Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 92: Tôi sẽ ở đây



Cho dù Edward hai tay hai súng, cũng chẳng thể cứu vãn nổi tình thế của bọn họ.

Từ đại sảnh rẽ phải, hành lang càng chạy càng hẹp, bọn họ chỉ có hai người, mà đối phương có tận năm nam ba nữ. Một nam đặc công trong đó trên đùi bị thương, hành động bất tiện, chỉ có nửa sức chiến đấu. Mặc dù vậy, với thế cục 2: 8 này, xác suất thắng của bọn họ vẫn quá xa vời.

Súng mà Lyle đang dùng là khẩu D.E trước đây Kane vẫn thường dùng, trọng lượng lớn và độ giật mạnh hơn rất nhiều so với súng ngắn thông thường. Lực tay của Kane tốt, kỹ thuật chắc, thích hợp dùng loại súng này, nhưng Lyle thì khác, lực dồn vào cánh tay quá nhiều khiến hắn dần dần mất sức, độ chính xác của đường đạn cũng không cao. Hắn cố gắng tập trung tinh thần, vừa từ từ áp sát đám đặc công vừa câu được câu chăng nói chuyện với Edward.

“Lần nào cũng chơi cái trò lấy ít địch nhiều này đúng là chẳng vui vẻ gì. Sớm muộn cũng có một ngày tôi cho chúng biết cảm giác bị lấy thịt đè người là thế nào.”

“Nhưng lần nào chúng ta cũng thắng mà, không phải sao?”

“Hy vọng hôm nay cũng có vận may như thế.” Lyle nổ súng bắn vào ngực trái tên đặc công ở gần mình nhất, hết đạn. Viên đạn ban nãy bắn ra cũng găm vào áo chống đạn, mặc dù không giết được tên đặc công kia, nhưng cũng đủ khiến gã mất năng lực chiến đấu.

Cùng lúc đó, Edward bắn một phát xuyên yết hầu một nữ đặc công, sau đó tiếp tục bắn một phát vào chân tên đặc công đã trúng đạn của Lyle ban nãy.

2:6, Lyle tự trấn an, thế cục ngày càng khả quan hơn rồi. Hắn lui về cạnh cửa, hít sâu một hơi, tay phải cầm súng run bần bật không dừng được, đến độ lúc đổi đạn còn khiến băng đạn mài vào cạnh súng phát ra tiếng vang ken két. Lyle vội vàng giữ chặt khẩu súng trong tay, lẩm bẩm, “Ngoan nào, giống như lúc mày ở trong tay Sweetheart ấy, giúp tao một chút nữa thôi.”

Edward phát hiện ra hắn không ổn, trực tiếp quăng khẩu súng bên tay trái cho Lyle, “Dùng cái này đi, đưa khẩu kia cho tôi.”

Lyle có chút không cam lòng, do dự một giây, cắn răng đổi súng cho Edward.

Sáu đặc công còn lại đã đến rất gần, trong đó có ba tên chỉ cách hai người họ khoảng cách một phòng bệnh. Tiếng súng nổ dày đặc vang lên bên tai, Lyle cùng Edward nấp cạnh cửa, việc duy nhất có thể làm là cố gắng để không bị đạn bắn trúng, càng đừng nói đến bắn trả.

“Cứ tiếp tục thế này không ổn.” Edward nghiến răng, “Lyle, tôi yểm trợ cậu, tôi đếm tới ba, sau đó tôi chặn chính diện, cậu tranh thủ chạy đi, rõ chưa?”

Lyle không chút do dự phủ quyết: “Không, tôi sẽ ở đây.”

