Kim Bài Đả Thủ

Chương 83



Nhị Hắc cười nhàn nhạt, uống một hớp bia, không nói gì nữa.

Dương Lỗi lắc ly bia trong tay, nghĩ đến lời Nhị Hắc nói.

Bảy năm. Thời gian bảy năm đủ để thay đổi rất nhiều, phai mờ rất nhiều. Bảy năm, đủ cho tất cả những gì sâu đậm và mãnh liệt trở nên lắng dịu.

Hắn đã từng cho rằng có một vài thứ chắc chắn cả đời, bất kỳ thử thách nào cũng có thể vượt qua, nhưng đến tuổi này rồi, hắn mới hiểu được, trên đời này, những thứ có thể bị khảo nghiệm không nhiều lắm, bản thân khảo nghiệm đó đã là một thứ xa xỉ rồi.

Chỉ khi trẻ tuổi ngông cuồng không biết trời cao đất rộng mới có thể hỡ chút lại nghĩ đến cả đời. Bây giờ ngẫm lại, Dương Lỗi cảm thấy chỉ có năm đó, mình mới dám nghĩ đến chuyện cả đời.

Bốn năm trước, hắn hồ hởi đếm từng ngày chờ Phòng Vũ ra tù, hắn nhờ người sắp xếp để Phòng Vũ có thể nghe điện thoại một mình, lúc ấy Phòng Vũ nói cho hắn biết, bởi vì ra mặt giúp người ta, Phòng Vũ dẫn đầu kéo bè kéo phái đánh nhau gây náo loạn trong tù, hậu quả nghiêm trọng, bị tăng hình phạt thêm một năm.

“Cái gì? Anh…” Dương Lỗi như bị tạt một gáo nước lạnh, hắn vừa giận vừa sốt ruột, lại nửa tin nửa ngờ! Nhưng chuyện này thật sự rất giống tác phong của Phòng Vũ. Phòng Vũ là người rất nghĩa khí, ở nơi nào cũng thế!

“… Sao anh lại nóng nảy như vậy!! Anh thật là…” Dương Lỗi biết trách cứ Phòng Vũ cũng vô dụng. “Mấy ngày nữa tôi xin nghỉ trở về!”

Dương Lỗi có thể nhìn Phòng Vũ bị tăng hình phạt sao?! Thế nhưng Phòng Vũ lại kiên quyết từ chối.

“Không cần đâu, một năm này tôi phải ngồi. Nếu không ra ngoài còn mặt mũi nào lập côn nữa.”

*lập côn: từ địa phương ở vùng Đông Bắc, ý nói làm lão đại hoặc đại ca.

Giọng điệu của Phòng Vũ rất bình tĩnh, thái độ lại vô cùng kiên quyết.

“Mặt mũi? Anh ngồi tù vì mặt mũi? Anh ngồi đến điên rồi sao?!”

“Tôi ở trong tù quen rồi. Những người ở đây đều phục tôi, tôi định sau này sẽ thu nhận bọn họ, cùng làm chuyện lớn. Tôi muốn ra ngoài như thế đấy, nếu không mấy năm nay gom người uổng phí rồi.”

Lúc trước Dương Lỗi không nghĩ rằng Phòng Vũ có dã tâm như vậy. Hắn không ngờ Phòng Vũ lại nghĩ đến những việc này. Có lẽ năm tháng trong tù sẽ thay đổi suy nghĩ của con người, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ thế này thật xa lạ.

“Em đang tập huấn, xin nghỉ khó lắm, không cần phải về đâu, cho dù em về tôi cũng muốn ngồi thêm. Vả lại em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, bây giờ tôi ra ngoài một mình cũng không có nghĩa lý gì. Ba năm còn ngồi được, một năm có là bao.”

Phòng Vũ nói.

Cuối cùng, Dương Lỗi không cố nài nữa.

Hắn hiểu Phòng Vũ quá rõ, một khi đã quyết định chuyện gì, Phòng Vũ sẽ không đổi ý. Hắn hiểu tính tình kiên quyết của Phòng Vũ, cho dù hắn trở về xin người giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng không chịu ra. Hắn biết Phòng Vũ không muốn gây thêm phiền phức cho mình vì sai lầm của bản thân —— Phòng Vũ chính là người như thế!

Rốt cuộc Dương Lỗi vẫn nghe lời Phòng Vũ, nhịn thêm một năm nữa.

Khi đó, hắn tin tưởng Phòng Vũ hết mực. Hắn tin từng câu nói của Phòng Vũ, tin từng lý do mà Phòng Vũ cho hắn.

“Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài. Tính theo thời gian, tôi ra ngoài sớm hơn anh. Đến lúc đó tôi đi đón anh!”

Một năm, Dương Lỗi thầm nghĩ, chớp mắt một cái là qua thôi!

Trong điện thoại, Phòng Vũ dừng một lát rồi mới “ừ” một tiếng, khoảng dừng ngắn ngủi ấy không hề khiến Dương Lỗi chú ý.

Sau khi buổi diễn tập thông báo tốt nghiệp kết thúc, vào hôm nhận được bằng tốt nghiệp, Dương Lỗi gần như phóng ra khỏi cổng trường. Trong đầu Dương Lỗi chỉ có một ý niệm, quay về Giang Hải, đến gặp Phòng Vũ. Còn vài ngày nữa Phòng Vũ mới ra tù, hắn muốn cầm bằng tốt nghiệp đi đón Phòng Vũ. Hắn muốn gặp Phòng Vũ, muốn cho Phòng Vũ một bất ngờ, hắn thử tưởng tượng nét mặt của Phòng Vũ khi nhìn thấy hắn, hắn muốn ôm chầm lấy Phòng Vũ, nói cho Phòng Vũ biết hơn một nghìn ngày đêm chia cách này, hắn sống một ngày bằng một năm như thế nào…

Lúc Dương Lỗi chạy tới cổng trường, bảo vệ cổng gọi hắn lại, nói hắn có điện thoại.

“Cậu ta nói mình họ Phòng!”

Dương Lỗi sững sờ, ngây ngẩn.

Hắn vứt hành lý, chạy vội đến nhận cú điện thoại kia…

“Từ khi cậu nhập ngũ, mấy năm qua chẳng buồn liên lạc với các anh em, tất cả mọi người đều nói, thằng nhóc cậu không có lương tâm, đi đường lớn sung túc một mình, không thèm nhớ các anh em ngày xưa nữa.”

Giọng nói của Nhị Hắc vảng vất trong sương khói.

“… Nghĩ lại năm đó chúng ta cùng lăn lộn, mẹ nó dữ dằn quá chừng… cậu còn nhớ không, có lần đi theo anh Vũ, cậu dẫn Lý Tam và Xuyên Tử, chúng ta đụng độ bọn Ngô Côn trong câu lạc bộ quân nhân, ha ha, đánh cho cái thằng Ngô Côn kia phải xách quần lót chạy luôn! Cái quần lót của nó màu đỏ mới ghê chứ! Làm cho đám anh em buồn cười muốn chết! Ha ha ha! …”

Nhị Hắc giống như đang kể chuyện hôm qua, hắn cười ha ha, cười đến mức chẳng dừng lại được.

“… Vui chết đi được.”

Nụ cười của Nhị Hắc phai dần, gương mặt cũng không còn trẻ tuổi khí thịnh như bảy năm trước.

“… Bây giờ không lăn lộn nữa, vẫn có tiền đấy thôi, nhưng không biết tại sao cứ luôn nhớ tới trước kia.”

Nhị Hắc nói xong lại tiếp tục uống bia.

Chẳng biết từ lúc nào, Nhị Hắc đã say.

