Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 115: Kiều tổng tỏ tình



Sau khi dặm lại chút son phấn và điều chỉnh tâm trạng trở về trạng thái bình thường như ban đầu. Đổng Thanh Thư nhìn chính mình trong gương, phát hiện ra không còn điều gì bất thường nữa, cô mới thở dài một hơi, xoay lưng bước ra khỏi cửa.

La Ý Hiên kia đúng là thứ dữ. Đã từng bị tẩn cho một trận như vậy, bây giờ vẫn chưa chừa mà lại bén mảng tới đây trêu tức cô.

Những lời La Ý Hiên vừa nói, Đổng Thanh Thư đương nhiên không tin. Tuy nhiên cũng không phải là nó không khiến cô suy nghĩ…

Đúng thật là thời gian này Lệnh tiên sinh bận rộn nhiều chuyện, cô cũng vừa phải quay phim vừa phải thu âm bài hát, lịch trình cả hai trái nhau, thời gian bên cạnh cũng không nhiều, vậy nên Đổng Thanh Thư cũng chẳng rõ nhiều ngày qua Lệnh tiên sinh đã đi đâu, đã làm gì nữa.

La Ý Hiên còn tỏ ra đắc ý như vậy, thật sự đã khiến Đổng Thanh Thư trong lòng nảy sinh điểm đáng ngờ. Chỉ là nếu nghĩ tới việc Lệnh tiên sinh đột nhiên lại cao hứng với một nam nhân…

Đổng Thanh Thư nghĩ tới đây không nhịn được phụt cười.

Không lý nào!

Không lý nào ngài ấy lại đổi gu…

“…” – Nhưng nếu là thật thì sao nhỉ?

“Chậc.” Đổng Thanh Thư tặc lưỡi, tự mình vung tay dập tắt cái suy nghĩ quái gỡ kia.



Người ta nói tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa. Cô vừa mới gặp vỏ dừa họ La kia xong, bây giờ còn gặp thêm vỏ bánh xe họ Kiều nữa.

Cuộc đời có thể nào bớt trớ trêu lại một chút, đừng dồn Đổng Thanh Thư cô vào đường cùng được không? Một ngày xui xẻo như vậy, gặp trúng hai tên mà mình không ưa.

Đổng Thanh Thư bĩu môi, mày liễu cũng bất giác nhíu lại khi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đang đi đi lại lại dọc hành lang.

“…” – Trông cái tướng đi có đáng ghét không kia chứ - Đổng Thanh Thư dè bỉu trong lòng một trận.

Vừa nhìn thấy cô đi ra khỏi cửa, ánh mắt Kiều Đông Phong đã sáng rực lên, anh ta nhìn cô không chớp mắt.

Dường như anh ta đang đợi cô nhỉ? – Đổng Thanh Thư vừa nghĩ tới đây, da gà da vịt đã nổi đầy lên.

Ôi thôi tha cô đi, cô chẳng muốn liên quan gì tới anh ta. Nên là cô vẫn cứ ngó lơ, còn chẳng thèm nhìn mặt anh ta lấy một lần. Thế mà người nọ sao cứ chai mặt thế không biết, đã bị bơ đẹp rồi còn cố ý sấn tới, vứt hết mặt mũi sang một bên rồi à?

“Này, chào cô.” Kiều Đông Phong cười tươi toe toét.

Nụ cười giảo hoạt điểm xuyết bên môi anh ta làm Đổng Thanh Thư rợn tóc gáy, đương nhiên cô cũng cảm thấy gặp người đàn ông này chẳng phải là điềm lành gì, vì vậy liền thức thời lùi bước chân lại một chút, né tránh cái bắt tay đang đưa tới kia.

Bị ngó lơ, Kiều Đông Phong bật cười.

“Cô không định bắt tay tôi à?”

Kiều Đông Phong hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vẫn nồng đậm ý cười.

Cho dù Đổng Thanh Thư không nể mặt anh chút nào, Kiều tổng lại càng vì thế mà cảm thấy cô gái này rất thú vị.

Người ta nói đàn ông luôn bị thu hút bởi những cái mà anh ta không thể với tay chạm tới được, quả nhiên không sai – Kiều Đông Phong cũng không ngoại lệ chút nào.

Đổng Thanh Thư càng không để ý tới anh ta, càng tránh né không muốn tiếp xúc. Thì Kiều Đông Phong càng cảm thấy cô gái này cực kỳ thú vị trong mắt mình, càng thêm có hảo cảm với cô.

Mà một người đàn ông trưởng thành khi nhìn thấy một cô gái thú vị, rất vừa ý mình thì anh ta sẽ làm gì?

