Kim Bài Đả Thủ

Chương 14



“Người là do bên chúng tôi đâm, nhưng chuyện này là do bên các anh châm ngòi. Việc này tính sao đây.” Dương Lỗi mở miệng trước.

“Là Tiểu Vũ gọi người đến đánh hội đồng, nhưng không có đánh vào chỗ hiểm. Anh em của cậu chỉ bị thương ngoài da, tiền thuốc men tôi sẽ trả, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng một chút.”

Phòng Vũ chậm rãi nói.

Dựa theo trình tự đàm phán, hai bên phải làm rõ trách nhiệm của đối phương, cho thấy lỗi sai không chỉ đến từ một phía, sau đó mới tiếp tục đàm phán được.

“Các anh muốn nói rõ chuyện gì.” Dương Lỗi chưa bao giờ muốn người đối diện là Phòng Vũ.

“Tính toán chi tiết.” Phòng Vũ từng tham dự vô số cuộc đàm phán, lần này là lần ít nói nhất.

Đàm phán đòi bồi thường của xã hội đen khác với trình tự của pháp luật. Không phải bên bị hại đòi bồi thường, mà là bên đánh người đưa ra phương án bồi thường trước, bên bị hại có thể bác bỏ phương án này. Nếu bên bị hại chấp nhận, xem như cuộc đàm phán thành công, nếu bên bị hại không chấp nhận, vậy thì phải xem thành ý của bên đánh người thế nào, sau đó bàn bạc sửa lại phương án bồi thường, nếu không được nữa thì xem như đàm phán thất bại, phải dùng nắm đấm và vũ lực để giải quyết.

“Tiểu Vũ bị đâm một dao, chúng tôi nhận trách nhiệm này, nhưng người của anh lại chạy đi trả thù, ép Xuyên Tử phải nhảy lầu, chuyện này tính thế nào đây.”

Không đợi Phòng Vũ mở miệng, một người anh em thân nhất của Tiểu Vũ đứng sau lưng Phòng Vũ đã nhịn không được.

“Mẹ kiếp là nó đáng đời! Suýt chút nữa Tiểu Vũ đã tiêu đời rồi! Gãy một chân là may cho nó đấy!”

Hắn biết Phòng Vũ và Dương Lỗi có giao tình, sợ Phòng Vũ sẽ tha cho đối phương.

Hiện giờ tâm trạng của Dương Lỗi tệ vô cùng, hắn đã cố nén giận chuyện của Xuyên Tử, chưa kể đối tượng đàm phán lại là Phòng Vũ, người làm hắn rối trí mấy ngày nay, hắn đã phiền lòng lắm rồi. Bây giờ nghe những lời này, Dương Lỗi chậm rãi nâng mí mắt lên, liếc người vừa lên tiếng.

Ánh mắt của hắn làm cho người kia lạnh cả sống lưng.

“Ở đây đến lượt mày lên tiếng sao?”

Dương Lỗi nói.

“……” Người nọ không nhịn được né tránh ánh mắt của Dương Lỗi.

Rất ít ai nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Lỗi mà không sợ. Bình thường Dương Lỗi hay cười đùa, thân thiện dễ gần, đùa giỡn thế nào cũng không nổi giận, nhưng một khi đụng đến chuyện giang hồ, Dương Lỗi không còn hiền như thế. Hắn là ai chứ? Thuộc hạ đánh người vô số, bản thân hắn ra tay tất sẽ đả thương người, có thể không chớp mắt nổ súng vào động mạch chủ của đối phương. Khi hắn nổi giận, hắn sẽ không còn là Dương Lỗi của ngày thường nữa. Dương Lỗi ở hai thời điểm này hoàn toàn khác biệt. Về phương diện đó, Phòng Vũ cũng tương tự.

Phòng Vũ liếc người nọ một cái, người nọ không dám lên tiếng nữa.

“Phần này chúng tôi nhận, thiếu bao nhiêu, trả bấy nhiêu. Ra giá đi.” Phòng Vũ nói.

Phòng Vũ đã lên tiếng, Dương Lỗi cũng cho bọn họ một con số. Mức bồi thường này không có gì để dị nghị, rất thỏa đáng.

