Kim Bài Đả Thủ

Chương 118



Trong ngực hai người đều cất giấu bí mật, đây là cái giá phải trả, nếu bảy năm qua là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn, hắn tình nguyện dùng mạng sống của mình đổi lại bảy năm cho Phòng Vũ! Dương Lỗi hôn khắp toàn thân Phòng Vũ, giống như đang chạm vào bảo vật quý giá nhất, hắn nghe tiếng thở dốc dồn dập của Phòng Vũ, mơn trớn mỗi một tấc da thịt của Phòng Vũ. Dù cho bảy năm đã trôi qua, hắn vẫn nhớ rõ từng đường vân da của cơ thể này, mỗi một nơi gồ lên đều khắc sâu vào trong máu, trong xương tủy của hắn. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa dám tin người này thật sự đang ở trong lòng mình, chỉ hôn làn da của người ấy thôi đã khiến hắn có xúc động muốn khóc. Dương Lỗi xoa nắn hạ thân sung mãnh của Phòng Vũ, vận dụng hết mọi kỹ xảo, nhìn Phòng Vũ nhíu mày thở dốc vì động tác của mình, nhìn gương mặt gợi cảm của người đàn ông này, Dương Lỗi như phát điên…

Hắn cúi xuống ngậm hạ thân của Phòng Vũ, dùng lưỡi bao bọc, liếm mút, tựa như lần đầu tiên làm thế cho Phòng Vũ nhiều năm về trước, hắn muốn liếm đến khi Phòng Vũ bắn mới thôi, muốn nuốt vào tất cả của Phòng Vũ, từ trong tới ngoài, mỗi một bộ phận trên cơ thể của Phòng Vũ, giống như chưa từng mất đi Phòng Vũ…

Thế nhưng Dương Lỗi thình lình bị Phòng Vũ kéo dậy, hông của hắn bị nhấc lên cao, Phòng Vũ đè Dương Lỗi xuống ván giường phía sau, vật nóng cương cứng vừa to lại dài chống ngay cửa sau của hắn…

“… A!”

Ngay khoảnh khắc Phòng Vũ nhấp vào, Dương Lỗi lập tức bật ra tiếng rên rỉ. Phòng Vũ ôm Dương Lỗi, dừng động tác, bắt đầu khuếch trương, bôi trơn, Dương Lỗi lại ôm chặt Phòng Vũ, khàn giọng nói:

“… Đừng ngừng!”

Phòng Vũ xâm nhập một cách kiên quyết, cường ngạnh nhưng không kém phần cẩn thận, khi cơn đau dữ dội vì nơi chật hẹp bị bổ ra truyền đến, Dương Lỗi lại cảm thấy thỏa mãn và yên tâm đến lạ, hắn muốn bản thân khắc ghi cơn đau này, khắc ghi cảm giác trọn vẹn khi được lấp đầy này, cũng như nhớ rõ hối hận vô vàn không thể bù đắp và tình yêu say đắm ghi lòng tạc dạ của mình.

Nhờ tinh dịch của Dương Lỗi bôi trơn, Phòng Vũ lại đâm vào trong cơ thể Dương Lỗi, vùi vào nơi sâu nhất của Dương Lỗi, đến khi hai người rốt cuộc hòa làm một, Dương Lỗi nghe Phòng Vũ phát ra tiếng thở dốc đứt quãng từ sâu trong cổ họng, trầm thấp mà khó nhịn gọi tên mình:

“… Dương Lỗi!”

Ngón tay Dương Lỗi bấu vào lưng Phòng Vũ, ngay cả eo hông cũng run rẩy…

Nơi giao hợp gắn liền của bọn họ truyền đến nhịp đập rõ ràng mà mạnh mẽ, dẫn dắt nhịp tim nhảy loạn và mạch máu tuôn trào của cả hai, bọn họ ôm nhau không động đậy, Phòng Vũ kiên nhẫn đợi Dương Lỗi thích ứng, mặc cho cảm giác mất rồi lại được thấm vào tứ chi bách hài (bốn chi trăm xương), thấm đẫm mỗi một giọt máu, mỗi một tế bào…