Nói trắng ra, Edward thực chất không phải vệ sĩ của hắn. Edward giúp hắn là vì Ace, mà Ace giúp hắn là vì Kane, bọn họ vốn dĩ không hề có nghĩa vụ phải bán mạng vì hắn. Trên đời có những mối quan hệ rất kỳ diệu, ví dụ như giữa hắn và Ace, hay giữa hắn và Edward. Xét về quan hệ, bọn họ thậm chí ngay cả bạn bè cũng không phải, nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất, bọn họ không bao giờ bỏ lại hắn, thậm chí liều cả mạng mình để bảo vệ hắn, không vì bất cứ cái giá nào, không đòi hỏi bất kỳ điều kiện gì, như thể một loại bản năng bầy đàn, loại bản năng bảo vệ của con đầu đàn đối với “kẻ yếu”.

Lyle thực sự rất cảm kích bọn họ.

Không chờ Edward phản ứng lại, hắn bắt đầu nhỏ giọng đếm: “Một, hai…”

Từ “Hai” vừa ra khỏi miệng, Edward đã bước ra khỏi khu vực an toàn, hai tay nổ súng liên tục, không quay đầu lại hô to, “Đi nhanh đi!”

Lyle cắn răng, trong lòng vừa bất lực vừa tức giận. Cuối hành lang là cửa thoát hiểm, cách bọn họ khoảng một trăm mét, chỉ cần đến được cánh cửa kia, bọn họ sẽ có cơ hội thoát thân.

Chỉ có gần một trăm mét…

Thật không cam lòng…

Hắn siết chặt tay, chạy về phía cửa thoát hiểm. Tiếng đạn bắn vào tường bên người như tiếng nhạc đệm của tử thần. Còn năm mươi mét, Lyle dừng bước, quay đầu lại, thấy Edward đang quỳ một chân xuống đất, nữ đặc công đứng trước mặt lạnh lùng cười gằn một tiếng, giơ tay chuẩn bị bóp cò súng.

“Ầm” một tiếng, không biết bao nhiêu tiếng súng đồng thời vang lên cùng lúc. Lyle đưa tay bịt chặt mạn sườn bên trái đang chảy máu, trong miệng trào lên mùi máu tanh nồng nặc. Trước lúc hôn mê, hắn chỉ kịp xác nhận, nữ đặc công muốn giết Edward đã bị mình bắn xuyên đầu.

***

Sau khi Liv xuất hiện, ba bốn tên đặc công bên chỗ Brian không đến hai phút đã giải quyết xong, nhanh chóng kết thúc trận chiến ngắn ngủi này.

Brian nhìn thảm trạng của Lyle và Edward, nhanh chóng gọi điện thông báo Vincent chuẩn bị phẫu thuật.

Liv chạy đến, ngồi xổm xuống ôm lấy Lyle. Vết thương bên mạn sườn hắn vẫn đang chảy máu, mũi và miệng liên tục trào ra máu tươi. Liv vội vàng quay đầu hét lên với Brian: “Xương sườn cậu ấy bị gãy, hình như cắm vào phổi rồi! Không kịp về đâu, lập tức liên hệ bệnh viện cấp cứu ngay, gọi Vincent đến luôn đi, nhanh lên!”

Brian gật đầu, nhanh chóng truyền đạt lại cho Vincent và liên lạc với phía bệnh viên, sau đó cúp máy, đi tới chỗ Edward. Edward vẫn tỉnh táo, trên người bị đạn bắn thủng lỗ chỗ, đùi trái hai phát, vai phải một phát, còn lại thì trúng vào khu vực có áo chống đạn. Brian cẩn thận kiểm tra xương sườn của Edward hết một lượt, xác nhận không gãy mất cái nào mới yên tâm thu tay về, cảm thán, “Ăn bao nhiêu đạn thế mà không phát nào trúng chỗ yếu hại, số may.”

Edward đau đến trắng bệch cả mặt, miễn cưỡng cười lấy lệ, “Vậy à.”

