Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 107: Nếu ngài thực sự ghen, cô gánh không nổi hậu quả!



Không biết có phải vì sốt cao nên Đổng Thanh Thư mụ mị đầu óc rồi hay không? Lần đầu tiên Lệnh tiên sinh nhìn thấy cô như thế, không khỏi sửng sốt với lời đề nghị làm tình này.

Bất quá hạ thân có cứng rắn thế nào thì lý trí ngài vẫn còn nguyên vẹn, người đàn ông hơi cười một chút, cố gắng lờ đi bên dưới lớp tây trang đang nổi cộm lên thành một đám núi.

Ngài ấn nhẹ vào trán cô nằm lại xuống giường, không từ chối, cũng không chấp nhận.

“Em đợi tôi một chút, tôi đi lấy khăn lau mặt cho em.”

Nhưng Đổng Thanh Thư khi bị bệnh không còn ngoan ngoãn vâng lời như mọi hôm nữa, thêm việc mấy ngày nay cô đã giở thói ương bướng với ngài, nên cô càng không chịu thỏa hiệp.

“Không…”

Lòng bàn tay nóng hổi của cô lúc này cũng giữ chặt lấy cánh tay rắn chắc của người kia không buông: “Em không muốn… ngài ở lại đi.”

Đổng Thanh Thư mếu máo, vẫn là làm nũng.

Nhưng lần này Lệnh tiên sinh không chiều theo ý cô nữa. Ngài dịu dàng xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì cơn sốt của cô, lại nhẹ nhàng gỡ tay Đổng Thanh Thư ra khỏi.

“Đợi một chút, tôi quay lại ngay.”

Đổng Thanh Thư đương nhiên không chịu, vẫn mếu khóc, nhưng Lệnh tiên sinh nói được làm được, quay lại rất nhanh. Trên tay ngài lúc này là một chậu nước nhỏ, cùng với khăn sạch để lau sạch cơ thể.

Lệnh Thiên Từ không giỏi săn sóc người khác, trước giờ cũng chưa từng chăm nom người bệnh bao giờ. Nhưng không phải không làm bao giờ thì sẽ là không biết làm.

Ngài cẩn thận vắt khăn thật ráo rồi lau mặt cho Đổng Thanh Thư, cũng cẩn thận hạ nhiệt cần cổ và lòng bàn tay cô.

“Em đã ăn gì chưa?”

“Em ăn rồi…” Đổng Thanh Thư lờ đờ mà nói, mắt cô còn chẳng mở lên nổi.

“Uống thuốc thì sao?”

“Em uống rồi…”

“Cách đây mấy tiếng?”

“Khoảng… bốn tiếng.”

“Ừ.” Lệnh tiên sinh gật gù, lại nói: “Tôi sẽ đi nấu cháo cho em, ăn xong rồi uống thuốc thêm một cử nữa.”

Cô gái nhỏ nghe vậy, ngoan ngoãn gật gù.

Lệnh tiên sinh xong việc lại ôn nhu nhìn cô, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn.

“Sao em bệnh lại không nói cho tôi?”

“…”

“Có biết như thế làm tôi lo lắng lắm hay không?” người đàn ông hơi nhíu mày, nhớ lại bản thân phải nghe qua người khác mới biết được Đổng Thanh Thư bị bệnh, ngài đã xót đến thế nào.

“Sao… sao ngài biết em bệnh mà về?”

Đổng Thanh Thư không trả lời Lệnh tiên sinh, cô chỉ là thắc mắc vì sao người đàn ông nọ mới đi hôm qua, hôm nay đã quay trở về nhà.

Lệnh Thiên Từ nhìn Đổng Thanh Thư ngớ ngẩn hỏi, không nhịn được điểm chóp mũi cô một cái, có chút buồn bực.

“Em đấy, không biết lo cho bản thân gì hết.”

“…”

“Đã thế còn giận tôi, không thèm nghe điện thoại, cũng chẳng trả lời tin nhắn.”

“…”

“Tôi phải hỏi Đồng Tuệ Linh mới biết là em đang bị bệnh. Vì vậy mau chóng đổi ngài hẹn, ký xong hợp đồng liền quay trở về.”

“…”

Đổng Thanh Thư biết vì mình mà làm hỏng hết kế hoạch thời gian của Lệnh tiên sinh, cô im lặng không dám nói gì, rụt người vào trong chăn mà trốn.

Ánh mắt cô ngây thơ non nớt nhìn người đàn ông kia, phảng phất đâu đó sự đáng thương tội nghiệp như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Lệnh tiên sinh nhìn một chút, không nhịn được mềm lòng.

“Thôi được rồi, không mắng em.”

“Nhưng sau này em không được hư như vậy nữa. Có gì cũng phải nói cho tôi biết trước, nhớ chưa?”

Hiếm khi Lệnh tiên sinh nổi giận như vậy, nhưng may mắn là cũng chỉ sinh khí một chút, không mấy đáng sợ. Đổng Thanh Thư gật gù, ánh mắt mông lung nhìn ngài, khóe miệng hơi cong cong…

“Em nhớ rồi mà.”

Đổng Thanh Thư vốn đang giận người ta lắm, giận ngài ấy chết đi được vì Lệnh tiên sinh chẳng biết ghen tuông. Cô còn định chiến tranh lạnh thêm ít lâu, tỏ rõ ý tứ của mình. Nhưng mà trong lúc bệnh tật thế này, trái tim yếu đuối không chống đỡ được, vừa mở mắt trong cơn mụ mị nhìn thấy Lệnh tiên sinh, lông nhím cô xù lên bấy lâu nay rụng hết trơn, cô thế mà lại muốn dụi vào lòng ngài ấy nức nở một trận, cho đỡ ấm ức.

Chung quy vẫn không thể nổi giận với người đàn ông này được, ngài ấy đẹp trai như vậy, sao cô nỡ giận lâu.

Lệnh tiên sinh cũng nhìn thấy Đổng Thanh Thư quay trở lại ngoan ngoãn như lúc trước, biết cô ấm ức, người nọ cũng vui vẻ cúi đầu hôn cô.

Thật ra không phải Lệnh tiên sinh không quan tâm tới cảm xúc của Đổng Thanh Thư, hay là ngài không ghen tuông gì đó.

Chỉ là Lệnh Thiên Từ ngẫm nghĩ chuyện cũng không đáng là bao, dù sao hôm đó cũng là ngài có việc không về nhà ăn cơm với cô được, Đổng Thanh Thư đi ăn cùng Kiều Đông Phong, tuy ngài không thích hắn ta, nhưng cũng không tới mức muốn đại khai sát giới.

Nếu ngài thực sự nổi cơn ghen, chỉ sợ Đổng Thanh Thư gánh không nổi hậu quả.

Có khi lúc này đã trói cô lại rồi giam trong một căn phòng lớn, khắp nơi đều đóng ván gỗ che kín cửa sổ, không để cho người khác nhìn thấy dù chỉ là một chút làn da trắng sáng của cô.

Nghĩ tới đây, ánh mắt người đàn ông có hơi đanh lại nguy hiểm, ngài hạ tầm nhìn về hướng gương mặt đỏ ửng của Đổng Thanh Thư.

Trong cơn bệnh nặng, đầu óc của Đổng Thanh Thư xoay mồng mồng không tỉnh táo nổi, cho dù có nhìn thấy người kia đang chăm chú nhìn mình, cô vẫn không phát hiện trong không khí hiện tại đang phảng phất sự nguy hiểm rình rập sẽ nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Lệnh tiên sinh thấy cô ngây ngô, không nhịn được lại yêu chiều hôn môi.

“Há miệng ra nào.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông rà tới cạ lên cánh môi mềm mại đỏ mọng của Đổng Thanh Thư. Cô gái đỏ mặt ngoan ngoãn há miệng, song lại giật mình rụt người.

“Không được… Em đang bị bệnh mà...”

Hơi thở kề sát như vậy, còn đòi hôn môi, Đổng Thanh Thư sợ ngày mai Lệnh tiên sinh sẽ bệnh mất thôi.

Nhưng mà người đàn ông nọ hiện tại chẳng thèm quan tâm có bệnh hay không, chỉ cười cười vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, đưa tay cạy mở đôi môi quyến rũ, vói lưỡi vào trong khoang miệng ấm áp ngọt ngào.

“Không phải khi nãy còn đòi làm tình với tôi sao?”

“…” Đổng Thanh Thư ngượng tới mức không nói được câu nào.

Ừ nhỉ, lúc nãy sao tự dưng cô lại đòi làm tình với ngài ấy làm chi?

Bệnh quá đúng là điên rồi ~