Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 74: Làm đi rồi nói



Lần nằm vùng này của Ace thu hoạch được khá nhiều tin tức, không chỉ biết được chuyện mã 090001 là Lyle, còn biết được ngài Jasper là mã 090002, hơn nữa cái chết của Melinda năm đó cũng có dính dáng đến mã 090001, tức là có liên quan đến Lyle.

Lyle mất rất lâu mới tiêu hóa được hết lượng tin tức này, vô thức hỏi: “Tại sao tôi là 0001, mà ba lại là 0002…”

Từ sau khi xác định giả thiết mình là người ngoài tinh hệ, còn ngài Jasper là người Avana, hơn nữa lực lượng đặc biệt đã bắt đầu săn đuổi hắn từ trước cả khi ngài Jasper bị bắt giam, vậy nên Lyle đã không còn có suy nghĩ rằng hắn bị truy đuổi là vì ngài Jasper nữa. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện việc ngài Jasper bị bắt có liên quan đến mình.

Hắn là 090001, ngài Jasper là 090002, xét về thứ tự trước sau cộng thêm quan hệ giữa hai người, rất khó có thể khẳng định rằng việc ngài Jasper bị bắt hoàn toàn không dính dáng gì đến mình.

Lyle cho đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao cái mã 090001 lại được gán lên đầu mình… Chẳng lẽ chỉ vì hắn không phải người tinh cầu Beta? Nhưng đến tận bây giờ hắn mới biết chuyện này, sao lực lượng đặc biệt lại biết được từ trước?

“Lyle, xuống xe đi.” Kane dừng xe lại, quay sang nhắc nhở.

Lyle giật mình hồi thần, ngoan ngoãn theo Kane xuống xe, tầm mắt vô ý thức nhìn chằm chằm vào vạt áo màu đen của y.

Kane đột nhiên bóp cằm hắn, “Đang nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ, nếu như ba là vì tôi nên mới bị hại chết…” Lyle theo bản năng nói ra suy nghĩ khiến bản thân bứt rứt trong đầu.

Kane ngắt lời hắn: “Đừng lo nghĩ những chuyện không đâu. Nghĩ những thứ này thì giải quyết được vấn đề gì? Cho dù cái chết của ngài Jasper thật sự có liên quan đến em, thì cả em và ông ấy đều là người bị hại. Còn kẻ đứng sau thao túng tất cả… chúng ta đều biết là ai mà.”

Liv từ đằng kia bước đến chỗ bọn họ, chen vào phá tan bầu không khí trầm lắng đầy hồi tưởng: “Tôi nói này, hai người làm ơn tạm hoãn công cuộc anh anh em em này lại được không? Kane, anh đưa bọn tôi đến chỗ đồng không mông quạnh này làm cái quái gì thế?”

Kane buông cằm Lyle ra, lùi về sau nửa bước kéo dãn khoảng cách với hắn,  “Lyle, em có thẻ điều động phi hành khí đúng không? Gọi một cái đến đi, chúng ta đi Pula.”

Lyle móc tấm thẻ trong túi ra, đặt ngón tay cái vào trong khung vuông trên thẻ, căng thẳng nói: “Lần đầu tiên tôi dùng cái này đấy.”

Hắn vừa dứt lời, trên tấm thẻ đã hiện ra một màn hình cảm ứng nổi yêu cầu xác nhận đồng ý mở hệ thống nhận diện võng mạc. Lyle ấn nhẹ vào nút đồng ý trên màn hình ba chiều, nút lệnh lập tức rung lên, khung vuông yêu cầu xác nhận biến mất, thay vào đó là tia hồng ngoại quét dọc theo gương mặt hắn. Chưa đến một giây sau, quét giác mác thành công, hệ thống phát ra lượng lớn dữ liệu phân tích âm thanh, tiếp tục yêu cầu lựa chọn “Tin nhắn văn bản” hay “Đối thoại âm thanh”. Lyle bị thứ này hấp dẫn vô cùng, quyết định chọn đối thoại âm thanh.

Một giọng nữ nhẹ nhàng tiêu chuẩn vang lên: “Chào ngài, ngài nắm giữ quyền hạn tối cao, có thể lựa chọn điều động phi hành khí phổ thông hoặc phi hành khí đời hai.”

Kane, Liv và Brian đều vô cùng mới lạ đối với thứ khoa học công nghệ không xuất phát từ tinh cầu Avana này, chỉ có điều Kane và Liv tự chủ tương đối tốt, biểu hiện không có gì bất thường, còn Brian đã kinh ngạc đến độ con ngươi sắp rơi luôn ra khỏi hốc mắt.

