Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 87: Hai cái mười sáu tôi cũng không cần



Kình Sa là một ông già hơn sáu mươi tuổi, râu tóc trắng xóa, bộ râu dài đến tận bàn tay còn được tết lại, vô cùng gái tính. Râu thì nhiều nhưng tóc thì chẳng có bao nhiêu, trên đỉnh đầu lại còn bị hói một mảng lớn, chỉ còn vài cọng tóc hoa râm lơ thơ phủ trên trán. Ông ta mặc một chiếc áo dài tối màu rộng thùng thình, nhìn qua trông như mấy ông già từ thời viễn cổ, già mà không yếu.

“Nghe nói hai người muốn giao dịch.” Kình Sa chậm rãi nói.

Đây là chuyên ngành của Ava, Kane không lên tiếng, đứng bên cạnh đóng vai vệ sĩ tiêu chuẩn, mặc kệ cô ta phát huy sở trường.

“Tôi muốn tìm một người, hy vọng ngài có thể giúp đỡ, thù lao bảo đảm.” Ava rút trong túi ra một cọc tiền đưa cho Kình Sa, “Đây là 50% đặt trước, sau khi tìm được người, sẽ giao nốt 50% còn lại.”

Kình Sa không cầm tiền, chỉ sờ sờ râu mép, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Các người muốn tìm ai?”

“Một người phụ nữ đến Lore mười một năm trước.”

“Các người xác định cô ta còn ở đây?”

Ava mỉm cười: “Chuyện này thì phải chờ ngài nói cho chúng tôi biết rồi.”

“Nói tên tuổi, tướng mạo, tất cả thông tin của cô ta, sau đó ta sẽ quyết định xem có muốn giúp các người không.”

“Nếu như chúng tôi biết những thứ đó thì đã không đến đây tìm ngài hỗ trợ. Tôi biết tìm một người không phải chuyện dễ dàng, trừ ngài ra không ai có thể làm được.”

Kình Sa yên lặng nhìn gương mặt mỹ lệ của Ava, đột nhiên xoay người rời đi, “Việc này ta không giúp được các người, các người tìm cao nhân khác đi.”

Ava lớn tiếng nói vọng theo: “Lão tiên sinh, không phải chúng tôi giấu diếm gì ngài, thật sự chúng tôi không có thông tin.”

Kình Sa không quay đầu lại, thanh âm già nua mà mạnh mẽ theo gió truyền lại: “Ta không bao giờ làm giao dịch không minh bạch, đây là lý do vì sao ta có thể bình an sống đến tận bây giờ.”

“Tôi có thể bảo đảm an toàn cho ngài.”

Kình Sa trào phúng “A” một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Kane lập tức áp sát theo, bàn tay túm lấy vai phải ông ta. Kình Sa cúi xuống tránh được, quay người lại, ngón tay như móc câu nhằm vào yết hầu y. Kane hơi nghiêng người, đỡ đòn, Kình Sa ngay lập tức tung một cước, y không tránh kịp, dùng cẳng chân đỡ xong, chỉ thấy cả chân tê cứng, cảm giác như vỡ nát cả xương đùi. Thân thủ Kình Sa hoàn toàn không hề già nua như tuổi tác, xương khớp nhỏ gầy thậm chí càng khiến động tác của ông ta linh hoạt và nhanh nhẹn hơn, càng khiến người ta thêm sợ hãi. Dưới nhịp độ tấn công dồn dập của ông ta, Kane rơi xuống thế hạ phong.

Bất lợi lớn nhất của Kình Sa chỉ có sức bền. Duy trì như thế hơn ba phút, ông bắt đầu xuống sức. Thời gian càng lâu, Kane đã quen dần với thế đánh của ông ta, sức lại dai hơn, thân thủ thể lực lại đều không thua gì.

Năm phút sau, Kane ấn Kình Sa xuống đất. Ông ta quỳ một gối xuống, hai tay bị y kẹp chặt phía sau, tư thế vô cùng chật vật.

Kane lập tức buông tay, thấp giọng nói, “Mạo phạm rồi.”

Kình Sa hừ hừ xoa cổ tay đứng dậy, râu mép dài miên man được tết lại rung bần bật, mà vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm túc, nhìn qua cực kỳ buồn cười, “Các ngươi dám uy hiếp ta?!”

Ava lắc đầu: “Không, chỉ là chúng tôi không có nhiều thời gian. Lão tiên sinh, chúng tôi thật sự cần nhanh chóng tìm được người này.”

“Các người hẳn phải biết, đến mức phải chạy tới Lore hơn phân nửa chẳng phải loại công dân tốt tuân thủ pháp luật gì. Người các người đang tìm, chưa chắc không có kẻ khác cũng đang tìm, mà nếu “kẻ khác” kia là Chính phủ, người các người tìm chắc chắn sẽ không có kết quả tử tế. Nhìn mặt các người là đủ biết người kia lai lịch không đơn giản, sao ta lại phải mạo hiểm cái mạng già này để giúp các người?”