Nếu đổi một trong hai người thành người khác, cục diện của cuộc đàm phán hôm nay sẽ không như bây giờ. Không có chuyện hai bên bàn bạc mức bồi thường trong hòa bình nhanh như vậy, ngay cả cò kè mặc cả cũng không có. Mặc kệ về công hay tư, mức giá mà hai bên đưa ra vừa đủ thành ý vừa giữ thể diện cho nhau, cũng chặn được miệng lưỡi của người khác, cho dù thuộc hạ hai bên có bực tức cũng không tìm được lý do để gây rối.

Đây là sự nhượng bộ của hai vị đại ca tuy ngoài mặt đối chọi gay gắt nhưng lại không hẹn mà cùng lùi một bước.

Ai cũng không muốn làm đối phương khó xử, ai cũng thà mình là người bị mất mặt chứ không muốn đối phương mất mặt trước các anh em.

Vào thời đó, xã hội đen ra mặt giải quyết tranh chấp đòi bồi thường cho đàn em không phải vì tiền, chủ yếu là vì mặt mũi của mình. Không phải bọn họ chi không nổi khoản tiền này, mà là không muốn hạ thấp uy phong của mình đồng thời nâng đối phương lên. Vì thế khi hai bên có thế lực ngang nhau tiến hành đàm phán, chưa bao giờ có chuyện chấm dứt nhanh như vậy, cũng chưa từng có chuyện không đánh mà thắng dễ dàng như vậy, rốt cuộc không cần xông vào ăn thua đủ một trận, hoặc không ai nhường ai khiến cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt, cuối cùng đại ca giang hồ chống lưng cho hai bên phải tự mình ra mặt giải quyết.

Vì thế cuộc đàm phán lần này của Phòng Vũ và Dương Lỗi đã lập nên kỷ lục cuộc đàm phán ngắn ngủi nhất trong lịch sử giới xã hội đen ở Giang Hải.

Đàn em sau lưng hai người đều trợn tròn mắt, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy ai nói chuyện tử tế trên bàn đàm phán như hai người này.

Sau khi xong chuyện, hai bên đứng dậy ra về, không biết vô tình hay cố ý, lúc đứng lên có ai đó đụng trúng chiếc ly thủy tinh trên bàn. Chiếc ly rơi xuống sàn nhà, “xoảng” một tiếng, vỡ nát.

Âm thanh giòn tan của chiếc ly vỡ vang lên, hệt như tiếng lựu đạn nổ, đập tan không khí yên bình của cuộc đàm phán này.

Nghe tiếng động ở phòng sát vách, nhóm đàn em đã chờ sẵn ở hai phòng trái phải như nghe được tiếng súng hiệu lệnh, tất cả lập tức xông ra.

Mỗi khi đàm phán thất bại, việc đập vỡ ly hay ném đồ vật chính là tín hiệu cho biết đàm phán không thành, đây là thông lệ cũ. Đàn em hai bên hoàn toàn không biết trong phòng đang diễn ra chuyện gì, cứ tưởng đây là tín hiệu chém người, cả bọn đồng loạt xông ra, tự động giơ lên dùi nhọn, dao xếp, gậy thép, vừa đụng mặt nhau ở hành lang liền không nói hai lời ập vào đánh nhau, hai ba chục người ẩu đả trong hành lang chật chội, cục diện bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Đám côn đồ này chỉ xấp xỉ trên dưới hai mươi, ai cũng có máu hiếu thắng, cả người đầy tinh lực và nhiệt huyết không có chỗ phát tiết, mỗi ngày đều tìm đủ mọi lý do để đánh nhau, thậm chí không cần lý do cũng có thể lao vào ẩu đả, huống chi là trong trường hợp này? Người nào cũng muốn thể hiện sự dũng cảm và liều mạng trước mặt đại ca của mình, huống hồ trong đó còn có một vài anh em tốt của Tiểu Vũ và Xuyên Tử vốn dĩ muốn đến đây trút giận.

Hành lang quá chật, vì thế cả đám bắt đầu tràn vào phòng lớn của Dương Lỗi và Phòng Vũ.

“Đừng đánh! Không phải đàm phán thất bại đâu!” Có người bên Dương Lỗi kêu ngừng.

“Hiểu lầm thôi! Dừng tay lại!” Người của Phòng Vũ cũng kêu lên.