Lyle trước đây đã từng được tiếp xúc với bản thử nghiệm của hệ thống này, hiện tại hắn chỉ tò mò muốn biết cái hệ thống này thông minh đến mức nào, cố ý hỏi: “Phi hành khí phổ thông và phi hành khí đời hai khác nhau ở đâu?”

Giọng nữ tiêu chuẩn tiếp tục bài bản đáp: “Về số lượng, đối với phi hành khí phổ thông, một lần ngài có thể điều động tối đa 1000 chiếc. Còn đối với phi hành khí đời hai, ngài chỉ có thể điều động một chiếc, vì số lượng phi hành khí đời hai chỉ có 1, là sản phẩm được cải tạo lại từ phi thuyền của tinh hệ Alpha. Chất liệu và hệ thống của phi hành khí đời hai đều được lấy trực tiếp từ phi thuyền của Alpha, mức độ khôi phục lên đến 80%. Xin lưu ý, kỹ thuật được áp dụng đối với phi thuyền đời hai không thuộc Avana, để tránh bị chú ý, nếu không phải tình thế bắt buộc, hệ thống kiến nghị ngài nên lựa chọn phi hành khí phổ thông.”

Lyle và Kane yên lặng nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự thán phục —— mức độ khai mở trí tuệ nhân tạo của hệ thống này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.

“Vậy tôi lựa chọn phi hành khí phổ thông.”

“Xác nhận lựa chọn. Phi hành khí phổ thông hiện đã cập nhật hệ thống không người lái, ngài chọn lái tự động hay có phi công?”

Lyle lần thứ hai hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?”

“Căn cứ theo quyền hạn, tất cả các phi hành khí được điều động cho ngài đều bao gồm hệ thống tác chiến. Chế độ lái tự động thích hợp với các chuyến đi dân dụng thông thường, còn nếu trong hành trình có nguy hiểm, ngài nên lựa chọn có phi công, hệ thống sẽ chọn cho ngài phi công ưu tú nhất.”

Lyle suy nghĩ một chút, quyết định chọn lái tự động. Bản thân hắn nghiên cứu rất nhiều về phương diện này, không cần đến phi công, huống hồ hành tung của bọn họ càng ít người biết càng tốt, bớt một người là bớt đi một nguy cơ, dù sao lộ trình của bọn họ cũng không có gì nguy hiểm.

“Đã định vị tọa độ, phi hành khí ngài yêu cầu đều sẽ đến địa điểm sau 5 phút 20 giây, xin hỏi ngài còn yêu cầu gì không?”

Lyle lắc đầu: “Hết rồi.”

Màn hình ba chiều đột nhiên khép lại, giọng nữ tiêu chuẩn biến mất, không khí trở về vẻ tĩnh lặng vốn có, một màn vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.

Qua một lúc lâu, Brian mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Liv, tôi không nằm mơ đúng không…”

Liv tàn nhẫn bóp mông anh ta một cái, dịu dàng hỏi: “Cục cưng, đau không?”

Kane nhìn Lyle đang rất ung dung chờ phi thuyền, cúi đầu ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Có vẻ có rất nhiều chuyện em cần cho tôi một lời giải thích đấy, em cảm thấy thế nào?”

Bây giờ Lyle mới nhớ ra Kane vẫn chưa biết chuyện hắn là người ngoài tinh hệ, cũng chưa biết các suy đoán gần đây của hắn về bản thân mình và ngài Jasper. Hắn hơi chột dạ, dí sát mặt vào chỗ y cười toe toét nỗ lực lấp liếm, “Sweetheart, tôi cũng là gần đây mới bắt đầu có phán đoán này thôi, vì chưa biết có đúng hay không nên không dám nói với anh. Nhưng mà chỉ cần anh muốn biết, tôi nhất định sẽ nói tất tần tật.”

“Gần đây là lúc nào? Ngày hôm qua hay là ngày hôm trước?” Kane hoàn toàn không bị dụ dỗ.

Con ngươi xanh thẳm của Lyle khẽ đảo một vòng, “Hình như là hôm kia?”

“Trước sáng mai, tôi muốn biết toàn bộ.” Kane không cho hắn cơ hội thương lượng.

Lyle vốn cũng không hề định giấu y, một khi đã xác định suy đoán là chính xác, người đầu tiên hắn nói với nhất định là Kane.

Nhưng mà không tranh thủ cơ hội này làm chút chuyện thì không phải Lyle, hắn khát vọng liếm liếm môi, “Sweetheart, chúng ta làm một lần đi mà, làm xong anh muốn biết gì tôi cũng nói hết.”

Kane nhìn hai mắt hắn lập lòe như con mèo nhỏ thấy khúc cá, đột nhiên bật cười, “Tôi không thích bị uy hiếp, nhưng kiểu uy hiếp này của em… có thể cân nhắc một chút.”

***

Phi hành khí đúng 5 phút 20 giây sau đáp xuống trước mặt Lyle.

Hắn mở cửa khoang đi vào đầu tiên, sau đó đến ba người còn lại.

Trong phi hành khí không có một bóng người, chỉ có ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng khắp không gian. Đây là một chiếc phi hành khí loại nhỏ, khoang hành khách có sức chứa vừa đủ cho bốn người, Lyle và Kane ngồi một bên, Liv và Brian ngồi một bên khác. Lyle thuần thục thao tác trên thiết bị điều khiến, vừa làm vừa hỏi Kane, “Sweetheart, chúng ta hạ cánh ở đâu?”

“Chọn đại một khách sạn nào đó ở gần trụ sở Phân cục 5 Cục cảnh sát Pura đi.”

Sau khi xác định hành trình, phi hành khí chậm rãi cất cánh. Lyle vừa đặt thiết bị điều khiển xuống, Kane đã đưa sang cho hắn di động, “Gọi cho Daniel Abbe.”

Lyle khó hiểu nhận lấy điện thoại, “Sweetheart, anh vẫn ghen đấy à?”

Kane không trả lời, chỉ nói: “Bảo anh ta mỗi ngày sang nhà chúng ta ngồi hai tiếng.”

Lyle lập tức hiểu vấn đề, “Anh muốn để người khác nghĩ tôi vẫn còn đang ở nhà?”

“Nếu không làm vậy kiểu gì cũng sẽ mọc thêm vài cái đuôi. Mấy tên đặc công kia rất khó chơi, không dễ gì cắt đuôi được đâu.”

“Sweetheart, anh thông minh thật đấy!” Lyle vừa khen lấy lòng y, vừa bấm gọi video. Số này là số liên lạc chuyên dụng của Daniel, tính bảo mật rất mạnh.

Cuộc gọi video vừa kết nối, gương mặt lo lắng của Daniel đã xuất hiện trên màn hình di động, “Lyle, cậu đi đâu thế? Lúc chiều đột nhiên không thấy cậu đâu, tôi còn tưởng có chuyện gì, sau đó…”

Lyle đánh gãy Daniel: “Tôi có việc gấp. Daniel, tôi nhờ anh một việc được không?”

Daniel vỗ ngực cam kết: “Nói đi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi, cái gì tôi cũng làm cho cậu.”

Lyle nói ra yêu cầu, Daniel cũng không ngu, vừa nghe đã hiểu được đại khái tình hình, không hỏi nhiều lập tức đồng ý.

“Lyle, lần này cậu đi khi nào thì về…”

Chữ “nhà” còn chưa nói ra khỏi miệng, cuộc gọi video đã bụp một phát bị ngắt luôn.

Lyle quay đầu cười xấu xa nhìn Kane.

Kane hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi “Xin lỗi, tay trơn.” Sau đó y giật lấy điện thoại trong tay hắn, một phát ném thẳng xuống đất, giẫm nát bét màn hình

Lyle sợ hết hồn: “Sweetheart, anh có ghen cũng không cần đến mức đấy chứ!”

Kane mặt không đổi sắc thu chân về, “Đề phòng chắc ăn.”

Được rồi, Lyle biết ý của y là đề phòng vị trí của bọn họ bị lộ.

***

Phòng thẩm vấn Tổ chống ma túy Phân cục 5 Cục cảnh sát Pura, Edward buồn bực ngồi sau bàn thẩm vấn, hai tay bị còng cố định ở hai góc bàn.

Một người đàn ông đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm một xấp tài liệu, nét mặt nghiêm túc thận trọng.

Edward vui vẻ chào hỏi người nọ: “Peter, chào, anh cũng tốt bụng thật đấy, biết tôi ở đây buồn chán không có việc gì làm nên đến nói chuyện phiếm với tôi.”

“Đừng nói nhảm, tôi không có chuyện gì để nói cùng kẻ buôn ma túy.”

Edward nặng nề dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn Peter, nụ cười trên mặt không đổi, “Peter, anh nói thế thật khiến tôi đau lòng. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng đội một thời gian mà. Có cần tôi nhắc không, nhiệm vụ lần trước anh còn đỡ cho tôi một viên đạn đấy.”

Peter đập mạnh tập tài liệu trong tay lên mặt bàn, khẽ gầm lên: “Im miệng cho tôi!”

Edward chẳng bị ảnh hưởng mấy bởi cơn giận dữ của vị tổ trưởng tổ chống ma túy này, hai tay anh ta đan vào nhau, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên không đổi, mặc dù ngước đầu lên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang bị người này từ trên cao nhìn xuống: “Tổ trưởng đáng kính, anh cố ý chọn lúc hết giờ, tránh tất cả mọi người đến đây gặp tôi, mục đích là để bắt tôi im miệng?”