Ava nghe khẩu khí của ông ta đã biết vẫn còn có cửa thương lượng, thở phào một hơi: “Vì chúng tôi đã chi rất nhiều tiền?”

Kình Sa híp mắt suy nghĩ, đột nhiên chỉ vào Kane: “Ta muốn cậu ta.”

Ava dò hỏi: “Ý của ngài là?”

Kình Sa sờ sờ râu mép: “Cháu gái ta năm nay vừa tròn mười sáu.” Ý là muốn Kane cưới cháu gái mình.

Kane cười nhạo: “Hai cái mười sáu tôi cũng không cần.”

Ava ho khan hai tiếng, nhướn nhướn mày với y, ám chỉ Lyle cũng mới mười tám tuổi thôi, biết tự giác tí đi.

Kình Sa trợn mắt: “Thế chẳng phải là hời cho cậu quá à.”

Kane yên lặng nhìn ông, nhàn nhạt nói: “Sau khi tìm được người, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, không ở lâu thêm.”

“Lúc đến tay không, lúc về có thêm một người vợ vừa trẻ vừa đẹp lại còn không muốn?!”

Đem cháu gái mình giao cho một người đàn ông vừa mới gặp mặt chưa được nửa ngày, cứ coi như Kình Sa cảm thấy đánh nhau với y không tệ, cũng không đến mức này, trừ khi…

Kane nói thẳng: “Ngài gặp phiền toái gì sao?”

Kình Sa hừ lạnh: “Thằng nhóc cậu phản ứng cũng nhanh thật. Đã vậy ta cũng nói thẳng, ta không cần tiền của hai người, chỉ cần cậu chịu cưới cháu gái ta, dẫn nó rời khỏi Lore, ta sẽ giúp các người tìm người.”

“Tôi có thể đưa cháu gái ngài rời khỏi Lore, nhưng cưới thì không. Tôi biết tại sao ngài lại yêu cầu như thế, ngài sợ chúng tôi lúc đi khỏi đây sẽ bỏ lại cháu gái ngài. Tôi đảm bảo chuyện đó sẽ không xảy ra, chúng tôi sẽ dàn xếp thỏa đáng cho cháu ngài.”

Kình Sa hỏi: “Sao ta phải tin mấy người?”

“Lão tiên sinh.” Ava lên tiếng hấp dẫn sự chú ý của ông, tay phải làm một động tác tương đối phức tạp, cong lưng cúi người, thành khẩn nói, “Chắc ngài cũng biết thợ săn tiền thưởng có vai trò thế nào, thân là người môi giới của bọn họ, tôi cam đoan ngài có thể tin tưởng tôi.”

Kình Sa rõ ràng biết ý nghĩa của động tác tay kia là gì, im lặng nửa ngày mới mở miệng: “Người phụ nữ các người muốn tìm, còn biết những tin tức gì liên quan không?”

***

Nhìn bóng lưng lọm khọm của Kình Sa khuất dần, Ava thở dài: “Ông già đáng thương, nhất định là động phải thành phần trâu chó nào đấy, biết mình tám phần mười không sống được nữa mới phải nhờ chúng ta đưa cháu gái đi.”

Kane từ chối cho ý kiến.

Ava xoay người trêu chọc y: “Số đào hoa của cậu đúng là đốt mãi không hết.”

“Đấy là trẻ con vị thành niên, số đào hoa cái gì.”

“Cậu có dám cam đoan với tôi lần đầu tiên cậu lôi Lyle lên giường cậu ấy thành niên rồi không?” Ava cười đến vô cùng thiếu đòn.

Kane nhấc chân đi thẳng, âm thanh từ xa xa vọng lại hòa lẫn trong gió biển, “Đừng tò mò chuyện giường chiếu của người khác. Nếu đói khát quá thì tìm vài ngư dân đi, tôi thấy bọn họ cũng cường tráng lắm đấy.”

Ava ở phía sau bất mãn nghiến răng: “Nhưng mà toàn mùi cá! Lên giường ngửi cái thứ mùi đấy còn làm ăn cái quái gì được!”

***

Fluorita công khai đối đầu với lực lượng đặc biệt gần như đã là chuyện mà tất cả Avana đều biết. Sau đó lại có một bản báo cáo nhiệm vụ của đặc công chính phủ bị công khai, trong báo cáo miêu tả cặn kẽ các đặc công là dùng cách thức gì để phá hủy phòng thí nghiệm hóa học dưới lòng đất —— thậm chí triệt tiêu cả tính mạng của nhân viên bên trong, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hầu hết công dân đều lên án gay gắt.

