao… Mặt hắn có thể hiểu được, nhưng còn vụ mông thì Lyle nghĩ thế nào cũng không giải thích nổi.
Liv tốt bụng giải thích: “Mông vểnh sờ thích hơn chứ, lúc đánh cũng càng có cảm giác.”
“…” Lyle lập tức bỏ qua ý định nông nổi nhất thời muốn hỏi cô ta xem mông mình thì sao.
Vì ngủ không đủ giấc, hai mí mắt hắn nặng nề sụp xuống. Lyle vuốt vuốt mắt, cố gắng nâng cao tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Liv dường như có điều muốn nói lại thôi.
“Thích chị đây à?”
“… Cô moi đâu ra tự tin thế?”
“Có chuyện thì nói nhanh, đừng như thiếu nữ ấp úng lấm lút nhìn tôi.” Liv khoanh tay trước ngực, khóe mắt bầm đen và vết xước đầy mặt hoàn toàn không cản được khí chất thiếu đòn bốc lên ngùn ngụt.
Nếu không phải không tìm được người nào khác, Lyle tuyệt đối không hề muốn nói vấn đề tình cảm với người này
“Gần đây tôi và Sweetheart… xảy ra chút vấn đề. Tôi vốn nghĩ là tôi không sai, nhưng bây giờ lại không dám chắc chắn nữa.” Lyle châm chước cẩn thận nói.
“Cậu muốn hỏi ý kiến tôi?” Liv y như tên lưu manh vừa gật gù vừa xoa cằm, đột nhiên ác ý nở nụ cười, “Tôi kiến nghị hai người nhanh nhanh chia tay đi. Kane là đàn ông, dây dưa với một tên nhóc con ngoài cái mặt ra chẳng được cái gì nữa như cậu chỉ phí thời gian. Hàng cực phẩm như thế phải đưa vào tay một con người hoàn hảo như tôi mới có thể khai thác triệt để giá trị mặt và mông được.”
Lyle lập tức xoay người nhấc chân đi, “Coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
Liv ở phía sau hắn tăng cao âm lượng: “Lyle, Kane và tôi đều cùng một loại người, người như bọn tôi cho dù là bẩm sinh hay do cuộc sống ảnh hưởng, ít nhiều gì đều có khuyết thiếu về mặt tình cảm. Có lẽ cậu cảm thấy tình cảm Kane dành cho cậu chưa đủ, nhưng thật ra đó lại là tất cả những gì anh ta có rồi. Quý trọng đi, nhóc con, đừng để đến lúc mất rồi mới ngồi đó khóc lóc.”
Ở trước mặt hắn, Kane vẫn luôn thể hiện bản thân mạnh mẽ đáng tin cậy, khiến hắn vô tâm quên mất rằng y đã từng có một quá khứ tối tăm méo mó đến mức nào. Bất luận Kane kiên cường ra sao, những quá khứ kia đã khảm sâu vào linh hồn y một vực thẳm không đáy. Những cách nhìn nhận và đánh giá khác biệt hoàn toàn với người bình thường đã trở thành một phần của Kane, một khi Lyle phủ định những thứ đó, dùng chuẩn mực thông thường để đánh giá y, cũng đồng nghĩa với việc hắn phủ định quá khứ của Kane, phủ định bản thân Kane.
***
Lúc Lyle đẩy cửa vào phòng ngủ cho khách, Kane đang truyền máu, trên vai và cánh tay phải quấn băng gạc, đưa lưng về phía hắn đứng bên cửa sổ hút thuốc, mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng che lấp đi phần nào mùi tanh nồng của máu.
Lyle không hiểu tại sao bản thân lại có chút nôn nóng, ngón tay bám trên khung cửa lạnh toát, “Sweetheart, không phải Vincent dặn anh truyền máu xong thì đi ngủ sao?”
Kane không nói gì, yên lặng hút hết điếu thuốc xong mới dùng ngón trỏ và ngón cái dụi nát tàn thuốc, tiện tay đem tàn thuốc ném vào gạt tàn trên bệ cửa sổ, xoay người bình tĩnh nhìn hắn: “Lyle, chúng ta cần nói chuyện.”
Cảm giác bức bối đchạy dọc từ đầu đến chân, Lyle đột nhiên có loại ảo giác như sắp bị phán quyết, tim hắn đập nhanh hơn, hô hấp bất giác dồn dập, vội vàng nói: “Sweetheart, tôi không chia tay đâu.”
Kane nhớ ra chuyện gì đó, khẽ mỉm cười: “Có lẽ chúng ta không thích hợp để ở cạnh nhau, đây là chính mồm em nói.”
Lyle vốn không hề muốn tách ra khỏi Kane, ngày đó hắn nói như vậy cũng là vì thấy y bị thương, thái độ của Kane lại khiến hắn bất mãn, theo bản năng muốn châm chọc khiến y khó chịu, cuối cùng hiện tại lại thành tự lấy đá đập chân mình.
