Hoạt động nghiêm đả ở Giang Hải có hiệu quả rõ rệt, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hơn 100 vụ án hình sự đã bị phá, hơn 200 nhân vật gây án bị bắt, một nhóm lớn bị đưa đi giáo dục lao động*, ngoài ra còn bắt được hơn 100 tội phạm trốn trại, đặc biệt là thành tích của hoạt động thanh trừng vô cùng nổi trội, cả thành phố đã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn 22 ngày so với thời hạn mà cục cảnh sát tỉnh yêu cầu.
*Giáo dục lao động: một chế độ phạt ở Trung Quốc, xử lý những tội nhỏ như cướp giật, mại dâm, buôn lậu thuốc cấm, thời hạn từ 1 đến 4 năm. Người bị phạt sẽ bị cưỡng ép lao động và giáo dục lại tư tưởng.
Trong hoạt động nghiêm đả lần này, các thế lực xã hội đen ác liệt tiêu biểu như đám người của Vương Lão Hổ bụ tập trung diệt trừ toàn bộ, cộng thêm việc hợp tác với Tỉnh Thành tiêu diệt đám tay sai chủ chốt của Kiều Hoằng và Kiều Tân, hiệu quả vô cùng xuất sắc, cảnh sát hai nơi đều được ngợi khen.
Nghe đâu Yến Tử Ất cũng bị mời đến cục cảnh sát “uống trà”, nếu không phải Yến Tử Ất có bối cảnh thâm hậu, cộng thêm việc bản thân hắn tẩy trắng thành công, có khi Yến Tử Ất cũng không thoát nạn. Đám thuộc hạ của những đại ca giang hồ như Lưu Gù đều phạm tội lớn tội nhỏ, cả bọn đua nhau sa lưới. La Cửu chết, Phòng Vũ tự thú ngồi tù, giới giang hồ ở Giang Hải thương tổn nặng nề, qua vài năm sau đều rơi vào thế đình chiến yên bình. Các đại ca giang hồ lão làng dần dần chuyển hình, đám tay đấm nòng cốt năm đó một là chạy trốn, hai là ngồi tù, ba là đổi nghề. Thế nhưng giang hồ không hề thiếu những nhân vật mới, lúc bấy giờ, bộ phim 《Người trong giang hồ》 nổi tiếng khắp cả nước cứ như quảng cáo tuyển người cho xã hội đen, trong giới lại bắt đầu xuất hiện những thiếu niên tái diễn cuộc chiến đường phố năm đó. Chờ vài năm nữa Phòng Vũ ra tù, Giang Hải đã là một thế giới khác.
Sau này người giang hồ bàn luận, nói rằng trong số đó, Dương Lỗi vẫn là người dữ dằn nhất, dữ dằn hơn cả đại ca của hắn. Dương Lỗi là người duy nhất thuộc giới xã hội đen ở Giang Hải, và cũng là người có một không hai từ nay về sau, bước vào đại học trong lần nghiêm đả này.
Mãi đến lúc đó, biệt danh “Dương công tử” mới bắt đầu trở nên phổ biến.
Về phần khi nào người giang hồ chính thức biết được bối cảnh gia đình của Dương Lỗi, để rồi hết sức ngỡ ngàng, đó là khi Phòng Vũ nhận án phạt và một loạt sự kiện xảy ra sau đó. Cho đến nhiều năm về sau, chuyện này vẫn còn là đề tài bàn tán của nhân sĩ giang hồ, dù rằng lúc đó trên giang hồ đã không còn hai cái tên Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Trước khi đi, Dương Lỗi đến thăm Phòng Vũ.
Phòng Vũ mặc áo tù nhân màu xám, tóc bị cắt ngắn kiểu “rễ xanh” (tóc như vừa mới mọc), dán sát da đầu, còn ngắn hơn cả bản thốn, làm nổi bật gương mặt gầy gò, thanh tú.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ ngồi xuống. Hai người bị ngăn cách bởi song sắt thăm viếng, bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi cũng cắt tóc rồi, nhưng dài hơn anh một chút.”
Dương Lỗi tháo mũ xuống. Tóc húi cua ngắn ngủn, kiểu tóc thay đổi, cả người dường như cũng thay đổi.
“Ngầu không?”
Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
Phòng Vũ cười cười.
“Binh sĩ ngốc.”
“Má.”
Dương Lỗi cũng cười theo.
“Được rồi, không ngầu bằng anh. Lát về tôi cắt ngắn thêm chút nữa.”
Hai người nhất thời không nói gì, im lặng hồi lâu.
“… Anh ổn chứ?”
Dương Lỗi nói.
“Ừ.”
“Có ai ức hiếp anh không?”
Dương Lỗi hỏi như đang đùa.
“Ức hiếp tôi?”
Phòng Vũ nở nụ cười mỉa mai, sắc mặt lại có phần tự tin, ngạo mạn như lúc trước.
