Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 84: Phân thây



Lyle biết mình vẫn đứng đó, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, não bộ hắn gần như đã ngừng hoạt động, hoàn toàn mất đi ý thức, linh hồn như thoát khỏi thân thể, chết lặng.

Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, cơ thể hắn vô cùng khó chịu, dạ dày quặn lại, mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc từ trán xuống mi mắt, dịch vị đắng chát tràn khắp lồng ngực.

Không biết qua bao lâu, Lyle mới từ từ ngồi xổm xuống, đẩy khối bê tông lớn đè trên bàn tay nọ ra, cảnh tượng tiếp theo càng như lưỡi dao ghim sâu vào lòng hắn, rạch nát đến tứa máu. Bàn tay kia nối liền với nửa đoạn cánh tay nằm lẻ loi trên mặt đất rải đầy sỏi đá vụn, mặt cắt trên cánh máu thịt be bét lẫn lộn dính dấp nhầy nhụa, đầu xương cũng dập nát.

Hắn im lặng nhìn chằm chằm cánh tay đứt lìa trơ trọi trên sàn nhà lạnh lẽo, trong tim như bị một ngọn lửa vô hình đốt cháy, bỏng rát, đau đớn. Trước khi bị đất đá đè nát, trên cánh tay kia từng là đường nét cơ bắp rõ ràng do rèn luyện nhiều năm mà có, từng là những vết sẹo do vô số lần hành động để lại. Bàn tay đó từng siết lấy cò súng bách phát bách trúng, cũng từng dịu dàng vuốt ve gương mặt hắn, từng mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn, đưa hắn vào vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt.

Bàn tay dày đặc vết chai bản thân từng nắm vô số lần, giờ chỉ còn là một đoạn vật chết.

Trước khi tới đây, hắn còn có thể tự động viên bản thân biết đâu Kane còn sống. Bây giờ thấy cảnh tượng này, làm sao tiếp tục lừa mình dối người được nữa?

“A ——” Lyle thống khổ gầm lên, hai tay ôm mặt, nước mắt cùng tiếng gào thét bị giam hãm dưới lòng bàn tay tràn đầy máu tanh. Hắn dùng ngón tay trái bấm sâu vào miệng vết thương bắt đầu toác ra ở giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải, dường như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, lại giống như muốn dùng đau đớn để tự cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Xuyên qua kẽ hở ngón tay, dưới góc một tấm đá sắc nhọn dường như có thứ gì đó lóe lên, Lyle điên cuồng đào bới, dùng tay không kéo mạnh phiến đá kia lên, vài mẩu móng tay dính máu khô két lặng lẽ rơi ra.

Hai tay Lyle lạnh toát, khó khăn giữ chặt cổ mình, đau đớn từ khoang ngực lan ra toàn thân khiến tim phổi như bị siết lại, đau đến sắp ngất đi. Rồi hắn lại thấp giọng bật cười, nụ cười vặn vẹo thống khổ mang theo đau đớn và hoảng hốt, trong đầu dường như đang thấy lại cảnh tượng Kane tức giận mắng mình làm việc quá tùy hứng —— y luôn dùng tức giận để che giấu đau lòng.

“Đồ khốn…”

Lyle càng cười càng rét lạnh. Hắn biết tự hủy hoại mình là hành động vô nghĩa cỡ nào, nhưng đây lại là con đường duy nhất để giải phóng tất cả, dùng đau đớn thể xác để đập nát sự yếu đuối ngu muội, chẳng có gì sung sướng hơn được vạch dao lên chính bản thân mình.

***

Lúc Edward và Liv đi vào tầng hầm, Lyle đang đào bới ở khu đất đá nổ nhiều nhất, giá đồng hồ cao hơn hai mét bên cạnh bị động tác của hắn khiến cho xiêu vẹo lảo đảo, phát ra tiếng cót két kẽo kẹt chói tai, mà Lyle dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục dùng tay bới đất và xi măng.

Chính giữa tầng hầm bị dẹp sạch ra một khoảng đất trống, sỏi đá cát vụn gì cũng không có, chỉ có một bộ thi thể miễn cưỡng ghép vào vẫn tàn khuyết không đủ.

Liv bước qua đống phế tích, đỡ lấy giá đồng hồ đang sắp đổ, lo âu gọi: “Lyle…”

Lyle đưa lưng về phía cô ta, động tác trên tay không hề dừng lại, dứt khoát ngắt lời: “Còn một chân nữa, giúp tôi tìm, không thì cút ra ngoài.”

Bộ thi thể kia đã cụt mất hai tay và một chân, những bộ phận bị đứt ra ít nhất vẫn còn da dẻ hoàn chỉnh, còn phần thân bị bỏng nặng, biến dạng hoàn toàn, mặt mũi cháy đen, ngay cả Liv cũng không đành lòng nhìn tiếp.

