Nam căn to lớn vừa được bàn tay nhỏ xinh chạm tới đã giần giật mấy cái như phản ứng lại.
Đổng Thanh Thư bị dọa cho sợ hãi, ngay lúc cô muốn rút tay về lại bị Lệnh Thiên Từ nhìn rõ được ý đồ. Ngài ghì chặt tay cô giữ lại không cho trốn thoát, còn áp sát bàn tay nhỏ nhắn kia xoa nắn hạ bộ trướng đau của ngài, cẩn thận an ủi người anh em đang trong tình cảnh vô cùng chật vật.
“To không hửm?”
Đổng Thanh Thư đỏ mặt gật gù, bàn tay theo sự chỉ đạo của Lệnh tiên sinh không ngừng vuốt ve lên xuống.
“To…”
“Muốn thứ này cho vào không?”
Lệnh Thiên Từ cọ cọ đỉnh đầu vào trước cửa miệng huyệt đang mấp máy kia, trêu chọc mà hỏi cô.
Gương mặt của cô lúc này đỏ như nhỏ máu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lệnh Thiên Từ, chỉ có thể thành thật phơi bày ra cơ thể xinh đẹp trước mặt ngài, tách rộng hai chân cầu hoan mong người ấy nhanh chóng tiến vào.
Hơi thở của Lệnh Thiên Từ từ lâu đã chẳng còn giữ nổi bình tĩnh, lúc này lý trí trở nên đứt đoạn theo từng lời nói dâm đãng ngọt ngào của ai kia.
Nam căn vốn đang cọ xát trước cửa miệng huyệt, hiện tại người đàn ông đã chẳng thể nhẫn nhịn chờ đợi được nữa mà động thân chôn sâu tính khí vào miệng huyệt tiêu hồn kia, một đường thẳng đâm đến lút cán.
“Ưm…”
Tiếng rên rỉ ái muội trầm bổng vang lên trong căn phòng ấm áp. Đổng Thanh Thư cả người run rẩy lập cập, dẫu cho nhiều lần cùng Lệnh tiên sinh âu yếm hoan ái, nhưng với kích thước dọa người thế kia, lần nào cắm vào Đổng Thanh Thư cũng phải rất lâu mới tìm lại được cảm giác quen thuộc mà thích ứng dần với ngài.
Bất quá hôm nay tuy mới vào rất đau nhưng cô lại không dám than khóc.
Mặc cho lúc này ánh mắt đã vì kìm nén quá sức mà đỏ ửng lên ầng ậng nước mắt.
Đổng Thanh Thư cọ cọ nữ huyệt vào nửa thân dưới cứng rắn của người đàn ông, dù cho cơ thể hiện tại đã run lên cầm cập vì mức độ dãn ra hết cỡ của hoa môi khi tiếp nhận vật thể quá sức to lớn, cô vẫn ra sức lấy lòng.
Bên dưới ngứa lắm…
Ngứa ngáy như bức cô đến phát điên đi được!
Nếu còn không mau cử động… cô sẽ chết vì khó chịu mất thôi.
“Cho em đi… em muốn anh…”
Đổng Thanh Thư thật muốn Lệnh tiên sinh cắm sâu vào một chút, sau đó thật mạnh bạo mà chơi cô.
“Muốn anh… động… anh động đi…”
Mấy lời sau cùng, Đổng Thanh Thư nói rất khẽ.
Cô nào dám dõng dạc hô hào cầu hoan kia chứ. Nhưng cơ thể lúc này lại rất thành thật mà đong đưa trong vô thức.
Ánh mắt của Lệnh Thiên Từ càng lúc càng tối lại, nhìn nơi giao hợp nhóp nhép ánh nước đang nuốt lấy bộ vị cương cứng của mình. Khóe môi người đàn ông có hơi cong cong ý cười.
Gậy cứng đâm sâu vào hoa tâm nhưng mãi không chịu động đậy, trêu chọc cô đến ngứa ngáy nhưng chẳng rủ lòng thương dang tay giúp đỡ.
“Hửm? Em nói cái gì, anh không nghe rõ.”
Người đàn ông nhất quyết không chịu nhấp hông, cố ý dừng động tác, chọc sâu vào bên trong rồi chẳng chịu giã, lại cúi mặt hôn cô.
Cái hôn rơi trên gò má rồi vương trên mi mắt.
Trong lòng ngứa ngáy, trước mặt ngứa ngay, ngay cả nơi nào đó cũng ngứa ngáy không thôi.
Đổng Thanh Thư thở dốc khó nhọc, nhìn Lệnh tiên sinh đang cười đắc ý, cô khóc không thành tiếng.
Huhu… cô khó chịu chết đi được!
Hôm nay vì sao người nọ cứ liên tục trêu ghẹo cô như thế, rồi lại không chịu thỏa mãn cô chứ?
