Kim Bài Đả Thủ

Chương 85



Phương Mai biết chuyện từ ba năm trước.

Ba năm trước, lúc Phương Mai về nước thăm người thân cũng chính là lúc Dương Lỗi đau khổ nhất. Tuy Phương Mai đã chôn vùi tình cảm này trong lòng, nhưng dù sao Dương Lỗi vẫn là người mà cô từng yêu, Phương Mai bồi bạn với Dương Lỗi, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng tình cảm của mình sưởi ấm cho hắn. Dương Lỗi không muốn làm lỡ đường tình của một cô gái thật lòng thật dạ với mình thêm nữa, vì vậy quyết định nói thật với Phương Mai.

Đến khi biết được người trong lòng Dương Lỗi năm đó là Phòng Vũ, Phương Mai hết sức bàng hoàng.

“… Cậu là đồng chí?”

*同志 (đồng chí): ngoài nghĩa “đồng chí” = những người bạn cùng lý tưởng, sự nghiệp, đấu tranh; “đồng chí” còn dùng để chỉ những người đồng tính.

Lúc bấy giờ, từ “đồng chí” được dùng để chỉ một nhóm người cố định.

“Không phải, tớ chỉ có cảm giác với anh ấy thôi!”

Dương Lỗi chưa từng có cảm giác như thế với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Phòng Vũ. Thành thật mà nói, bốn năm tại trường quân đội, nơi tập trung của cánh mày râu, Dương Lỗi từng gặp những người đàn ông ra ám hiệu với mình, không phải chỉ riêng một người, trong số đó không hề thiếu những người anh tuấn ưu tú, nhưng Dương Lỗi lại chẳng có cảm giác gì, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình chỉ có cảm giác với mỗi Phòng Vũ.

Phương Mai đã hiểu.

Cô nhớ lại mảnh sân trong nhà Dương Lỗi, nhớ lại dáng vẻ rầu rĩ của Dương Lỗi sau khi suýt đánh nhau với Phòng Vũ, nhớ lại đêm hôm đó dưới giàn hoa tử đằng, Dương Lỗi buồn bã thổ lộ với mình: “Tớ thích anh ấy… thích đến mức… tớ cũng không biết phải làm sao nữa!” Cô nhớ lại lúc ba người bọn họ ngồi một chỗ tán dóc, Dương Lỗi chẳng bao giờ tập trung nghe cô nói, ánh mắt của Dương Lỗi luôn một mực theo sát Phòng Vũ…

Rốt cuộc Phương Mai đã hiểu. Cô cứ ngỡ Dương Lỗi nói “cô ấy”, thì ra là “anh ấy”.

Phương Mai ở nước ngoài nhiều năm, tầm nhìn cũng khác, cô từng thấy rất nhiều tình yêu đồng chí. Mặc dù sự thật khiến cô rất bàng hoàng, nhưng cô hiểu sự đời hơn người khác. Dương Lỗi không dối gạt cô, chuyện vài năm trước, cô cũng đã biết. Nhìn Dương Lỗi mấy năm nay, Phương Mai chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.

“Sau này, cậu có còn đi tìm anh ấy nữa không?”

Phương Mai hỏi. Dương Lỗi lắc đầu.

“Trong lòng cậu… vẫn chưa quên được anh ấy sao?”

Phương Mai cảm thấy, đến bây giờ Dương Lỗi vẫn chưa yêu ai, có lẽ là vì còn chưa quên được Phòng Vũ.

Nghe Phương Mai nói, Dương Lỗi xoay ly rượu, cười cười.

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không tự giày vò mình như thế. Đã hơn hai mươi mấy tuổi rồi, cũng nên sống nghiêm túc với bản thân. Anh ấy làm chuyện gì, nhất định có lý do của riêng mình, anh ấy đã cho tớ lý do, chỉ là lúc đó tớ không chấp nhận được, nhưng qua nhiều năm như vậy, hình như tớ đã hiểu rồi. Cậu nói rất đúng, con người cần phải sống trong hiện thực. Anh ấy đã cho tớ lời giải thích, nhưng lúc đó tớ không tin, cứ phải thấy tận mắt mới chịu tin. Bây giờ ngẫm lại, mình đúng là ngốc thật.”

Nếu nói đã quên rồi chỉ là gạt người mà thôi, nhưng Dương Lỗi bây giờ đã điềm tĩnh hơn so với mấy năm trước.

Người ta thường nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Tuy Dương Lỗi chưa cảm nhận được sự thần kỳ của liều thuốc thời gian, nhưng tuổi càng lớn, kinh nghiệm càng phong phú, giúp hắn học được cách suy nghĩ, cách tĩnh tâm. Nếu như sự trưởng thành của người đàn ông cần một cái giá để đánh đổi, Dương Lỗi đã trả giá rồi, cũng như đổi được sự trưởng thành.