Lyle vẫn tiếp tục đào bới đống phế tích, hai bàn tay bị đất đá, xi măng và đinh sắt cào rách đến nát bươm. Cả Liv và Edward không ai dám chọc vào hắn, liếc mắt nhìn nhau, yên lặng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Hai tiếng sau, bọn họ gần như đã lật tung cả căn hầm lên, vẫn không tìm thấy cái chân còn lại.

Edward châm chước kiến nghị: “Lyle, hay chúng ta cứ ra ngoài trước, sau đó cho người đào hết chỗ này lên, tìm kỹ lại một lượt.”

Lyle giống như hoàn toàn không nghe được, vẫn tiếp tục nghiêm túc cẩn thân đào bới tìm kiếm.

Liv thở dài, “Lyle, đừng như thế. Kane đã chết rồi, có tìm thấy chân thì anh ta cũng không sống lại được.”

Lyle chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

Lần đầu tiên Liv bị chửi mà không tức nổi, chỉ cố gắng khuyên giải hắn, “Không phải tôi muốn chọc giận cậu, nhưng cái chân rất có thể đã bị bom nổ nát vụn, có tìm thế nào cũng phí công.”

Lyle quay đầu lại, chán ghét nhìn cô ta, “Tôi nói cút.”

Liv liếc mắt ra hiệu cho Edward rồi bước đến áp sát phía sau Lyle, nâng tay lên định bổ vào sau gáy hắn. Lyle lại y như có mắt sau đấu, nghiêng người tránh đi rồi lập tức xoay người lại kéo cánh tay Liv, tay còn lại bóp chặt cổ cô ta, siết lại, trong mắt là sát ý điên cuồng không hề che giấu, “Đừng cố đánh ngất tôi, lần thứ hai.”

Liv không nói được, trong cổ họng phát ra vài tiếng ú ớ mơ hồ.

Edward vội vàng chạy qua, bấm mạnh lên hai bên xương cổ tay đang bóp cổ Liv của hắn, cánh tay Lyle tê dại, không giữ được nữa mới chịu buông lỏng tay.

Liv vừa ho khan liên tục vừa vuốt vuốt cái cổ bị lòng bàn tay đầy máu của hắn nhuộm dính nhớp nháp: “Mẹ nó, cậu khỏe như thế từ bao giờ thế hả!” Ban nãy cô ta không đánh trả, là vì biết Lyle vẫn còn oán hận mình lần trước đánh ngất hắn đưa đi, bỏ lại Kane ở đây.

Liv cùng Edward không còn cách nào khác, đành phải tìm một lần nữa, kết quả vẫn như cũ, không thấy.

“Lyle, có lẽ suy đoán của Liv là thật, có tìm thế nào cũng vẫn không thấy.” Edward khuyên nhủ.

Lyle im lặng không nói gì.

Edward không đợi được câu trả lời của hắn, cúi người xuống muốn ôm bộ thi thể kinh khủng kia lên, lại bị Lyle ngăn lại: “Để tôi.”

Liv muốn cầm hai cánh tay đứt, cũng bị Lyle ngăn cản. Kane đã chết, hắn không muốn xác của y không có tôn nghiêm, ngồi xổm xuống cởi áo ngoài đem buộc cẩn thận hai cánh tay bị đứt vào phần thân, rồi mới trân trọng bộ thi thể kia ra ngoài.

***

Sau khi ra khỏi cửa hàng đồng hồ, Lyle dùng thẻ điều động một chiếc phi hành khí, trầm mặc ôm cái xác leo lên, Liv, Brian, Edward và hai thủ hạ theo sát phía sau. Thấy hắn thiết lập địa điểm đến là Omar, Liv không nhịn được hỏi: “Chúng ta không đi Lore tìm Candice sao?”

Hiện giờ là thời cơ tốt nhất để đi Lore, lực lượng đặc biệt tạm thời đã bị cắt đuôi, mặc dù quá trình không mấy vui vẻ, nhưng ít nhất cũng đã có thời gian để kéo giãn khoảng cách.

“Hiện giờ tôi chỉ muốn làm một chuyện.” Lyle bình tĩnh nói.

“Nổ tung trụ sở lực lượng đặc biệt?”

“Giết, giết hết.” Lyle chậm rãi nhắm mắt lại, “Báo thù cho ba, báo thù cho Kane.”

“Chỉ e lực lượng đặc biệt chỉ là công cụ, Chính phủ Avana mới là kẻ đứng sau cùng hạ lệnh.”

“Thế thì sao? Có thể tôi sẽ chết thật, nhưng chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định phải phá nát bọn chúng. Hủy diệt lũ khốn đó xong, sẽ đến lượt chính phủ. Tại sao bọn chúng muốn mạng tôi, tại sao lại có mã số 090001, tôi có quan hệ gì với Candice, những thứ đó, hiện tại không còn cần thiết nữa.”

***

Lyle quang minh chính đại trở về Omar, ngay buổi tối hôm đó, hắn đi gặp Leonard Kash.

Leonard nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc: “Lyle, sao muộn thế này cháu lại đến tìm ta?”

Lyle yên lặng nhìn ông, chậm rãi hỏi: “Chú Kash, bây giờ nếu cháu muốn quay về Fluorita, còn có thể không?”

Leonard không trả lời ngay, mà nghiêm túc hỏi lại: “Lyle, đã xảy ra chuyện gì?”

Đối diện với ánh mắt giống hệt như ba mình, lớp ngụy trang kiên cường của Lyle trong nháy mắt vỡ vụn, lẩm bẩm nói: “Bọn chúng giết anh ấy rồi, đến xác cũng không còn đủ…”

Lyle nghiêng đầu đi, không muốn để Leonard nhìn thấy mình khóc, cắn môi miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Cháu không còn gì nữa rồi.”

“Ngoan, đừng khóc.” Leonard than thở, đưa tay ôm lấy hắn, chậm rãi xoa lưng cho hắn, “Sao lại không còn gì, cháu vẫn còn ta, vẫn còn Fluorita. Ta sẽ giúp cháu hoàn thành tất cả những việc cháu muốn, không cần nguyên nhân, không hỏi lý do, giống như ta đã từng ủng hộ ba Adrian vậy.”

Lyle rốt cuộc không đè nén được nữa, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ như mưa tràn ra khóe mắt, ngữ điệu nghẹn ngào: “Từ bé đến giờ, cháu chưa từng thích thứ gì, anh ấy là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cháu không thể không có.” Hắn dừng một chút, phẫn hận nói, “Nhưng tên không đó chỉ biết xông ra che chắn cho cháu, không biết quý trọng bản thân mình, cháu căm thù anh ta!”

“Ngoan, nó yêu cháu mới nguyện ý vì cháu vào sinh ra tử.” Leonard nhẹ nhàng an ủi.

“Cháu thà anh ấy không yêu cháu.” Lyle một bên khóc vừa nói, “Chú Kash, anh ấy chết thật rồi, không dậy nữa…”

“Ngoan, tình yêu và linh hồn của Kane vẫn sẽ luôn ở bên cháu.”

Lyle khóc đến đầu óc mơ hồ, Leonard tưởng hắn chỉ là mệt quá nên ngủ thiếp đi, sờ trán mới phát hiện không đúng, vội vàng gọi bác sĩ tư nhân đến. Vết thương trên người Lyle không chỉ có một hai chỗ, hắn gãy hai cái xương sườn, cũng may không chọc vào phổi. Tay chân dày đặc vết thương, hai bàn tay chẳng có lấy một chỗ lành lặn, mười móng tay còn chưa đến ba cái.

Nhìn bác sĩ quấn băng khắp người hắn, Leonard thở dài, không dám tưởng tượng đứa nhỏ này lại tự hủy hoại bản thân đến mức đó.

Bác sĩ đi rồi, Leonard ngồi trông Lyle một lúc. Trước khi rời đi, ông khom lưng hôn nhẹ lên trán hắn, đau lòng than thở: “Đứa trẻ đáng thương.”

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại Lyle đã tỉnh táo hơn nhiều, bình tĩnh nói với Leonard: “Chú Kash, bất kể cháu làm gì, chú vẫn sẽ ủng hộ cháu chứ?”

Leonard khẳng định gật đầu: “Ta đã từng nói rồi mà, Avana không cho ta thứ gì, tất cả những gì ta có hiện tại đều là ba cháu cho ta. Nếu như ta có tín ngưỡng, Adrian chính là tín ngưỡng của ta. Bây giờ ba cháu không còn, ta sống cũng chỉ để giúp ông ấy bảo vệ cháu. Bất luận cháu muốn làm gì, ta đều sẽ giúp cháu. Nếu Adrian còn sống, cũng sẽ làm như vậy.”

“Những kẻ đã giết chết ba cháu và Kane, bất kể là lực lượng đặc biệt hay là chính phủ Avana, cháu muốn bọn chúng nợ máu trả bằng máu.” Lyle bình tĩnh nói.

Leonard mỉm cười: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đối đầu với lực lượng đặc biệt hay Chính phủ, nhưng nếu cần thiết, ta cũng không ngại thử một lần.”