“Lệnh tiên sinh… ngài bắt nạt em!”
Đổng Thanh Thư nhìn ra bộ mặt xấu xa của Lệnh tiên sinh, cô vừa khóc vừa mắng, đôi mắt xinh đẹp đã ầng ậng nước đáng thương trừng trừng nhìn người kia. Bên dưới bờ mông cong cong lại như vô tình hay cố ý cọ xát vào đám lông rậm rạp, câu dẫn ngài.
Lệnh tiên sinh trêu được bảo bối, song, vẫn bị tiểu yêu tinh này hành hạ đến mức nhẫn nhịn đổ mồ hôi lạnh.
“Hửm? Em gọi ai?”
“Gọi anh đó!”
“Gọi anh là gì cơ?”
“...”
Đổng Thanh Thư mặt mày bí xị, mếu máo nhìn người kia. Bên dưới ngứa ngáy khó chịu, đã bị lắp đầy nhưng vẫn không đủ.
“Em gọi anh, gọi anh đó Lệnh Thiên Từ.”
Cuối cùng Đổng Thanh Thư cũng không chịu được bộc phát tức giận. Tuy nhiên cơn giận của cô cũng chỉ nhỏ như mèo con xù lông, cào loạn lung tung mà thôi, chẳng gây chút ảnh hưởng nào tới Lệnh Thiên Từ.
Lệnh tiên sinh vui vẻ nhìn cô bật cười, đưa tay nhéo mông cô một cái, lại xương cụt của cô tên rần cả lên.
“Gan nhỉ, hôm nay còn gọi cả họ và tên của anh.”
“Còn dám tự mình nhấp hông cầu hoan nữa chứ?”
“Ai… ai bảo anh… không chịu làm em…” Đổng Thanh Thư phản kháng yếu ớt.
Người đàn ông thấy vậy càng vui thích muốn trêu ghẹo cô hơn.
“Ai dạy bé Thư hư hỏng như vậy hửm? Anh đâu có dạy em như thế bao giờ.”
Người đàn ông khoái chí đùa vui một chút, nhìn Đổng Thanh Thư mặt mày méo xệch đang khóc lóc, ngài không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi cô một cái. Bàn tay to lớn nhào nặn một bên mông của cô, tát nhẹ.
“Ưm…”
Đổng Thanh Thư miệng thì rên nhưng mắt thì trừng. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên lại thấy nụ cười sâu xa chẳng rõ thâm ý của người đàn ông kia.
Và rồi bất ngờ, Lệnh Thiên Từ luật động thân dưới, mạnh mẽ thúc sâu vào bên trong.
“A…!”
Đôi mắt sáng trong của cô gái mở to tròn nhìn người kia, hai chân bị ép chặt lên trước ngực, ở tư thế truyền thống thế này, hạ thể được nâng cao, cô có thể tự mình nhìn rõ được nơi giao hợp của hai người đang dính chặt lấy nhau đầy ái muội.
Vừa rồi là chính cô đòi hỏi người kia đâm vào giúp cô thỏa mãn cơn ngứa ngáy tận sâu bên trong.
Thế nhưng lúc này khi thật sự được Lệnh Thiên Từ yêu thương cắm chặt vào nữ huyệt, cơ thể nhỏ nhắn của cô lại không chịu được kích thích mà cong người run rẩy, cảm giác đạt tới cực hạn khiến cô không thể thở nổi, bị giã đến mềm chân.
Lệnh Thiên Từ thưởng thức tiếng rên rỉ than khóc của cô, thắt lưng thong thả rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất.
Cứ như thế, càng lúc tần suất va chạm ngày càng mạnh, túi ngọc giã vào bờ mông mềm mại trắng mịn kia chan chát từng tiếng vô cùng ái muội.
“Huhu… chậm… chậm đã… không được… đâm sâu quá… ưm…”
Cô gái nhỏ khóc không nổi, hoảng hốt nhìn người đàn ông kia đã bị chính cô châm ngòi thuốc nổ.
Hiện tại có muốn dừng… cũng quá muộn rồi!
“Là ai bảo anh động thân hả?”
“Là ai?”
“Là em bé nào hư hỏng lắc mông quyến rũ đòi chồng mau đâm nát em đi?”
Người đàn ông nói dứt một câu, từng cái thúc mạnh ập tới khiến mật dịch bên trong huyệt thịt trào ra bên ngoài như thác đổ.
Vách thịt mềm ẩm như hàng vạn cái miệng nhỏ ngọt ngào đang tham lam hút lấy mệnh căn của người đàn ông kia.
Tính khí ra sức tàn phá mãnh liệt, mài ép hoa môi e lệ khóc lóc, nhỏ nước tí tách.