Bây giờ hắn đã hiểu lựa chọn của Phòng Vũ. Mọi người cần phải sống trong hiện thực, con đường mà Phòng Vũ chọn cũng vì muốn bọn họ trở về hiện thực thôi. Từ lúc vừa bắt đầu, chính hắn đã kéo Phòng Vũ lên con đường này, hắn đã từng nói, nếu tương lai Phòng Vũ muốn quay lại với phụ nữ, hắn cũng sẽ không thả Phòng Vũ đi, hắn muốn kéo Phòng Vũ xuống đáy nước, dù cho cả hai đều hít thở không thông… nhưng giờ đây, Dương Lỗi trưởng thành rồi. Hắn hiểu rằng con người không thể sống trong khoảng chân không, nếu chỉ có một bên đơn phương tình nguyện, quấn chặt không buông, đó không phải là yêu mà là trói buộc đối phương, áp đặt đối phương bởi nhu cầu của mình. Người trưởng thành cần phải đối mặt với hiện thực và xã hội. Dương Lỗi không trách Phòng Vũ, hắn biết mặc kệ tình cảm nằm ở bên nào, Phòng Vũ luôn nghĩ cho hắn, Phòng Vũ chính là người như thế, Phòng Vũ muốn bọn họ trở lại con đường bình thường, trở lại con đường dễ đi. Trên con đường này, có tương lai và tiền đồ mà Phòng Vũ nghĩ cho hắn, có những thứ mà Phòng Vũ hy vọng cho hắn, cũng có cuộc sống mà Phòng Vũ mong muốn.

Nếu đây là lựa chọn của Phòng Vũ, nếu Phòng Vũ muốn một cuộc sống khác, nếu cuộc sống ấy có thể khiến Phòng Vũ hạnh phúc, tại sao hắn lại không nghĩ cho Phòng Vũ, hắn có quyền gì mà bắt Phòng Vũ phải ngạt thở theo mình?

Tính cách của Dương Lỗi đã thật sự thay đổi. Hắn cũng nhận ra sự thay đổi của bản thân. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu mình và Phòng Vũ không gặp nhau ở tuổi ấy, mà là ở tuổi bây giờ, liệu cả hai có còn nghĩa vô phản cố không do dự đâm đầu vào nhau như thế không.

*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.

Ba năm trước, hắn từng chấp nhất với câu “tại sao”, vào lúc Dương Lỗi đau khổ nhất, hắn từng nghĩ, rốt cuộc Phòng Vũ có yêu mình bao giờ chưa, tình cảm đó có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là “trượng nghĩa” như Phòng Vũ nói, hoặc như lời Đinh Văn “nhiều người đàn ông có thể chấp nhận chuyện này ngay từ đầu, nhưng thật ra vẫn chưa phân rõ giữa tình anh em và tình yêu, đến khi gặp được người phụ nữ mình thích thì mới vỡ lẽ…” Nhưng mà bây giờ, sau nhiều năm tĩnh tâm, Dương Lỗi không còn phân vân nữa.

Hắn đã từng sở hữu rồi.

Phòng Vũ vì hắn mà trả giá những gì, Dương Lỗi khắc sâu trong lòng, ghi nhớ một đời.

Phương Mai hỏi hắn tại sao không yêu đương nữa, Dương Lỗi cảm thấy, có lẽ do mình mệt mỏi quá, không yêu nổi nữa.

“Bây giờ cậu còn trách anh ấy không?”

Phương Mai hỏi.

Dương Lỗi lắc đầu.

“Chẳng qua tớ có chút chuyện chưa rõ.”

Trong bốn năm Dương Lỗi ở trường quân đội, Giang Hải đã xảy ra một số việc mà đến giờ hắn vẫn chưa rõ ràng. Hắn đã hỏi thăm một số người năm đó, nhưng chẳng hỏi được bao nhiêu.

Biết đâu trong tương lai, hoặc là một vài năm sau, khi tình cờ gặp lại Phòng Vũ, hai người có thể ngồi xuống uống một hớp rượu, trò chuyện, bình tâm nói về những chuyện đã qua, có lẽ lúc đó hắn sẽ hỏi Phòng Vũ, có lẽ lúc đó hắn sẽ rõ ràng.

Phương Mai cảm thấy Dương Lỗi đã chín chắn hơn nhiều, nhưng kiểu chín chắn này lại làm cô đau lòng.

Cô vẫn thích Dương Lỗi ngày xưa hơn, thích chàng trai bồng bột, nhiệt tình, dũng cảm, làm việc bất kể hậu quả nhưng thật lòng thật dạ…

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa, không định yêu ai nữa thật sao?”

“Ừ.”