Vết thương và đường hô hấp của Lyle xuất huyết rất nghiêm trọng, Liv không dám di chuyển hắn, sợ động vào lại càng nghiêm trọng thêm, chỉ dám nhẹ nhàng giúp hắn lau máu trào ra từ miệng và mũi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Lyle tái nhợt, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, không có bất cứ phản ứng gì, hàng mi dài yên tĩnh phủ xuống che khuất đi vết quầng thâm dưới mi mắt, vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Liv nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, vội vàng nói: “Không sao đâu, Lyle, cố gắng lên, sắp ổn rồi.”

Hơn mười nhân viên y tế vội vàng chạy như ma đuổi về phía này, theo sau là bốn hộ sĩ đẩy hai cáng cứu thương. Hai hộ sĩ cẩn thận nhấc Lyle lên cáng, hai bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tình huống và tiến hành sơ cứu ban đầu cho hắn. Một cái bác sĩ khác kiểm tra cho Edward, sau đó nhanh chóng di chuyển cáng cứu thương của anh ta vào thang máy.

Có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi từ đầu vẫn luôn đứng cạnh hai bác sĩ sơ cứu cho Lyle, thỉnh thoảng còn trao đổi gì đó với họ, sắc mặt nghiêm nghị, có lẽ là người có địa vị cao ở nơi này. Sau khi người nọ nói gì đó với hai bác sĩ kia, hai bác sĩ cùng mấy y tá và các hộ sĩ lập tức di chuyển cáng cứu thương sang một tòa nhà khác của bệnh viện, Liv ra hiệu Brian theo sau bọn họ, còn mình thì đi đến chỗ người đàn ông kia.

“Lyle thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Liv ngay cả tên tuổi chức danh cũng không hỏi, trực tiếp hỏi thẳng người đàn ông trung niên nọ.

“Cậu ấy bị gãy hai xương sườn, cả hai đều đâm xuyên màng phổi. Nguy hiểm tính mạng thì chắc chắn có, còn ở mức nào thì cần xem kết quả kiểm tra cụ thể…”

Người nọ còn chưa nói xong, họng súng đã kề sát lên huyệt thái dương.

“Những lời tôi nói đều là thật.”

“Tôi không bảo ông không nói thật, chỉ là nghe mấy câu ông nói xong, tâm tình tôi khá là không tốt.”

Bị súng chĩa thẳng vào đầu, người đàn ông kia cũng không hề hoảng loạn, nhìn thẳng Liv, ngưng trọng nói: “Tôi cũng muốn nhanh chóng cứu cậu Jasper không thua gì cô. Cho dù không đề cập đến quan hệ cá nhân của tôi với ngài Jasper quá cố, lấy thân phận của cậu Jasper, nếu bị tập kích rồi chết trong bệnh viện của tôi, không cần tôi nói chắc cô cũng biết sẽ mang đến hậu quả gì cho bệnh viện. Bất kể vì lý do gì, tôi sẽ dồn hết tất cả những gì chúng tôi có để giành lại mạng sống cho cậu ấy, tôi bảo đảm với cô.”

***

Một người giúp việc phụ bếp cho Mắt ưng sắp sinh con, hai ngày trước vừa xin nghỉ. Dưới sự giúp đỡ của người giúp việc chuyên đi mua thức ăn, Ava dễ dàng được nhận, trở thành một trong sáu người giúp việc trong bếp. Từ đầu tới cuối, Ava đã gặp được vị quản sự chịu trách nhiệm cao nhất trong nhà bếp và cả ba nữ đầu bếp, nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào để bắt chuyện với họ. Quản sự râu rậm nói với cô ta, ở đây nói ít làm nhiều, trừ nhà bếp và chỗ ở ra không được đi đâu khác, cũng nghiêm túc nhắc đi nhắc lại hậu quả nghiêm trọng nếu phát hiện hành vi trộm cắp.

Trong lòng Ava nôn nóng đến phát điên, điên cuồng chửi Kane đến máu chó đầy đầu.

Kane muốn vào Mắt ưng lại không dễ dàng được như vậy. Mắt ưng có chương trình chọn lọc người gia nhập rất nghiêm khắc, Kane cùng rất nhiều ngư dân trải qua các bước kiểm tra, cuối cùng chỉ còn lại ba người. Hôm sau, một người đàn ông trên má phải có một vết sẹo dài xuất hiện, hai ngư dân bên cạnh y lén lút nói chuyện với nhau, người mặt có sẹo này là người đứng thứ hai trong Mắt ưng.

Kane buồn bực khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường nhắm mắt, chờ khi người mặt sẹo đến gần mới đứng thẳng dậy. Mặt sẹo nhìn y, sắc mặt khó coi hỏi: “Tên là gì?”

Kane đều đều đáp: “Kane Campbell.”

Ở tinh cầu xa lạ này, y không cần dùng thân phận giả cũng sẽ không ai phát hiện ra.

Hai ngư dân bên cạnh ghen ghét nhìn Kane, có vẻ như đang đố kị vì y là người đầu tiên được mặt sẹo hỏi tên.

“Từng giết người chưa?” Mặt sẹo nhìn thẳng vào mắt Kane, hăm dọa hỏi.

“Giết rồi.”

“Cảm giác thế nào?”

Kane cười ra tiếng: “Nếu lần đầu tiên thì nôn, còn bây giờ… chẳng có cảm giác gì.”

Mặt sẹo rút bên hông ra một thanh đao lớn, lưỡi đao to bằng bàn tay người trưởng thành, đưa cho y, dứt khoát nói: “Giết bọn họ đi.”

Hai ngư dân theo bản năng lùi về sau, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cùng phòng bị. Qua những vòng kiểm tra trước, bọn họ đã biết năng lực của Kane, vừa nghĩ tới y chuẩn bị làm gì, sắc mặt cả hai đều trắng bệch.

Kane nhìn thanh đao trong tay, thanh đao sắc bén nằm trong tay y linh hoạt chuyển động, phản xạ ra thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo hung tàn.

“Không ra tay được?” Mặt sẹo trào phúng hỏi.

“Không, chỉ là không quen dùng loại vũ khí này.”

Vừa dứt lời, Kane lập tức động thủ, hai ngư dân kia hoàn toàn không phải đối thủ của y, chẳng mấy chốc trên cổ mỗi người đã xuất hiện một vết cắt không sâu. Hai ngư dân môi trắng bệch, run lẩy bẩy, người có vóc dáng thấp hơn đã sợ đến không đứng nổi, dưới đũng quần ướt đẫm một mảng.

Kane khẽ thở dài, không cần nhìn cũng biết mặt sẹo sẽ không quá thoả mãn với kết quả này, dứt khoát giết hai người ngư dân này mới là lựa chọn tốt nhất. Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ làm như vậy, vì thực hiện mục tiêu, không có gì mà y không làm. Nhưng hiện tại, có lẽ vì ở cùng Lyle quá lâu, dù cho là vì mục tiêu, Kane cũng không thể tùy tiện cướp đi sinh mạng của hai người vô tội.

Mặt sẹo không nói gì rời đi, trước khi đi gã nói với Kane nói, chiều nay sẽ dẫn y đi gặp các anh em khác.

Đây coi như là thông qua kiểm tra, thành công gia nhập Mắt ưng.

Nửa đêm ngày hôm đó, Kane đột nhập vào khu chỗ ở của phụ bếp. Ava và một người giúp việc nữa ở cùng một phòng, sau khi đảm bảo người giúp việc kia đã hôn mê, Ava mới nghiêm trọng nhìn Kane.

Kane hỏi: “Cô gặp được Cassandra chưa? Cô ta có phải Candice không?”

Ava lắc đầu: “Tôi còn không có cơ hội để nói chuyện với cô ta. Kane, tôi tìm cậu để nói một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Lyle bị phục kích, xương sườn đâm vào phổi, xuất huyết nội rất nghiêm trọng, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”