Hành vi này của Lyle tính ra thuộc vào loại tiết lộ cơ mật tinh cầu, vi phạm pháp luật Avana, nhưng Anderson dẫn đầu đoàn luật sư của Fluorita kiên quyết phủ nhận cáo trạng đến cùng, đánh mạnh vào việc thế nào được coi là “cơ mật tinh cầu”, nói hai ba câu lại dẫn về việc vì sao phải thực hiện nhiệm vụ đó, mà lực lượng đặc biệt không cung cấp được lý do —— hoặc có lẽ có, nhưng lại chẳng dám công khai.

Các nhóm công dân phản đối bắt đầu tập hợp lại biểu tình bên ngoài trụ sở lực lượng đặc biệt, phản đối hành vi vô nhân đạo của bọn họ.

Lực lượng đặc biệt vấp phải làn sóng đả kích chưa từng có từ phía dư luận.

Cùng lúc đó, lực lượng đặc biệt tiếp tục phái ra ba đặc công tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Lyle. Nếu đã dám công khai tuyên chiến, Lyle đương nhiên sẽ phải chuẩn bị kỹ càng, vũ khí đám Liv dùng đều là hắn bỏ giá cao mua hàng tiên tiến nhất từ tội phạm buôn lậu vũ khí. Còn lực lượng đặc biệt vì kinh phí hạn chế, không cần nói cũng đủ biết nhiệm vụ ám sát lại một lần nữa thất bại.

Điều duy nhất khiến Lyle kinh ngạc là tên Alpha lần trước không tiếp tục đuổi giết hắn. Edward nói gã Alpha kia không ra mặt vì sợ bị Chính phủ Avana chú ý, bởi vậy bất kể vũ khí hay thiết bị truyền quang đều không dám dùng. Chỉ sợ một khi kẻ đó xuất hiện lần thứ hai, sẽ không dễ gì đối phó được.

Tập đoàn dược phẩm Jasper xảy ra vấn đề về an toàn dược phẩm, đã bị cơ quan chức năng tiến hành điều tra, toàn bộ hoạt động của tập đoàn bị tạm ngừng, mỗi ngày tổn thất đến hàng trăm vạn tinh tế tệ. Lyle cũng đã sớm chuẩn bị trước, thu hồi và phân tán toàn bộ ngân sách về danh nghĩa tài sản cá nhân, chỉ để lại một tập đoàn hữu danh vô thực.

Lần đánh cuộc này hắn đã đặt cược tất cả, được ăn cả ngã về không, tập đoàn dược phẩm chỉ là vật hy sinh đầu tiên.

Chiều hôm đó, sau khi tiễn Cameron về, Lyle thấy Daniel đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.

“Tôi rất tiếc về chuyện của Kane.” Vào phòng khách rồi, Daniel nắm chặt tay hắn, thành khẩn nói.

Lyle rút tay về, nhàn nhạt cười: “Nếu thương tiếc thật thì đứng nhắc đến. Các người cứ từng người từng người một nhắc đi nhắc lại, là sợ tôi chưa đủ nhớ sao.”

Không chờ Daniel trả lời, hắn đã nói tiếp, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi chỉ đến thăm cậu một chút thôi.” Daniel chăm chú nhìn Lyle.

Lyle vùi người vào ghế sô pha, mệt mỏi xoa trán, thuận miệng nói: “Tôi còn tưởng anh rời khỏi Avana từ lâu rồi chứ.”

Ánh mắt Daniel vẫn khóa chặt trên người hắn, “Phải gặp được cậu tôi mới yên tâm đi được.”

Lyle lạnh nhạt đuổi người: “Bây giờ gặp rồi đấy, anh có thể tiếp tục cuộc sống lang thang của mình được rồi.”

Daniel siết chặt tay, trầm mặc rất lâu mới lấy dũng khí nói: “Nếu như cần, tôi có thể ở lại giúp cậu, tôi biết tình cảnh hiện giờ của cậu rất khó khăn…”

“Thứ khó khăn nhất đâu phải là tình cảnh…” Lyle vô thức lẩm bẩm. Nhận ra bản thân đã bộc lộ quá nhiều cảm xúc, hắn lập tức lấy tay đỡ trán, ngăn không cho đối phương nhìn thấy vẻ mặt mình. Từ góc độ của Daniel, chỉ thấy được chân mày Lyle đang nhíu chặt.

“Tôi có thể ở lại cùng cậu, cho dù là lấy thân phận bạn bè cũng được.” Daniel cố gắng biểu hiện thành ý, muốn vươn tay nắm lấy tay hắn.

Lyle lập tức tránh đi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa đi về phía phòng sách vừa nói: “Tôi không cần ai hết. Lòng tốt của anh tôi nhận, chúc anh đi du lịch vui vẻ, không tiễn.”