Bảy năm qua, hệt như đến giờ phút này Dương Lỗi mới có cảm giác mình còn sống, hắn cảm nhận Phòng Vũ một cách tham lam, hắn bị cảm giác lấp đầy trọn vẹn kia gọi về ý thức tồn tại của mình, cứ như đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhịp đập của trái tim vậy, thậm chí còn nghe thấy mỗi đợt rung giật hay phình lên của Phòng Vũ trong cơ thể mình. Hắn vuốt ve chiếc cằm rắn rỏi của Phòng Vũ, hôn Phòng Vũ, xoa nắn tấm lưng dày lực lưỡng của Phòng Vũ đang đè lên người mình, để trái tim mình kề sát lồng ngực đang nảy lên của Phòng Vũ…

Phòng Vũ bỗng nhiên cử động, giữa những va chạm như gió táp mưa rào, Dương Lỗi ngửa đầu ra phía sau…

Bầu không khí bùng cháy, vỡ toang, co thít, tiếng thở dốc dày đặc, tiếng rên rỉ dồn dập, tiếng rên hừ khản đặc hòa với tiếng va đập ướt át, vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp.

Phòng Vũ tách hai chân Dương Lỗi ra, uốn cong đầu gối của hắn, thúc hông, đâm chọc, hắn ưỡn lưng để cho hạ thân thô dài của mình đâm vào đến lút cán, rồi lại rút hết ra, mạnh mẽ đong đưa phần hông. Dương Lỗi rên rỉ, lay động theo từng đợt va chạm của Phòng Vũ, chiếc giường cũng không chịu nổi độ lực đưa đẩy của hai người, phát ra tiếng vang trầm đục gấp gáp.

Phòng Vũ đâm thật sâu vào bên trong, dù cho đã đến chỗ sâu nhất, hắn vẫn cố thúc vào cho bằng được, giống như sâu thế nào cũng không đủ. Phòng Vũ vừa chuyển động vừa quan sát Dương Lỗi, mái tóc đen mướt mồ hôi dán lên gương mặt anh tuấn và nam tính của Dương Lỗi, mồ hôi dọc theo đường cong rắn rỏi trên gương mặt Phòng Vũ nhỏ xuống theo nhịp độ của hắn, Dương Lỗi khẽ nhếch miệng, bật ra tiếng rên rỉ khó mà nhẫn nhịn, ánh mắt hắn nhìn Phòng Vũ khiến cho Phòng Vũ trong cơ thể hắn cứng đến phát đau…

Chỉ khi tiến vào nơi sâu nhất của Dương Lỗi, chỉ khi bị cửa sau nóng bỏng căng chặt của Dương Lỗi bao bọc, cảm nhận nhiệt độ nóng nhất từ bên trong cơ thể Dương Lỗi, Phòng Vũ mới có thể xác định, Dương Lỗi không có việc gì, Dương Lỗi đang ở ngay dưới thân mình, sống sờ sờ, có máu có thịt, hắn chưa để mất Dương Lỗi trong bão tố trên núi, đây cũng không phải là ảo ảnh viễn vông ở lao tù. Mỗi lần thúc vào cơ thể Dương Lỗi, Phòng Vũ càng vững tin vào phần chân thực này, trong lòng mới không còn hoảng hốt, không còn sợ hãi!

Phòng Vũ cúi đầu nhìn mình ra vào trong cơ thể Dương Lỗi, nhìn vật thô to của mình hết đâm vào lại rút ra ngay cửa sau của Dương Lỗi, hắn kéo tay Dương Lỗi, đặt tại nơi hai người gắn kết, để cho Dương Lỗi sờ vật cứng nóng như lửa đang thúc liên tục vào cơ thể chính mình. Khi nhiệt độ từ tay Dương Lỗi chạm đến nơi bọn họ kết hợp, hơi thở của Phòng Vũ bỗng nhiên rối loạn, hắn thô bạo thúc vào mông Dương Lỗi, sâu đến mức như muốn nhét cả hai túi vào bên trong, giống như muốn đóng đinh Dương Lỗi trên giường, Dương Lỗi bị đâm đến nỗi không khống chế được mà co quắp…