Yes, exactly! – Chính xác là anh ta sẽ nhiệt tình theo đuổi, theo đuổi cho tới khi thực sự chiếm trọn được trái tim nàng thì mới chịu dừng tay chứ sao!

Cơ mà Kiều Đông Phong cứ mà mơ. Đổng Thanh Thư hiện tại còn chưa biết ý đồ của anh ta, chỉ thấy là anh ta quá phiền, cô đã né anh ta như né tà rồi. Nếu như cô thực sự biết Kiều Đông Phong có ý với mình, chỉ sợ cô vừa thấy anh ta ở đằng Đông thì liền quay đầu đâm hướng Tây mà chạy.

Thái độ của Đổng Thanh Thư vẫn như trước không thay đổi, cô lạnh lùng xa cách, còn tỏ ra rất ghét sự phiền phức của Kiều Đông Phong.

“Ngoài chuyện công việc ra thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Anh đừng có suốt ngày chặn đường tôi.”

Đổng Thanh Thư nghiêm túc gằn giọng.

Thấy gương mặt bực dọc của cô, Kiều Đông Phong càng cười tươi tắn, nhanh nhẹn mà đáp lại.

“Thì tôi vẫn đang nói chuyện công việc với cô kia mà.”

“…”

Để mà nói thì Đổng Thanh Thư làm sao có thể là đối thủ của Kiều Đông Phong cho được.

Anh ta miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, và so về độ mặt dày không cần giữ hình tượng, thì Kiều Đông Phong quả thực đang xưng vương đầu bảng đấy.

“Chuyện cô nói giúp tôi hát một bài hát—”

“Cái đó–” Trái tim của Đổng Thanh Thư đập nhanh hơn một nhịp, cô vừa nghe nói liền cất tiếng chặn lời anh, “Tôi có thể từ chối không?”

Kiều Đông Phong bị chặn lời không những không bực mình, ấy thế mà anh ta còn hứng thú cười cười nhìn cô.

Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi lại gật gù, “Cô cũng có thể từ chối, quyền cá nhân kia mà, tôi đâu thể can thiệp được.”

“…”

Tuy là nói thế nhưng Kiều tổng lại thở dài thườn thượt một hơi. Với người mềm lòng như Đổng Thanh Thư, một chiêu này cô đỡ sao nổi?

“…” Đổng Thanh Thư không nói được lời nào.

Cô muốn bảo rằng hay là thôi đi tôi giúp anh cũng được, nhưng sau đó cô lại nghe thấy một tin sét đánh từ phía Kiều Đông Phong gửi tới.

“Mà này Đổng Thanh Thư.”

“Hửm?”

Sao tự nhiên lại gọi thẳng họ tên vậy nhỉ?

“Chúng ta quen biết cũng chưa lâu đúng không?”

“Ờ…” thì sao?

Anh ta lại bị gì vậy, nói năng nhảm nhí?

“Dù là thời gian ngắn nhưng tôi cảm thấy tôi với cô hợp tác làm việc rất ăn ý.”

“…”

“Trước giờ tôi cũng chưa từng tiếp xúc với ai lại ấn tượng như cô.”

“...”

“Cô cũng biết là xưa nay danh tiếng của tôi có hơi xấu.”

“…” Xấu đau xấu đớn chứ vừa gì – Đổng Thanh Thư nghĩ nghĩ lại bĩu môi, liếc mắt nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì thì nói thẳng, đừng có vòng vo.”

“Nhưng tôi khi yêu đương thì rất chân thành và thật lòng đó.”

“…”

Đổng Thanh Thư đương nhiên đâu biết Kiều Đông Phong đang định nói gì. Nếu như cô biết trước anh ta sẽ nói những lời này, vậy thì có chết cô cũng không dại mồm!

“Đổng Thanh Thư.”

“Đừng… anh đừng nói!”

Nhưng Đổng Thanh Thư chặn miệng Kiều tổng không kịp!

“Tôi muốn theo đuổi cô.”

“???”

“Cô có nghe không vậy?”

“…” – Tôi đâu có điếc! – Đổng Thanh Thư trừng mắt, muốn đáp trả nhưng thật sự là nói không nên lời mà!

“Tôi nói, tôi muốn theo đuổi cô, cô—”

“Khoan đã! Đừng nói nữa.”

“Chặn lời người khác khi đang nói là bất lịch sự đấy nha.” Kiều tổng bật cười, vẫn mặt dày: “Tôi thích cô.”

“Vậy nên cho tôi được theo đuổi cô, có được không?”

“???”