Nhưng cả đám đang đánh nhau khí thế, làm gì còn nghe được nữa, vì thế càng đánh càng hăng, tình huống dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Mẹ kiếp không được nhúc nhích!”

Phòng Vũ rống một tiếng, kết thúc màn hỗn loạn.

Ở chính giữa bàn, một khẩu súng lục năm phát đặt xuống.

Nhìn khẩu súng lạnh như băng trên bàn, không ai dám động đậy. Hai bên đều dừng tay lại.

Tất cả mọi người nhìn Phòng Vũ. Không ai nhúc nhích nữa.

Một màn đánh nhau anh sống tôi chết tưởng chừng không thể cứu vãn tắt ngủm trong nháy mắt như thế.

“Phát tiết xong chưa? Đánh đủ chưa? Muốn đánh nữa không?” Dương Lỗi đi đến trước mặt đám đàn em hữu dũng vô mưu của mình, liếc mắt nhìn từng người một.

*hữu dũng vô mưu: có sức mà không có đầu óc.

Cả bọn ủ rũ cúi đầu xuống, sợ chọc giận Dương Lỗi.

“Chuyện hôm nay đã giải quyết xong! Ai còn kiếm cớ gây sự tức là đối chọi với Dương Lỗi này.”

Dương Lỗi gằn từng tiếng.

Phòng Vũ liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều lui về phía sau. Đám người đứng trong hành lang chật chội tự động tách ra hai bên nhường đường.

“Đi!”

Dương Lỗi dẫn người của mình về.

Tối hôm đó, Phòng Vũ gọi điện thoại cho Dương Lỗi.

Thời đại này chưa có di động, ngay cả máy nhắn tin cũng không có, Phòng Vũ gọi điện thoại đến nhà Dương Lỗi, hơn nữa còn là đường dây quân đội.

Dương Lỗi sống trong quân khu, số điện thoại thuộc đường dây quân đội ở nhà hắn là bí mật, bên ngoài chỉ có vài người biết.

Dương Lỗi từng nói với Phòng Vũ, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gọi số này, thế nên Phòng Vũ chưa từng gọi bao giờ.

“……” Đúng lúc Dương Lỗi đang ở nhà, nghe được giọng của Phòng Vũ, Dương Lỗi lặng thinh.

“Tối nay có rảnh không? Tới nhà tôi đi.” Phòng Vũ nói.

“Có chuyện gì à?” Dương Lỗi không biết nên nói gì.

“Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?”

“……”

“Chúng ta có phải là anh em không?” Phòng Vũ đột nhiên hỏi.

“… Phải.”

“Phải thì tới đi, tôi chờ.”

Phòng Vũ cúp điện thoại.

Dương Lỗi đi vào căn hộ ở lầu tám của Phòng Vũ, hắn đã không tới đây vài tuần rồi, nhưng khi bước lên sân phơi ở lầu hai, bước đến hành lang trước căn hộ cũ kỹ của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy hơi hồi hộp.

Dương Lỗi thích nơi này mất rồi, bất kể là sân phơi rộng rãi ở lầu hai hay là căn hộ của Phòng Vũ. Hắn đã đi ngang qua khu chợ nông sản dưới lầu rất nhiều lần, nhưng do dự nửa ngày vẫn không bước lên.

Mỗi lần đi ngang qua, Dương Lỗi còn ngẩng đầu nhìn ban công trên cao của Phòng Vũ, nghĩ xem có khi nào đúng lúc nhìn thấy Phòng Vũ thò nửa cái đầu ra hay không.

Tóm lại Dương Lỗi cảm thấy mình bị bệnh thật rồi.

Phòng Vũ mở cửa, Phòng Vũ đang mặc chiếc áo ba lỗ bó sát màu trắng hôm nọ, đơn giản mà thoải mái, trông rất đẹp trai.

“Đến rồi à?”

Phòng Vũ tùy tiện chào hỏi, giống như hôm qua Dương Lỗi từng ghé qua đây, giống như ban ngày bọn họ chưa từng đàm phán ở KTV.

Trên bàn đã bày sẵn thức ăn được nấu chín, dưới đất còn có một két bia, nhưng chỉ còn lại phân nửa.

Phòng Vũ lấy ra hai chai bia, thành thạo mở nắp.

“Ăn gì chưa? Qua đây ăn với tôi đi.”