Phòng Vũ đỡ lấy Dương Lỗi, nghiền áp, ma sát, hai mắt Phòng Vũ đỏ cả lên, hắn đẩy cong eo Dương Lỗi, đặt hết sức nặng toàn thân vào nơi hai người kết hợp, nhấn mạnh xuống dưới, chiều sâu xỏ xuyên khiến Dương Lỗi có cảm giác như bị chẻ làm đôi, Dương Lỗi nhịn không được co kẹp, ép chặt phần dưới. Phòng Vũ phát ra một tiếng gầm khẽ, tần suất càng lúc càng rối loạn, động tác càng thêm dồn dập và gấp gáp. Linh hồn và thể xác của Dương Lỗi đều mất kiểm soát, hắn ghìm chặt bờ mông Phòng Vũ đang liên tục thúc về phía mình, vịn cổ Phòng Vũ, điên cuồng truy đuổi môi Phòng Vũ… Đây là người mà hắn yêu sâu đậm nhất, cũng là người mà hắn tổn thương nặng nề nhất, người đó muốn cái gì hắn cũng đồng ý, nếu người đó muốn mạng của hắn, hắn bằng lòng lập tức chết ngay tại đây!

Phòng Vũ hôn Dương Lỗi đắm đuối, đẩy ngược tiếng rên rỉ không kiềm chế được của Dương Lỗi vào trong miệng, hạ thân liên tục đâm rút, đến mức Dương Lỗi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài. Dương Lỗi bị đau đớn và khoái cảm cực hạn làm cho phát rồ, Dương Lỗi phát ra một tiếng gọi không thành lời…

Phòng Vũ đè Dương Lỗi xuống giường, hông run rẩy rồi phun trào ào ạt trong cơ thể Dương Lỗi… Dương Lỗi cũng bắn ra dịch nóng, phun lên phần bụng đang kề sát của hai người…

Hai người giống như vừa trồi lên từ trong nước, toàn thân ướt đẫm ôm lấy nhau, bình ổn nhịp tim dồn dập, quấn quýt hơi thở của đối phương. Dương Lỗi mất nửa ngày cũng chưa thể hồi phục tinh thần, Phòng Vũ nhổm người lên, hạ thân vẫn còn ở trong cơ thể Dương Lỗi, hắn nhẹ nhàng mơn trớn mồ hôi trên mặt Dương Lỗi, cúi đầu hôn Dương Lỗi, hôn đến khi Dương Lỗi tỉnh táo lại, đưa tay sờ mặt Phòng Vũ.

“… Anh…”

Dương Lỗi thở hổn hển, chỉ nói một chữ, Phòng Vũ nắm tay hắn trong lòng bàn tay.

“… Tôi thế nào?” Phòng Vũ dịu giọng nói.

“… Chỗ đó của anh… sao lại dài hơn rồi…”

Dương Lỗi ngây ngô thốt ra một câu, Phòng Vũ dường như thô to hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn…

“Mẹ kiếp…”

Phòng Vũ nở nụ cười, vật chôn sâu trong cơ thể Dương Lỗi lại không an phận ngóc đầu lên, Phòng Vũ cúi người hôn khóe miệng Dương Lỗi một cái, kề sát bên tai Dương Lỗi, khàn giọng nói một câu.

“… Muốn em.”

“……”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, Dương Lỗi không nhúc nhích…

Phòng Vũ chậm rãi muốn rút ra ngoài, hỗn hợp chất lỏng trắng đục dâm loạn ở sau mông Dương Lỗi dính đầy trên giường. Dương Lỗi giữ chặt cánh tay của Phòng Vũ.

“… Cứ để bên trong đi… đợi chút…”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.

“… Anh ở bên trong… tôi yên tâm…”

Dương Lỗi nói…

Phòng Vũ chăm chú nhìn Dương Lỗi, không rút ra nữa, cũng không nhúc nhích. Phòng Vũ ôm lấy Dương Lỗi, nhẹ nhàng mơn trớn vành tai của hắn, nhìn hắn.

“Em làm đi.”

Phòng Vũ thấp giọng nói.

Phòng Vũ biết Dương Lỗi đã nhịn lâu lắm rồi. Kể từ lần đầu tiên của bọn họ, Dương Lỗi luôn quan tâm đến hắn, Dương Lỗi một mực chịu đựng, Dương Lỗi phối hợp với hắn, cam tâm tình nguyện thỏa mãn hắn.

Dương Lỗi hiểu ý của Phòng Vũ. Phòng Vũ muốn nằm xuống, nhưng lại bị Dương Lỗi giữ lại.

“Tôi có muốn… cũng không phải hôm nay.”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, thở phì phò.

“… Hôm nay tôi muốn cho anh thoải mái… thoải mái tột cùng!”

