Kim Bài Đả Thủ

Chương 9



Dương Lỗi và Phòng Vũ ngày càng thân thiết.

Tuy Dương Lỗi ưa thích dùng nắm đấm, ít khi phục ai, nhưng một khi đã để ai vào mắt, hắn sẽ đối xử tốt với người đó từ tận đáy lòng, đây cũng là nguyên nhân các anh em và thuộc hạ đều nguyện ý đi theo hắn. Chỉ cần là người Dương Lỗi thừa nhận, hắn sẽ xem người đó như người một nhà, đối xử với người đó ấm áp như mùa xuân, thậm chí còn ấm áp hơn mùa xuân nữa.

Bây giờ Dương Lỗi cũng đối xử với Phòng Vũ như thế, ngay cả Dương Lỗi cũng không ngờ đến điều đó. Thật ra hai người quen biết chưa bao lâu, hơn phân nửa thời gian còn là kẻ thù của nhau, tại sao chỉ qua vài ngày ở chung, Dương Lỗi lại cảm thấy mình và Phòng Vũ hợp nhau đến thế. Lúc trước thấy Phòng Vũ chướng mắt, Dương Lỗi cũng biết là do mình không phục đối phương, về phần khi nào mình lại phục Phòng Vũ, bản thân Dương Lỗi cũng không biết, dù sao đến khi Dương Lỗi phát hiện, hắn không chỉ thấy Phòng Vũ thuận mắt, mà còn càng nhìn càng thuận mắt.

Điều này không phải chỉ vì hôm đó Phòng Vũ đã cứu hắn, Dương Lỗi cũng không biết nên diễn tả thế nào.

Cảm giác giữa người và người rất kỳ diệu, có người biết nhau cả đời nhưng chẳng khác gì mới quen biết, có người mới biết nhau vài ngày lại giống như đã quen cả đời.

Sau này Dương Lỗi mới biết, đó gọi là “khuynh cái như cố, bạch đầu như tân”.

Lúc đó Dương Lỗi vẫn không chịu thừa nhận, Phòng Vũ có một sức hấp dẫn đối với mình, một loại khát vọng gần gũi với người mà mình tin phục, thậm chí còn phảng phất chút sùng bái.

Đó chính là sức hút của kẻ mạnh với đàn ông, là bản năng bẩm sinh.

Từ khi biết Phòng Vũ sống một mình, lại còn là nhà thuê, cứ vài ngày Dương Lỗi lại chạy đến nhà Phòng Vũ, buổi tối cũng thường xuyên không về nhà, ngủ ở nhà Phòng Vũ luôn.

Nhà Phòng Vũ là căn cứ nhỏ của các anh em, bọn họ rất thích cảm giác tự do ở nhà Phòng Vũ, vài anh em thân thiết của Phòng Vũ cứ hay chạy đến đây đánh bài, chơi điện tử, xem phim, Dương Lỗi thường xuyên đến đây nên dần dần cũng thân thiết với bọn họ. Thông thường bọn họ uống rượu rồi đánh bài, chơi mệt thì lăn ra ngủ loạn xạ, hai căn phòng và cả giường lẫn sô pha của Phòng Vũ đều trở thành chỗ ngủ của bọn họ.

Nhưng đa phần bọn họ không ở lại qua đêm, ai về nhà nấy, chỉ có Dương Lỗi thích ở lại. Ở nhà hắn bị lải nhải đến phiền, vì thế rất thích sự tự do ở nhà Phòng Vũ.

Ngay cả mấy người anh em cũng cười Phòng Vũ: “Phòng Vũ, anh mọc đuôi rồi!”

Bọn họ lớn hơn Dương Lỗi vài tuổi, mọi người đều xem Dương Lỗi như em trai.

Đối với việc Dương Lỗi đột nhiên xoay 360 độ dính lấy mình, Phòng Vũ cũng có chút ăn không tiêu.

“Sao lâu rồi cậu không về nhà?”

“Về nhà lại nghe mẹ lải nhải, ở chỗ anh thoải mái hơn!”

“Cậu tưởng tôi mở khách sạn hả?”

“Tôi có lớn lắm đâu, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích, có thêm tôi cũng đâu ảnh hưởng gì!”

Dương Lỗi làu bàu với Phòng Vũ.

“Ngày mai cuốn gói biến ngay cho tôi!”

Phòng Vũ ném cái chăn qua đây, Dương Lỗi cười ha ha nhận lấy.

Dương Lỗi đã nhìn thấu Phòng Vũ rồi, thật ra Phòng Vũ là người ngoài lạnh trong nóng, Phòng Vũ bảo hắn cút xéo nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng đưa chăn cho hắn.

Tối hôm đó Dương Lỗi ở nhà Phòng Vũ nhìn ngó xung quanh, tình cờ nhìn thấy một tấm hình.

Trong tấm hình là ba cậu bé đang đứng kề vai sát cánh, cả ba đều cười rạng rỡ. Phòng Vũ đứng ở giữa, bên trái là một cậu bé đeo kính trông rất lịch sự, bên phải là một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh trông thật thà chất phác, cả ba khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt sáng rỡ như ánh mặt trời.

“Bạn của anh hả?” Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.

“Ừ, bạn học của tôi, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.”

“Lúc này anh vẫn chưa nẩy nở!” Dương Lỗi trêu chọc, thật ra Phòng Vũ trong hình cũng rất khôi ngô tuấn tú, nhưng thiếu đi nhiều phần lệ khí của bây giờ. (lệ khí = khí tức tàn bạo)

Phòng Vũ không trả lời. Dương Lỗi cảm thấy tâm trạng của Phòng Vũ không tốt lắm.

“Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Cũng lăn lộn giang hồ với anh sao?”

“Người bên trái học rất giỏi, thi đậu đại học, bây giờ ra nước ngoài rồi.”

Phòng Vũ nhìn cậu bé đeo kính trong hình, cười cười.

“Thằng nhóc đó… rất có tương lai, chạy sang Mỹ rồi.”

“Ồ, vậy còn người bên phải thì sao?”

Dương Lỗi đợi cả buổi cũng không nghe Phòng Vũ trả lời.

Hắn cảm thấy hơi khó hiểu, quay đầu nhìn Phòng Vũ.

“Bị bắn chết rồi.”

Phòng Vũ nói, mặt không biểu cảm.

“……” Dương Lỗi không biết nên nói gì.

“Xin lỗi.” Hắn không muốn gợi lên chuyện đau lòng của Phòng Vũ.

“Không có gì, chuyện của ba năm trước rồi.”

Dương Lỗi im lặng.

“… Cậu ta là Đại Hổ phải không?”

Phòng Vũ ngẩng đầu lên.

“Sao cậu biết?”

Dương Lỗi kể lại chuyện tối hôm đó mình nhìn thấy Phòng Vũ và bà lão bán hạt dưa.

“Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi.”

“……”

Phòng Vũ im lặng.

“Đi, đi uống bia.”

Dương Lỗi kéo Phòng Vũ xuống mảnh sân phơi rộng rãi ở lầu hai. Hai người ngồi bên rìa sân phơi cao cao, trong tay mỗi người cầm một chai bia.