“Kết hôn thì thế nào?”

“Chưa nghĩ tới.”

Phương Mai giống như đang xác nhận câu trả lời này. Phương Mai dừng lại chốc lát, Dương Lỗi nhìn cô.

“Hôm nay cậu đến chỉ để gặp tớ thôi sao?”

Dương Lỗi cảm thấy Phương Mai nhất định có chuyện.

“Tớ đến là muốn xin cậu giúp tớ một việc.”

Hiếm khi Phương Mai mới dùng giọng điệu thế này, Dương Lỗi buồn cười nhìn cô nàng.

“Lại còn dùng từ xin nữa cơ đấy? Nói đi, chuyện gì?”

Phương Mai giương mắt lên, nhìn hắn.

“Kết hôn với tớ đi, thế nào?”

Dương Lỗi suýt phun hết ngụm rượu trong miệng, hắn kinh ngạc nhìn Phương Mai.

“Cậu đừng kích động. Chỉ cần làm bộ một chút là được. Kết hôn ba tháng, sau đó chia tay.”

Phương Mai nói.

Phương Mai và Dương Lỗi cùng tuổi, năm nay đã hai mươi sáu hai mươi bảy, con trai thì không sao, nhưng phụ huynh của con gái thì sốt ruột rồi. Phương Mai cũng là con nhà quan tướng, thiên kim của danh môn thế gia, đã vậy còn là nhân vật có vai vế trong gia tộc, người đến cầu thân đạp mòn bậc cửa, nhưng Phương Mai là một cô gái có tính cách cực đoan và chủ kiến, thứ cô muốn là tình yêu, là tự do, chứ không phải hôn nhân.

“Tớ là người theo chủ nghĩa độc thân. Tớ đã nghĩ kỹ rồi, tớ không có ý định kết hôn. Vốn dĩ ai ép tớ cũng vô dụng, nhưng cậu biết lần này tớ về nước vì chuyện gì mà. Bệnh của bố tớ…”

Phương Mai không nói nữa. Dương Lỗi đã hiểu.

“Đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy. Tớ lại không muốn vạ lây người khác. Cho dù chỉ là đóng kịch cũng không thể nào kéo người không liên can làm đệm lưng được.”

Phương Mai nhìn Dương Lỗi.

“Tuy chỉ là đóng kịch, nhưng phải thật sự lĩnh giấy chứng nhận và đãi tiệc. Qua ba tháng, chúng ta lén lút đi lĩnh giấy ly hôn, cậu cũng không cần diễn tiếp, chờ khi nào không giấu được nữa, tớ sẽ nói rằng hai chúng ta không sống chung với nhau được. Tớ biết người nhà cậu cũng thúc giục cậu dữ lắm, cậu lại không muốn kết hôn, nếu cậu đồng ý, chúng ta coi như giúp đỡ lẫn nhau. Có điều chuyện này cũng chẳng hay ho gì, tớ không muốn làm hại bạn mình, cậu cứ suy nghĩ đi!”

Dương Lỗi do dự một chút, không nói gì.

“Cậu đừng lo phần tớ, bây giờ tớ không còn ý gì với cậu đâu, cậu đừng sợ tớ sẽ bám lấy cậu! Tớ đâu có ngốc như thế! Nếu cậu đồng ý, đến lúc đó chúng ta ký một hiệp nghị, nếu tới hạn mà tớ sống chết không chịu ly hôn, cậu cứ làm theo điều khoản trong hiệp nghị!”

Phương Mai cười, Dương Lỗi cũng cười, tuy nhiên nụ cười của hai người đều có chút bất đắc dĩ…

Sống trên đời, nhất định phải thỏa hiệp một vài lần. Không phải vì chính mình, mà là vì những người mà mình thương yêu.

“Tớ giúp cậu.”

Hồi lâu sau, Dương Lỗi nói.

“Bạn thân có khác nhỉ.”

Phương Mai nói, cô mỉm cười, nụ cười cảm kích xen lẫn phức tạp…

Sau khi đồng ý với Phương Mai, hai người bàn bạc xong xuôi, quyết định qua một thời gian sẽ báo cho người nhà, tạm thời cứ làm bộ trước.

Đưa Phương Mai về rồi, Dương Lỗi nằm trên giường ký túc xá, cánh tay gối sau ót.

Phương Mai nói rất đúng, đối với hai người không có ý định kết hôn như bọn họ, đây chính là cách tốt để tránh né áp lực từ gia đình. Cho dù chỉ là nhất thời, cho dù rất áy náy với người nhà, thế nhưng Dương Lỗi đã nghĩ rồi, đời này hắn sẽ không kết hôn nữa, sẽ không tổn thương người vô tội.

Hắn đồng ý với Phương Mai, không phải vì xúc động, thậm chí không phải vì nghĩa khí.