“Khi nào được nghỉ, tôi tới thăm anh.”
Dương Lỗi nhìn hai má hóp lại và đôi môi khép chặt của Phòng Vũ.
“Đến trường phải cố gắng học cho tốt, đừng nhớ tôi quá.”
Phòng Vũ bình tĩnh nói.
“… Ba năm, sẽ qua rất nhanh thôi. Ngày anh được thả ra, tôi đến đón anh.”
Ba năm. Dương Lỗi tự nhủ với chính mình, sẽ nhanh thôi.
“Đợi khi nào tôi đi ra, đổi thành anh đến đón tôi. Người khác đón tôi không về đâu.”
Dương Lỗi cười với Phòng Vũ.
Phòng Vũ cũng cười với hắn. Nụ cười mỏi mệt nhưng kiên định.
“Khi nào đi?”
Phòng Vũ đột nhiên hỏi.
“Ngày mai.”
“……”
Phòng Vũ im lặng.
Hai người đều im lặng, mãi đến khi Dương Lỗi đứng lên.
“Tôi đi đây.”
Dương Lỗi quay đầu muốn đi. Hắn sợ nếu bây giờ mình không đi, mình sẽ không tài nào đi được nữa, sợ rằng ngày mai mình không thể bước lên xe lửa, đến nơi cách Phòng Vũ mấy ngàn km.
“Dương Lỗi!”
Phòng Vũ cất tiếng gọi.
Dương Lỗi xoay người lại, Phòng Vũ đứng lên, tháo xuống cái gì đó trên cổ, xuyên qua song sắt, đưa tới tay Dương Lỗi.
Nhờ Dương Đại Thiên lo liệu, trong ngục đối xử rất tử tế với Phòng Vũ, cho hắn giữ lại đồ đạc.
“Đã khai quang. Bảo vệ bình an.”
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi cúi đầu, nhìn mặt dây chuyền quan âm trong lòng bàn tay.
Đêm hôm đó tại Loạn Thế, Phòng Vũ lên sân khấu đánh đàn vì hắn, ngọn đèn xanh lam rọi xuống ngực Phòng Vũ, mặt dây chuyền bên người và ánh đèn dịu nhạt hòa cùng nhịp điệu nhẹ nhàng như mộng ảo, xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Dương Lỗi.
“Bảo trọng.”
Phòng Vũ nói…
Dương Lỗi ra khỏi sảnh thăm viếng.
Hắn tựa vào tường, siết chặt mặt dây chuyền bằng ngọc thạch kia, nước mắt lăn dài bên má…
***
Năm 2002, thời đại công nghệ thông tin bắt đầu đổ bộ đến Trung Quốc, bất luận là nhịp độ kinh tế hay thời thế xã hội, tất cả đều tăng tốc.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng trên đường phố Giang Hải. Cửa xe mở ra, một sĩ quan trẻ tuổi bước xuống.
Vai rộng, eo thon, chân dài bao phủ bởi giày quân đội màu đen. Quân phục oai vệ ôm lấy dáng người cao ngất và to lớn của hắn, quân hàm bắt mắt trên vai, một gạch ba sao.
Dưới vành nón là một gương mặt ngăm đen rám nắng và góc cạnh rõ ràng. Mũ quân đội che khuất ánh mắt của hắn, chỉ để lộ chiếc cằm cong cương nghị và khóe miệng khép chặt một cách lạnh lùng.
Một vị sĩ quan như thế xuất hiện trên phố xá buôn bán sầm uất, trông hết sức nổi bật.
Mọi người đều nhịn không được dò xét hắn, trên mặt sĩ quan không có biểu cảm gì, hắn tựa vào bên hông xe, mặt hướng về phía nhà ga, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay.
Người qua đường đôi lúc lại quay đầu nhìn trộm hắn, nhất là các cô gái trẻ tuổi, ai nấy cũng len lén đánh giá vị quân nhân anh tuấn này.
Sĩ quan không có phản ứng gì với những ánh mắt đang nhìn mình, hình như đang chờ người nào đó.
Cả đoàn người tuôn ra từ nhà ga. Một cô gái trẻ kéo theo vali hành lý, đứng trước cửa nhà ga nhìn quanh bốn phía.
Sĩ quan bước về phía cô gái.
Cô gái chú ý tới vị sĩ quan nọ, đưa mắt nhìn hắn.
Sĩ quan chào cô gái theo nghi thức quân đội đúng chuẩn.
“Chào cô. Chu tiểu thư phải không?”
“Phải. Còn anh là…”
Sĩ quan chìa tay về phía cô gái, cô gái nhìn thấy dưới bóng mờ của chiếc mũ quân đội là một đôi mắt thành thục, kiên nghị.
“Tham mưu tác huấn thuộc bộ tư lệnh sư đoàn 7, trung đoàn 701, Dương Lỗi.”