Dương Lỗi quen thuộc bước vào nhà bếp, lấy ra hai cái chén trong tủ, mở nước nóng tráng sơ qua, sau đó lấy hai đôi đũa trong ống đựng đũa kế bên tủ chén, cuối cùng mở ngăn kéo lấy cái muỗng, tráng sơ bằng nước nóng.

Trước khi bắt đầu trốn tránh Phòng Vũ, Dương Lỗi thường xuyên làm việc này, hắn đã quen thuộc với nhà Phòng Vũ như nhà mình, đồ đạc đặt ở nơi nào, Dương Lỗi chỉ cần duỗi tay là tìm thấy, còn rõ hơn cả Phòng Vũ.

Phòng Vũ híp mắt nhìn động tác lưu loát của Dương Lỗi. Lúc Dương Lỗi quay đầu lại, chỉ thấy Phòng Vũ đang quan sát mình, khóe miệng nhếch lên, Dương Lỗi nhịn không được cười theo.

“Anh cười cái gì?”

Dương Lỗi hỏi.

“Đến nhanh thật, tôi còn tưởng ai đi lộn nhà, đang định chạy đến nhà cậu đây.” Phòng Vũ nói.

“Mai mốt làm cho tôi thêm cái chìa khóa, dù sao tôi cũng hay chạy đến đây, nơi này không khác gì nhà tôi lắm.” Dương Lỗi nói đùa, nhưng nói xong mới chợt nhớ lâu rồi mình không có tới đây.

Hắn ngượng ngùng không nói nữa.

“……” Phòng Vũ cũng không lên tiếng.

“Uống bia đi.” Phòng Vũ nói.

Hai người ăn uống, trò chuyện về vài thứ vụn vặt.

Tiếng cười hi hi ha ha từ TV vô cùng náo nhiệt, thời tiết vẫn còn nóng, nắng gắt cuối thu phát uy, quạt trần trong phòng khách quay vù vù, làm cho bóng của hai người trên tường lúc sáng lúc tối.

Phòng Vũ uống xong một chai bia rồi đổi sang rượu đế, bảo rằng mình đang thèm rượu.

Sau khi ăn uống kha khá, chén dĩa chất chồng trên bàn không ai dọn dẹp, hai người vẫn ngồi ở nơi đó.

“Dạo này cậu đang tránh mặt tôi phải không?” Phòng Vũ hỏi.

Dương Lỗi biết chuyện gì đến cũng sẽ đến.

“… Không có.” Giọng nói của Dương Lỗi hơi lúng túng.

“Hôm đó Tiểu Vũ gọi điện thoại, tôi đang ở bên ngoài, tôi thật sự không biết chuyện này. Tôi không có cho người tới đánh hội đồng Xuyên Tử, sau khi vụ việc xảy ra tôi mới biết.”

“Tôi biết không phải anh làm.” Dương Lỗi đã biết từ sớm, hôm đó hắn đã dò hỏi kỹ càng, hai mươi người kia đều là thuộc hạ của Hoa Miêu, Tiểu Vũ gọi điện thoại không tìm được Phòng Vũ, mà tìm được Hoa Miêu.

“Mặc kệ thế nào, chuyện này là do Tiểu Vũ khơi mào trước, là nó không hiểu chuyện, nhưng nó cũng bị dạy dỗ rồi. Về phần Xuyên Tử thì cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có ai tới gây sự với cậu ta.”

“Đừng nói nữa, nguyên nhân không phải vậy.” Dương Lỗi sốt ruột, hắn biết Phòng Vũ đã hiểu lầm, nút thắt trong lòng hắn vốn không phải là việc này.

“Vậy thì vì cái gì?” Phòng Vũ nhìn chằm chằm Dương Lỗi.

Bị Phòng Vũ nhìn thẳng như vậy, Dương Lỗi càng chột dạ hơn.

“Tôi…” Dương Lỗi thật sự không thể nói là vì tôi nằm mộng xuân thấy anh!

“… Tôi không có trốn tránh anh, chỉ là dạo này bận nhiều việc quá, không có nguyên nhân gì khác, thật đấy.”

“Đừng nói mấy câu vớ vẩn này nữa!”

Phòng Vũ nổi giận.

