Trong lúc nguy cấp Đổng Thanh Thư chẳng còn có thể nghĩ được gì nữa, cô cố vùng vẫy nhưng lại quá sức. Đám người áo đen kia cứ không ngừng tiến tới bắt lấy cô, hai tay đều bị giam lại, không có cách nào thoát được.
“Buông tôi ra!”
Đổng Thanh Thư gằn giọng, ánh mắt đỏ ngầu trừng về phía đám người kia. Thế nhưng sự chống cự lúc này của cô lại chẳng có chút tác dụng gì, càng khiến cho bọn họ có cơ hội cười lên cợt nhả sao Đổng Thanh Thư lại quá yếu đuối.
Gương mặt cô đỏ bừng bừng vì tác dụng của thuốc, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc hơn.
Trong số người đó lại có kẻ ngang nhiên cười suồng sã, xì xầm với nhau rằng:
“Này, trông con nhóc này cũng không tồi nhỉ?”
“Là diễn viên mà, gương mặt không tồi, chẳng trách ông chủ lại bao cả một phòng ăn lớn mời cô ta tới.”
“Hừ, có phúc mà không biết hưởng.”
Nói rồi bọn họ lại nhìn Đổng Thanh Thư đang chật vật bị bắt lại, nở một nụ cười ghê rợn.
“Ông chủ vào viện rồi, nói là để con nhóc này lại cho bọn mình xử lý. Bây nói xem có phải đúng lúc cần chỗ để xả hay không?”
“…” Trong lúc hoảng loạn, Đổng Thanh Thư chống cự bất thành lại bị bọn chúng bịt miệng cưỡng ép lôi ra ngõ sau của nhà hàng.
Những lời bọn chúng vừa nói, Đổng Thanh Thư nghe thấy đều hiểu rõ tất cả. Sống lưng cô lạnh toát, cảm thấy nguy hiểm gần kề khiến tuyến nước mắt không kiềm được muốn tuôn ra. Thế nhưng bởi vì không muốn bản thân yếu thế, cô gái nọ cố gắng ghìm lại không khóc.
“Ưm! Buông ra…”
“Mặt mày sáng sủa như vậy, lúc đâm vào chắc là biểu cảm không tồi nhỉ?”
Trong đó có một gã cao lớn nở nụ cười độc ác nhìn Đổng Thanh Thư, lúc này đôi mắt của gã đã tối sầm lại nhìn cơ thể đang giãy giụa của cô.
Đổng Thanh Thư hoảng sợ đến mức đỏ mắt, cô không khống chế được cơ thể khi mà lúc này thuốc đã gần như ngấm vào hoàn toàn. Sự nóng nực bức bối này khiến đại não Đổng Thanh Thư như muốn nổ tung, thế nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để mà gắng gượng chống đỡ, tìm cách vùng vẫy thoát thân.
Nhưng với sức lực này thực sự không thể đọ nổi với 5-6 tên đàn ông to cao vạm vỡ.
Đổng Thanh Thư bị đẩy mạnh xuống nền đất, ở cái ngõ nhỏ này thật sự là kêu trời không thấu mà!
Cô rất muốn la lên kêu cứu, thế nhưng trong tức khắc liền bị bọn chúng phát hiện ra ý đồ, chúng nhét miếng vải trắng vào miệng cô, sau đó thô bạo muốn kéo quần áo của cô xuống.
“Ưm!”
Nước mắt cứ chực chờ nơi khóe mi, ánh mắt lúc này đã ngập trong sự hoảng sợ không có cách nào che giấu nổi.
Chết tiệt, cuộc sống sau khi xuyên thư này có phải là địa ngục hay không? Cô còn có thể bi thảm đến cái mức nào nữa chứ?
“Chà, nó trắng thật đấy. Không biết lúc cởi hết quần áo, có phải sẽ phát sáng đến chói mắt không?”
“Còn phải hỏi, vạch ra xem thì biết liền chứ gì.”
Nói rồi cả đám người hùa vào cười ha hả.
“Ưm!”
Đổng Thanh Thư hiện tại rất muốn gào thét, thế nhưng lúc này thanh âm trong cổ họng đều bị miếng vải trắng đang bịt chặt miệng ngăn chặn tiếng kêu cứu trong vô vọng của cô.
Nước mắt không khống chế được đảo quanh hốc mắt, cô tuyệt vọng nhắm chặt mi, không muốn nghe nữa những tiếng cười nói và giọng điệu ghê tởm của bọn người đang muốn cưỡng hiếp cô!
Ngay lúc Đổng Thanh Thư tưởng chừng như cuộc đời của mình thôi xong rồi, bỗng, xung quanh đột nhiên im lặng đến lạ kỳ, mà những bàn tay như ma quỷ cũng dần rút lui.
Đổng Thanh Thư trong cơn mơ hồ run sợ mở mắt, bên tai lúc này đột nhiên nghe rõ tiếng thét khổ sở của đám người kia. Giống như bị bẻ ngược khớp tay vậy, rồi quả thực từng tiếng rôm rốp vang lên nghe rất chối tai, tiếng la vang vọng, rồi lại vụt tắt khi đầu gối của người đàn ông mặc vest xám kia vung lên.
“…” Là trợ lý Mạc!
Đổng Thanh Thư trừng to mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở phía trước, một mình trợ lý Mạc cũng đủ tẩn đám người bặm trợn kia bằm dập.
Đâu đó còn nghe thấy tiếng xin tha mạng và kêu cứu của bọn người xấu.
Trong khoảnh khắc đó, người đàn ông thân mặc tây trang đứng ở phía sau cao cao tại thượng đi vào. Ánh mắt lạnh như băng của anh ta nhìn Đổng Thanh Thư khi đó thực sự đã khiến tim cô hẫng đi một nhịp.
Giống như linh hồn bị chiếm giữ, toàn bộ thể xác cũng trở nên căng cứng như bị phát giác bản thân làm việc gì sai trái.
Đổng Thanh Thư trong tình cảnh chật vật này càng khiến cô xấu hổ không muốn nhìn mặt người đàn ông đó hơn.
Lệnh Thiên Từ… ánh mắt của anh ta, sao lại như thể đang chất vấn cô!
Đổng Thanh Thư bỗng dưng ấm ức muốn khóc.
Trong giây lát cô lại đánh đồng người đàn ông kia và đám người cao to khi nãy là cùng một loại người… Tất cả đều là người xấu, đều chỉ muốn đè cô mà thôi!
Cơ thể bị tác dụng của thuốc giày vò mà trở nên đỏ bừng, nhiệt độ cũng tăng cao. Đổng Thanh Thư kéo lấy quần áo xộc xệch của mình, bỗng chốc cúi đầu không dám nhìn Lệnh Thiên Từ dù chỉ là một chút.
Vài giây sau đó, bờ vai cô lại được phủ lên một tầng ấm áp. Ngẩng đầu, thì ra là Lệnh Thiên Từ cởi áo vest choàng lên cho cô.
“Không sao chứ?”
Thanh âm vốn dĩ vẫn luôn lạnh băng kia vì sao lúc này lại nghe ra được chút ấm áp trìu mến. Đổng Thanh Thư ngơ ngẩn nhìn anh, đột nhiên lại tham luyến hơi ấm của người đàn ông này, nước mắt cũng tuôn ra trong vô thức.
Nỗi ấm ức vừa rồi của cô, cuối cùng cũng bị người đàn ông này khơi ra hết thảy, vạch trần không còn sót lại chút gì!