“Tôi hối hận rồi.” Con ngươi xanh thẳm của Lyle không tự chủ được mang theo vài phần khẩn cầu, “Sweetheart, tôi thật sự hối hận rồi.”
“Lyle, bây giờ hối hận đã không còn tác dụng nữa.”
Kane bật cười: “Tôi đâu có nói muốn chia tay, tôi chỉ nói là chúng ta cần nói chuyện.”
Lyle không vì vậy mà thả lỏng được chút nào, bất an hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Đóng cửa lại.”
“Hả?” Lyle mất một lúc mới ý thức được mình vẫn đang đứng túm chặt lấy khung cửa, mệt mỏi đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Em căng thẳng cái gì.” Kane cười khẽ, cố gắng khiến bầu không khí thoải mái hơn, “Quan hệ của chúng ta thân mật như thế, tôi quen nhìn em trắng trợn thẳng thắn không nể mặt ai hơn là rụt rè thế này.”
Chính vì hắn quá trắng trợn thẳng thắn không nể mặt ai mới dẫn đến tình cảnh bị hỏi cung như bây giờ, Lyle biết rõ điểm này, càng thêm mất bình tĩnh. Từ trước tới nay hắn thích làm gì thì làm là vì không biết sợ, không sợ chết, không sợ mất đi quyền thế, không sợ miệng lưỡi dư luận, tuổi trẻ nóng nảy không biết suy nghĩ coi trời bằng vung, vậy nên chẳng biết cái gì gọi là sợ.
Thế nhưng hiện tại, cả người cứng lại, đầu óc trống rỗng, hắn đã biết cái gì gọi là sợ hãi —— sợ mất đi người này.
Kane đặt Lyle ngồi xuống mép giường rồi tự mình kéo ghế ngồi đối diện hắn, hơi cúi người xuống, cùng Lyle duy trì khoảng cách không xa không gần.
“Em làm ra chuyện khiến tôi không thể chấp nhận nhất.” Kane đột nhiên mở miệng.
Lyle cứng đờ cả người, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, “Sweetheart, anh bảo tôi không cần căng thẳng, nhưng anh lại bắt đầu bằng câu này sao.”
“Lyle, em biết tình cảm của tôi mà. Trên thế giới này, tôi không có người thân, bạn bè cũng chỉ có một tên ất ơ như Ace. Kể từ sau khi gặp em, tôi chỉ còn quan tâm đến duy nhất một thứ. Lyle, tôi nghĩ em biết địa vị của em trong lòng tôi quan trọng đến mức nào. Lần trước hai chúng ta cãi nhau ở phòng tập thể hình, lời nói của tôi có lẽ đã khiến em cảm thấy tình cảm tôi dành cho em không đủ chân thành, không đủ tin tưởng em. Nếu khiến em thất vọng, tôi xin lỗi, nhưng đấy chính là con người thật của tôi. Tín nhiệm đối với tôi là thứ không đáng một xu, đặc biệt là trong mối quan hệ của chúng ta. Chỉ cần chuyện đó có lợi cho em, em muốn lợi dụng tôi hay bất kỳ ai cũng được, tôi không để ý. Kể cả em muốn tôi giết Vincent, to con hay Liv, thậm chí là bản thân tôi, tôi cũng sẽ không do dự dù chỉ một giây. Đối với tôi, mục tiêu là thứ cao hơn tất cả, bất kể em có chấp nhận được hay không, đây là nguyên tắc đã ăn sâu vào xương tủy tôi rồi.”
“Em cố ý lừa tôi, lén lút hẹn gặp Jeffrey. Nếu như nửa đêm tôi không tỉnh lại, tối hôm trước chúng ta còn nằm cạnh nhau, sáng hôm sau nhận xác em về, em nghĩ tôi sẽ có cảm giác gì? Em muốn dùng nguy hiểm để tìm lấy cảm giác kích thích, muốn phát tiết cảm giác bức bối trong lòng, đồng thời cũng trả thù được chuyện lần đó tôi bỏ đi, trả thù tôi không cho em được thứ tình cảm em mong muốn, một mũi tên trúng hai đích, phải không?”
Ngón tay Lyle túm chặt lấy ga giường, vô lực thì thào: “Không phải thế…”
“Em muốn trừng phạt tôi, muốn phát tiết tâm tình, có thể chiến tranh lạnh, muốn đánh tôi mắng tôi, thậm chí yêu cầu ngang ngược tôi cũng chấp nhận được. Nhưng em lại đem tính mạng của bản thân ra đùa.” Kane chậm rãi nói, từng câu từng chữ như dao cứa vào lòng hắn, “Thứ tôi luôn cố gắng bảo vệ, em lại không biết quý trọng, Lyle, tôi không thể tha thứ cho em.”
Lyle muốn phản bác, nhưng não bộ hoảng loạn không sắp xếp được ngôn từ, chật vật không mở miệng biểu đạt được suy nghĩ của bản thân.
Kane đợi rất lâu không thấy hắn trả lời, duỗi ngón tay nâng cằm Lyle lên đối diện với mình, phát hiện hai mắt hắn đỏ au, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ khóc.
“Em nghĩ sao?”
Lyle cắn răng, buồn buồn đáp: “Tôi đang nghĩ, nếu tôi khóc sướt mướt như Liv nói, liệu có giữ được anh lại không.”
“Nếu như chuyện hôm qua phát sinh nữa một lần, cho dù em nói gì, làm gì, tôi sẽ đi, cả đời này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.” Kane nhẹ giọng nói.
Y vừa dứt lời, nước mắt của Lyle cứ thế trào ra. Hắn vội vàng nghiêng đầu đi, không muốn để Kane nhìn thấy mình khóc.
Kane kéo cằm hắn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt đi, “Chỉ có những lúc thế này trông em mới giống một thằng nhóc mười tám tuổi. Lyle, đây là lần đầu tiên, tôi sẽ bỏ qua, nhưng hai chúng ta vẫn cần thời gian để bình tĩnh lại.”
“Cần bao lâu?” Lyle lần thứ hai nghiêng đầu tránh đi, thấp giọng hỏi.
“Trước khi hai chúng ta bình tĩnh suy xét kỹ mọi việc, tôi sẽ ngủ ở đây.”
***
Ngoài cửa phòng, ba cái đầu lần lượt dính trên ván cửa. Brian ngồi xổm ở dưới cùng, Liv ở chính giữa, Vincent vắt vẻo trên cùng bị hai người bên dưới lắc lư không nghe ngóng được gì, tức giận nói: “Cô gắn camera khắp nhà rồi còn chạy đến đây chen chúc làm gì?!”
“Cậu chẳng biết gì cả, cái này gọi là không khí, phải đến hiện trường rình rập mới có cảm giác.” Liv chuyên tâm nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thuận miệng đáp.
Cửa đột nhiên bị mở ra, ba người xuýt nữa thì ngã dập mặt.
Lyle mặt không đổi sắc nhìn xuống bọn họ: “Nghe xong chưa? Xong rồi thì làm ơn tránh đường được không?”
Vincent nghiêng người sang, Lyle đi sát qua bọn họ, trở về phòng mình.
Liv đắc ý nói: “Thấy chưa, khóc rồi, Vincent, Brian, mỗi người một trăm tệ, nôn ra nhanh.”
Vincent vừa bỏ tiền vừa không cam lòng lầm bầm: “Tôi còn tưởng cậu ấy từng làm thủ lĩnh Fluorita thì phải bạo ngược một chút chứ.”
Liv không kiêng dè cười nhạo: “Bạo ngược? Chỉ có bạo ngược trước mặt cậu thôi. Mà kể cả Lyle có bạo ngược thật thì cuối cùng vẫn là bị Kane đè, mà đã bị đè thì làm sai chỉ có khóc thôi, có đúng không Brian?”
Brian hoảng sợ vội vàng gật gật đầu.
Vincent: “…”
***
Đêm đầu tiên ngủ riêng, Lyle nằm trong phòng mình trằn trọc trăn trở mãi không ngủ được. Hắn mở to hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà đến nửa đêm, rốt cục không chịu được nữa ôm gối đi chân trần lạch bạch chạy tới phòng ngủ cho khách. Kane vẫn còn đang ngái ngủ lờ đờ ra mở cửa, cả người chỉ có độc một cái quần lót và vải trắng băng kín cánh tay phải, y đứng dựa vào cửa, không hề có ý định cho Lyle vào trong.
“Chuyện gì?” Kane sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi nhướn mày.
“Sweetheart, tôi sợ tối.” Lyle mở to hai mắt, nỗ lực để cho mình có vẻ đáng thương.
“Bật đèn đầu giường lên.” Kane không hề dao động.
“Đèn sáng không ngủ được.”
“Trước đây em có bị thế này đâu.”
“Bây giờ bị.”
“Gọi Vincent đến chữa đi.”
Lyle hết cách rồi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Sweetheart, tôi muốn ngủ ở đây.”
Kane nhíu mày, “Vậy tôi về phòng ngủ chính?”
Lyle hoàn toàn thất bại, chỉ có thể ôm gối tủi thân quay về phòng. Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, hắn lập tức quăng vẻ mặt đáng thương tội nghiệp đi, điên cuồng đem gối đập lên cửa, vừa đập vừa liên tục chửi “Khốn nạn”, tức đến suýt khóc.