Dương Lỗi nặng nề nói…

Là đêm khuya hay rạng sáng, Dương Lỗi và Phòng Vũ chẳng còn biết nữa. Bên ngoài là đêm tối hay bình minh, bọn họ không rảnh đi để ý.

Giống như muốn đền bù tổn thất bảy năm chia lìa trong một đêm, bọn họ không có cách nào rời khỏi nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Dương Lỗi ngồi trên người Phòng Vũ, nắm bả vai Phòng Vũ cử động cơ thể, tay Phòng Vũ giữ chặt vòng eo cường tráng của Dương Lỗi. Dương Lỗi ngồi xuống, nuốt vật to tướng gân guốc của Phòng Vũ, cúi đầu nhìn mỗi một động tác của mình mang đến biểu cảm gì cho Phòng Vũ. Giữa tiết tấu cuồng loạn do hắn tạo ra, Phòng Vũ nhíu chặt lông mày, gương mặt gợi cảm ẩn nhẫn tình dục của Phòng Vũ khiến cho hạ thân Dương Lỗi cương đến phát run… hắn cúi đầu hôn Phòng Vũ, Phòng Vũ thúc vào trong cơ thể của hắn, ván giường chịu đựng động tác ngày càng dữ dội của hai người, phát ra tiếng cót két chói tai. Phòng Vũ nhịn không nổi nữa, bỗng nhiên kéo chân Dương Lỗi quấn quanh hông mình, dùng tư thế cắm vào ôm Dương Lỗi đi xuống giường. Dương Lỗi thoáng chốc mất đi trọng tâm, chỉ đành ôm cổ Phòng Vũ, trọng lực làm cho nơi kết hợp của bọn họ càng sâu thêm, Phòng Vũ ôm Dương Lỗi tựa lên tường…

Lưng Dương Lỗi tựa lên vách tường lạnh như băng, sức nặng toàn thân đều đặt lên cánh tay của Phòng Vũ, từng đợt đánh sâu bất ngờ khiến hắn khản giọng rên rỉ…

Giữa những cú thúc mãnh liệt của Phòng Vũ, tấm lưng trần trụi của Dương Lỗi ma sát lên xuống với vách tường, sản sinh khoái cảm đau đớn khác thường. Phòng Vũ lấp kín môi hắn, cùng hắn hôn sâu, gặm cắn hầu kết của hắn. Phòng Vũ vừa sượt qua một điểm, Dương Lỗi không khống chế được rên một tiếng, cả người run bần bật. Phòng Vũ không mảy may do dự đâm thật mạnh vào chỗ đó, khoái cảm khiến da đầu muốn nổ tung xuyên qua hông Dương Lỗi, sau mông bất chợt thít lại, kéo theo tiếng thở dốc nặng nề của Phòng Vũ…

Dương Lỗi vội vàng muốn an ủi chính mình, nhưng lại bị Phòng Vũ ngăn cản. Phòng Vũ đẩy tay hắn ra, không cho hắn chạm vào, cả người Dương Lỗi khô nóng như bắt lửa, nơi bị ma sát nhiều lần khiến hắn gần như sụp đổ… Phòng Vũ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cuồng nhiệt, muốn trực tiếp đưa Dương Lỗi lên đỉnh. Theo nhịp độ lên xuống điên cuồng của Phòng Vũ, Dương Lỗi thậm chí không biết mình đã vô thức rơi nước mắt từ lúc nào, đầu óc của hắn trống rỗng, bỗng nhiên hiện lên khoảnh khắc nhìn thấy Phòng Vũ trên núi, thân thể của hắn co rút, ngay cả mũi chân cũng cuộn lại.

“… Phòng Vũ… Phòng Vũ!!”

Dương Lỗi run giọng kêu lên.

Phòng Vũ ôm chặt lấy hắn, chạy nước rút một cách gấp gáp, mất kiểm soát…

Ngay lúc sắp lên đỉnh, sắp đến ngưỡng bộc phát, Phòng Vũ đột nhiên nắm cằm Dương Lỗi, ánh mắt đỏ thẫm:

“… Gọi anh đi!!”

Phòng Vũ gầm lên.

“… Anh… !”

Dương Lỗi run rẩy kêu lên, co giật bắn ra…

Chỗ sâu trong cơ thể của hắn bỗng chốc bị dịch nóng tưới đẫm…

*[Anh] ở đây là “ca” (哥) = anh trai đó, nghe nói trong giới xã hội đen, “ca” có nghĩa là tình lang…