“… Tôi thật sự rất hối hận.” Nhị Hắc say rồi, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

“… Năm đó nếu không phải vì tôi… những chuyện sau đó sẽ không xảy ra!!”

Dưới tác động của cồn, Nhị Hắc lệ rơi đầy mặt.

“… Mấy năm qua… không có ngày nào tôi sống thanh thản!!”

Nhị Hắc say bí tỉ, hắn gục xuống bàn, khóc nức nở…

Nghe tiếng khóc của Nhị Hắc, Dương Lỗi yên lặng hút thuốc.

Hắn đang nhớ lại các anh em cũ. Sau đợt nghiêm đả năm 95, những người ở lại Giang Hải không nhiều lắm. Lý Tam và Xuyên Tử không còn ở Giang Hải, các anh em đều tìm được đường ra, ngay cả Đinh Văn cũng thế. Năm đó trước khi đi, Dương Lỗi từng nhờ cậy Đinh Văn, bởi vì Đinh Văn đã biết chuyện, hắn nhờ Đinh Văn thay mình trông chừng Phòng Vũ, có gì lo liệu được thì hãy lo liệu giúp. Nhưng bây giờ, ngay cả Đinh Văn cũng không còn ở Giang Hải, nghe nói đột nhiên đổi nơi làm việc sang một công ty ở vùng khác, chuyển nhà đi luôn rồi.

Sản nghiệp của Yến Tử Ất càng ngày càng lớn, liên quan đến bất động sản, vật liệu xây dựng, trang trí, ăn uống, không chỉ ở Giang Hải mà còn khuếch trương khắp mọi nơi, bây giờ “tập đoàn Dịch Liên” đang là niềm mong đợi của nhân dân cả tỉnh, ở trong nước cũng rất có tiếng tăm. Yến Tử Ất chính là đại ca xã hội đen chuyển hình thành công nhất Giang Hải, gốc gác đại ca giang hồ của hắn đã là chuyện xưa như trái đất, bây giờ Yến Tử Ất chính là nhà doanh nghiệp nổi tiếng khắp cả nước.

Dương Lỗi đến thăm Yến Tử Ất, Yến Tử Ất còn bảo Dương Lỗi mau đổi nghề đi, đến công ty của mình làm việc. Dương Lỗi chỉ cười cười.

“Đại ca, bây giờ dưới trướng anh thiếu gì nhân tài, còn cần em nữa sao?”

“Cậu thì khác. Chỉ cần cậu đồng ý, nơi này của đại ca vĩnh viễn có chỗ cho cậu.”

Yến Tử Ất đối xử với Dương Lỗi thật sự không tệ.

“Cảm ơn đại ca, nhưng sau này có lẽ em sẽ không ở lại Giang Hải nữa.”

“Cậu cũng muốn đi?”

Người khác đi Yến Tử Ất còn hiểu được, nhưng Dương Lỗi có bối cảnh gia đình như thế, dòng dõi làm tướng, quan viên nhị đại, ở Giang Hải có tương lai biết nhường nào?

“Đã mặc được bộ quân phục này, em chưa có ý định cởi xuống nhanh như vậy. Một khi nhận được lệnh điều động từ quân đội, có lẽ phải đi bất cứ lúc nào.”

“Giang Hải có gì không tốt, không có gì khiến cậu lưu luyến sao?”

Dương Lỗi không trả lời.

“Từng người một đều bỏ đi.” Yến Tử Ất thở dài. “Cậu và Phòng Vũ, tôi chẳng giữ được người nào cả.”

Nói đến Phòng Vũ, Yến Tử Ất lại nhớ tới La Cửu. Đã lâu không nhắc lại chuyện xưa, Yến Tử Ất cũng thở dài một tiếng.

“Khi đó, tôi muốn giữ Phòng Vũ ở lại nhưng không được. Cậu ta uống say quá, có nói một câu. Giang Hải có quá nhiều kỷ niệm, nhớ tới sẽ đau lòng…”