Hắn thiếu nợ Phương Mai, tuy Phương Mai không cho là thế, nhưng bản thân Dương Lỗi hiểu.

Chỉ là, Dương Lỗi chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày kết hôn.

Dương Lỗi nhìn trần nhà, ngẩn ngơ…

Qua một đoạn thời gian, Dương Lỗi nhận được điện thoại của Phương Mai, cô đã thông báo với người trong nhà. Nghe nói đối tượng là Dương Lỗi, gia đình Phương Mai mừng rỡ vô cùng.

Đến khi Dương Lỗi nói với Dương Đại Hải, Dương Đại Hải còn mừng hơn nữa.

“Là Phương Mai? Sao con không nói sớm?”

“Thì bây giờ nói rồi mà.”

“Phương Mai là một cô gái tốt, lại hiểu chuyện nữa!” Mẹ kế của Dương Lỗi cũng hết sức vui mừng.

Lúc học cấp hai, Dương Lỗi rất thân với Phương Mai, Dương Đại Hải cũng biết, ông luôn cảm thấy khi đó bọn họ từng có mối tình tuổi mới lớn. Cho rằng hai người đã nối lại tình xưa, Dương Đại Hải cũng không nghi ngờ gì.

“Tốt… tốt lắm… !” Dương Đại Hải vô cùng kích động, buổi tối còn lôi rượu ra uống.

Hôm đó sau khi rời khỏi nhà, Dương Lỗi không lái xe về mà đi lang thang trên đường. Đây là con đường hắn đi mãi thành quen, nhưng mà qua bảy năm, nó đã thay đổi rất nhiều. Tiệm tạp hóa ngày xưa trở thành phố bán hàng cao cấp, phòng game đã bị hủy từ sớm, bây giờ trở thành cửa hiệu bán điện thoại di động.

Dương Lỗi rẽ sang một con phố khác, chợ nông mậu tại đây đã trở thành siêu thị lớn, những cửa hàng nhỏ ven đường đều thay hình đổi dạng, ở góc đường là một tiệm KFC, ngoài ra chỉ còn một tiệm cơm lâu đời, bao nhiêu năm trôi qua vẫn ở nguyên chỗ cũ, láng giềng xung quanh nườm nượp xếp hàng mua đồ ăn, hàng người vẫn dài như thế…

Có hai cậu nhóc ra dáng lưu manh đi ngang qua người Dương Lỗi, cười toe toét.

“Hôm nay là sinh nhật tao đó!”

“Thật sao? Muốn đi đâu chơi?”

“Mày nói đi đâu thì đi đó!”

“Vậy theo tao đi, đến Loạn Thế!”

“Được!!”

“Ha ha ha!”

……

Dương Lỗi lên cầu thang, đi đến sân phơi ở tầng hai. Trên tường rào cũ kỹ là một chữ “hủy” bắt mắt được viết bằng mực đỏ.

Dương Lỗi đi lên lầu tám, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cách bày biện trong nhà vẫn còn dừng lại ở thập niên 90 của thế kỷ trước. Bây giờ ra ngoài hiếm khi mới thấy gia cụ và cách bày biện như thế này. Máy cát-sét cũ mèm cồng kềnh đặt trên bàn, trong phòng là một chiếc giường dây thép.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Dương Lỗi mở cửa sổ, nằm xuống giường.

Hắn không có bật đèn, bóng tối dễ khiến người ta nhớ lại kỷ niệm xưa.

Sau năm 2002 là thời kỳ đẩy mạnh xây dựng thành phố ở Giang Hải, khắp nơi đều đập cũ xây mới, cải tạo lại thành phố. Khu vực này cũng bị chính phủ đưa vào phạm vi cải tạo, nghe nói cuối năm sẽ khởi động việc phá bỏ và di dời sang nơi khác.

Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành một trung tâm mua sắm lớn. Sân phơi này, căn nhà ở lầu tám này, cùng với những gì từng xảy ra trong nhà, tất cả rồi sẽ bị đập thành gạch vụn, chôn vùi mãi mãi.

Đã lâu Dương Lỗi không đến đây. Sau này, có lẽ hắn sẽ càng ít đến hơn.

Dương Lỗi lẳng lặng nằm trên giường, căn nhà vẫn giống hệt bảy năm trước khi bọn họ rời đi. Qua một thời gian chủ thuê sẽ đến xem xét, quét dọn. Bà đã được dặn, mọi thứ trong phòng đều phải đặt ở chỗ cũ.

Cửa tủ mở ra, bên trong còn treo một chiếc áo sơmi trắng.

Dương Lỗi nhấn máy cát-sét đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường.

Một cuộn băng cũ kỹ, chầm chậm chuyển động trong bóng đêm…

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua…

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa…