Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 3: Phượng hoàng VS Chim sẻ



Đổng Thanh Thư vừa rời khỏi nơi casting thì như trút được gánh nặng trong lòng vậy. Tiếng phù rõ to, Đổng Thanh Thư thở hắt ra ngoài một hơi đầy thoả mãn, cô vươn vai ưỡn ngực một chút, tận hưởng chút không khí trong lành ở bên ngoài.

“Thật là xúi quẩy, bị tên tay ngang chê bai thì đúng là cay chết tôi mà.”

Đổng Thanh Thư không nuốt trôi được cục tức này. Vừa chạy ra khỏi toà nhà nơi buổi casting diễn ra thì cô đã không ngừng chửi rủa trong lòng cho hả giận rồi.

Trời ạ, cái cô họ Tô kia nghĩ gì vậy không biết. Viết kịch bản thì dở tệ không đâu ra đâu, còn dám nói Đổng Thanh Thư là không có tư cách chỉnh kịch bản của cô ta nữa chứ.

“Này, nói gì thì nói nha, trước khi xuyên thư Đổng Thanh Thư tôi đây cũng là đại biên kịch tài ba đó.”

Đổng Thanh Thư lầm bầm trong miệng tự an ủi mình.

Nhưng nói cho đã miệng là vậy, cô cũng biết nói là trước khi xuyên thư kia mà… Bây giờ thì khác rồi, Đổng Thanh Thư không còn là biên kịch nghèo nữa, cô đã đổi đời chuyển sang nghề làm diễn viên rồi, lại còn là diễn viên hạng hai tiếng tâm chẳng bao nhiêu.

Trong lúc đang tức xì khói, thì điện thoại trong túi reo lên inh ỏi.

Đổng Thanh Thư chẹp miệng, tay rút trong túi ra điện thoại màu hồng sến súa của nguyên chủ nhân vật A.

Dòng chữ “Đồng Tuệ Linh” sáng chói in trên màn hình, Đổng Thanh Thư không nghĩ nhiều đã nhận cuộc gọi.

“Alo Thanh Thư à, cô đâu rồi, buổi casting ổn chứ?”

Tiếng nói vô cùng dõng dạc rõ to nghe không giống là của nữ nhân vang vang bên tai.

Đổng Thanh Thư nuốt khan một ngụm, di dời điện thoại ra xa tai một chút.

“Ổn, vô cùng vô cùng ổn luôn là đằng khác.”



Đổng Thanh Thư càng nghĩ tới chuyện bị cái cô biên kịch Tô kia mắng là càng tức. Đồng Tuệ Linh thấy cô nói vậy cũng nghe ra được giọng điệu này có chút sai sai.

“Nghe giọng cô là thấy không ổn rồi. Cô đang ở đâu, tôi tới đón cô rồi tụi mình đi ăn trưa.”

“Tôi đang ở đường Thùy Hiên ấy.” Đổng Thanh Thư vừa nói vừa dõi mắt nhìn đường: “Ở gần BOISE.”

Tích tắc vài phút sau, một chiếc Maybach màu hồng chạy trước mặt Đổng Thanh Thư, cửa xe kéo xuống, Đồng Tuệ Linh ở bên trong ló mái đầu vừa mới đi salon ra gọi cô.

“Còn ngẩn ngơ nhìn cái gì vậy cô nương, lên xe đi.”

Lần đầu gặp được nhân vật “Đồng Tuệ Linh” người trần mắt thịt ở ngoài đời, Đổng Thanh Thư cảm thấy… trải nghiệm xuyên thư này đúng là thú vị lắm.

“Chà, Tuệ Linh, kim chủ của cô tậu cho cô chiếc xe xịn sò dữ ta.”

“Sao cô biết là do kim chủ tôi mua vậy?”

Đồng Tuệ Linh bỗng trố mắt, vốn còn định kể chuyện cô ta vừa tìm được một vị kim chủ ngon lành cành đào cho Đổng Thanh Thư nghe, nhưng chưa gì Đổng Thanh Thư đã tự biết rồi.

Đổng Thanh Thư đương nhiên là biết chứ, vì cô là biên kịch viết ra cái kịch bản máu chó này kia mà. Đổng Thanh Thư cười hề hề, lảng tránh:

“Hồi đó cô kể tôi nghe cô muốn tìm kim chủ cho mình còn gì.”

“À phải, để tôi kể tiếp cô nghe nè.”

Đồng Tuệ Linh bà tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Đổng Thanh Thư chỉ cười phụ họa mà thôi, trong lòng cô thầm nghĩ mấy chuyện này đều là do tôi viết kia mà, tôi biết hết, biết tỏng!



Kể đã đời rồi thì Đồng Tuệ Linh mới nhớ ra Đổng Thanh Thư đang ở bên cạnh.

“À đúng rồi Đổng Thanh Thư, hôm trước cô nói với tôi muốn tìm kim chủ ôm đùi đúng không? Người ấy của tôi quan hệ rộng lắm, tôi giúp cô tìm một người tốt tốt nha.”

“Thôi thôi, cho tôi xin, tôi không cần nữa đâu.”

“Sao lại không cần. Hôm trước cô sống chết muốn tìm kim chủ để được bao dưỡng kia mà. Nói này Thanh Thư, cô đừng có ngại mấy chuyện này, giới giải trí ấy mà, chuyện tìm kim chủ bao dưỡng là chuyện bình thường ở huyện thôi.”

Đồng Tuệ Linh nói rất có lý, giới giải trí trông hào nhoáng là thế, nhưng cũng phức tạp vô cùng.

“Cô không thấy mấy nhỏ chân dài trong giới được lăng xê gần đây à? Tôi nghe người ấy của tôi kể mấy cô ả đều được bao dưỡng nên thăng tiến trong công việc hết đó.”

“Ngay cả cô cũng thăng hạng còn gì, thời gian tôi bế quan cô đóng đến hai bộ phim, nghe nói vừa rồi còn nhận vai chính trong phim của đạo diễn Tùy đúng không?”

“Bắt sóng cũng nhanh đó.”

Đồng Tuệ Linh cười ha hả, không hề quan tâm đến hình tượng của mình chút nào.

“Bởi thế nghe tôi nói đi Thanh Thư, cô phải sớm tìm một vị kim chủ làm cành cao cho mình đậu đi, làm một con phượng hoàng đu cành cao, không phải tốt hơn là chim sẻ bay đi khắp nơi kiếm ăn hay sao?”

“Thôi, tôi nghĩ tôi không hợp với việc đi đường tắt vậy đâu. Tốt nhất vẫn là bò từ từ lên đỉnh còn hơn.”

“Bò tới kiếp sau sợ cô chỉ mới bò được nửa đường thôi đó.”

Đồng Tuệ Linh tuy miệng mồm chua chát nhưng nói câu nào ra là đúng câu đó, bởi vậy mới nói sự thật thường rất đau lòng mà.

Đổng Thanh Thư nhún vai không tỏ biểu tình.