“Hôm nay tôi gọi cậu đến là muốn chúng ta hai mặt một lời nói rõ ràng, nếu tôi có sai chỗ nào, cậu cứ nói một tiếng! Tôi có sai với ai cũng không thể sai với anh em của mình! Đột nhiên cậu trốn tránh tôi như vậy, nhất định là có chuyện!”

Tâm trạng Phòng Vũ cũng không tốt lắm.

Phòng Vũ là người rất trọng tình nghĩa, tuy Phòng Vũ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc vui giận ra ngoài, nhưng hắn thật sự thích Dương Lỗi. Trong khoảng thời gian ở chung với Dương Lỗi, Phòng Vũ đã xem Dương Lỗi như người một nhà, đối với việc Dương Lỗi bỗng dưng tránh mặt mình, Phòng Vũ chỉ có thể nghĩ rằng giữa mình và Dương Lỗi có hiểu lầm gì đó.

“Anh không có làm sai chuyện gì cả. Thái độ làm người của anh, tôi chịu phục.”

Dương Lỗi thấp giọng nói. Hắn uống một ngụm rượu, rượu hơi đắng, giống như đang chất chứa buồn khổ.

“……” Phòng Vũ cũng uống cạn ly rượu đế của mình.

“Dương Lỗi, tuy tôi có nhiều anh em, nhưng chỉ có vài người là tâm sự được. Cậu là một trong số đó.” Phòng Vũ uống rượu hơi nhiều, giọng nói cũng trầm hơn.

“Cậu giúp mẹ của Đại Hổ, tôi biết chứ.” Phòng Vũ lại uống một hớp rượu.

Đêm đó ở trên sân phơi, sau khi nghe Phòng Vũ kể chuyện của Đại Hổ, vài lần rời khỏi nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi có thấy bà lão bán hạt dưa nọ, mỗi lần như thế hắn đều vét sạch tiền trong túi, mua hết đống hạt dưa của bà.

Có một lần đến nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi thuận tay mua một cái ghế có chỗ tựa lưng ở cửa hàng đối diện, đổi với cái ghế lung lay sắp gãy của bà lão.

Những việc này là Dương Lỗi tiện tay làm, trước giờ chưa từng kể với Phòng Vũ.

Hai người uống rượu, càng uống càng nhiều. Dương Lỗi cũng uống rượu đế.

Phòng Vũ uống nhiều quá, ánh mắt dần dần không còn tỉnh táo, bắt đầu thốt ra lời trong lòng.

“Trong lòng tôi… thừa nhận cậu.” Phòng Vũ nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Lỗi.

“Tôi và cậu… đã có tình nghĩa.” Sau khi uống thêm rượu, Phòng Vũ tiếp tục nói.

Dương Lỗi có cảm giác tim mình như phồng lên, hai mắt hắn cũng đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, chăm chú nhìn Phòng Vũ cũng uống say bên cạnh.

“Trong lòng tôi… anh không giống như thế!” Dương Lỗi gần như hét lên.

“Tôi thừa nhận anh, chỉ thừa nhận anh thôi!” Dương Lỗi cảm thấy mắt mình nhoi nhói, thời gian qua hắn buồn rầu phiền não mà không thể nói với ai, không có chỗ phát tiết. Hắn không muốn trốn tránh Phòng Vũ, hắn muốn giống như trước đây, mỗi ngày đều ở bên cạnh Phòng Vũ!

“Tôi thật sự…” Say rượu làm cho cảm xúc của Dương Lỗi trào dâng, căn bản không kiềm nén được lời trong lòng, hắn có rất nhiều lời muốn thốt ra, muốn biểu đạt với Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ đã nghiêng người nằm xuống sô pha, lờ mờ muốn ngủ.

“Tôi rất thích ở bên cạnh anh!” Dương Lỗi nói năng lung tung, ngả người nằm xuống bên cạnh Phòng Vũ, đè lên người Phòng Vũ.

“Phòng Vũ!” Dương Lỗi lắc lắc Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ mơ mơ màng màng, không có phản ứng gì.

“Mẹ nó anh nói xem… có phải tôi bị bệnh rồi không?” Dương Lỗi cũng không biết mình đang nói cái gì.

“… Lúc nào tôi cũng nhớ đến anh!” Dương Lỗi buồn khổ la to, ôm lấy Phòng Vũ, đè lên người Phòng Vũ, tựa đầu trước ngực Phòng Vũ, ngủ thiếp đi…