Đổng Thanh Thư thật sự không ngấm nổi cái tính nết của cậu chàng La Ý Hiên này, trong suốt quá trình cô chỉ cười giả lả chứ chẳng thèm để tâm mấy câu mỉa mai của cậu ta.
Thôi vậy, cho cậu ta muốn nói cái gì thì nói, cô không thèm quan tâm. Câu nào cậu ta nói cũng đều có ý nhắm vào cô hết, giống như hận cô từ ngàn kiếp rồi vậy. Càng tranh cãi, càng vướng phải phiền phức thôi, chẳng thay đổi được gì đâu.
Đổng Thanh Thư nhanh tay trang điểm cho La Ý Hiên, muốn mau chóng xong công việc này rồi chuồn lẹ, cô chẳng muốn phải đôi co với cái cậu diễn viên này nữa đâu, người gì đâu mà đáng ghét hết phần thiên hạ. Nói móc nói mỉa cô nãy giờ, chẳng hiểu để làm cái gì nữa.
Nếu như không nói, còn tưởng La Ý Hiên mới chính là nhân vật pháo hôi của cái kịch bản này…
Mà không lẽ nguyên chủ từng tệ bạc với người này lắm sao?
Rõ ràng cô nhớ… tình tiết hại người thì mãi tới sau này mới diễn ra kia mà. Trước đó cũng chỉ là đôi bên không thuận mắt nhau, nhưng cũng nước sông không phạm nước giếng.
Với tính cách của nhân vật chính, cho dù có bị nói mỉa mấy câu cũng không tới mức phải phản kháng tới thế. Đằng này La Ý Hiên không phải là phản kháng, đây rõ ràng là tuyên chiến trước.
Người này sao lại có máu ăn thua đủ thế không biết!
“Cô làm vội như vậy mốc hết lớp nền của tôi bây giờ! Có biết trang điểm hay không thế? Ai lại để cô vào làm, thật đúng là không có mắt nhìn mà.”
La Ý Hiên quả nhiên miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, nói câu nào cũng mang hàm ý chê bai cô.
Đổng Thanh Thư cũng chẳng để ý, tiếp tục dặm thêm một lớp phấn phủ rồi hoàn tất quá trình makeup.
“Xong rồi, cậu xem có chỗ nào không vừa ý không?”
Đổng Thanh Thư đứng nép sang một bên, chừa lại không gian cho La Ý Hiên soi gương.
La Ý Hiên cũng hơi chồm người tới tự ngắm dung nhan tuyệt sắc của mình, nói không phải ngoa, đúng là hào quang nhân vật chính nha, gương mặt ưu tú lắm, Đổng Thanh Thư rất đánh giá cao ngũ quan của người này.
Tuy nhiên mặt mũi đẹp thì đã sao, cái nết khó ưa gần chết!
La Ý Hiên chẹp miệng, rõ ràng là trong lòng ưng ý phong cách makeup của Đổng Thanh Thư thế nhưng vẫn vờ chê ỏng chê eo.
“Cô kẻ cái chân mày của tôi sắc quá, nhìn dữ gần chết đi được. Hừ, đúng là tay mơ, ai cho cô vào làm vậy hả?”
“…” Đổng Thanh Thư cũng muốn cãi lại lắm nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện giả tạo: “Nếu cậu không ưng, vậy để tôi sửa lại cho cậu.”
Đổng Thanh Thư nói rồi với tay lấy nước tẩy trang thấm vào bông, định lau mặt lại cho La Ý Hiên, ngay lập tức người kia liền quát:
“Thôi thôi được rồi, đợi cô tẩy trang rồi makeup lại chắc tôi trễ giờ mất.”
“…” Chân mày của Đổng Thanh Thư hơi nhếch cao.
Chết tiệt… tôi kẻ chân mày cho cậu cả gần một tiếng, canh tỉ lệ chuẩn chỉnh vậy mà còn chê. Mà thôi, coi như cậu là khách hàng, tôi đội cậu lên đầu được chưa?
Thấy Đổng Thanh Thư cũng không nói gì nữa, La Ý Hiên càng đắc ý, muốn nói thêm mấy câu chê trách thì đột ngột lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài thuận tay mở cửa.
“Hè lô!”
Sự xuất hiện của Đồng Tuệ Linh là ngoài dự đoán của Đổng Thanh Thư, cô sửng sốt đứng nhìn Đồng Tuệ Linh đến tay bắt mặt mừng La Ý Hiên, tuy nhiên bởi vì quen biết Đồng Tuệ Linh đủ lâu, cô đương nhiên biết người này đang giả vờ thân thiện. Đời nào Đồng Tuệ Linh lại cười cái điệu cười giả tạo như thế, rõ ràng là đang cố gượng!
Mà điều Đổng Thanh Thư sốc nhất không phải là biểu hiện của Đồng Tuệ Linh.
Điều cô sốc nhất chính là sự lật mặt đỉnh cao của nhân vật chính kia.
“Này, cậu thấy sao, thợ mới này makeup ổn chứ hả?”
Đồng Tuệ Linh cười ha hả, lại vờ như rất thân với La Ý Hiên mà vỗ vai người ta.
Nếu là ngày trước thì La Ý Hiên đã gạt tay Đồng Tuệ Linh ra rồi, dẫu sao cậu ta và Đồng Tuệ Linh cũng chẳng thân thiết gì, đã thế cậu ta còn ghét cái tính lỗ mãng của Đồng Tuệ Linh, là nghệ sỹ mà cứ hở chút là dung tục chửi thề chẳng chịu chú ý hình tượng, thật chẳng giống ai.
Nhưng mà kể từ khi Đồng Tuệ Linh có Phương thiếu ở phía sau chống lưng, La Ý Hiên cũng đối với Đồng Tuệ Linh nể mặt 8-9 phần.
Dẫu sao cũng là người của Phương thiếu, không hơi đâu cậu lại đi khiêu chiến làm gì, vuốt mặt cũng nể mũi, cậu không muốn bị trừ khử khỏi giới giải trí này đâu.
“Đổng Thanh Thư tay nghề rất tốt nha, cô nhìn xem da mặt tôi mịn màng như vậy, nhìn không ra khuyết điểm nào. Aiya mấy nay tôi thức đêm đọc kịch bản, mắt cũng có quầng thâm rồi đây.”
Đổng Thanh Thư cảm thấy sốc dữ lắm: “…” Ủa khi nãy là kẻ nào nói tôi makeup nhanh sẽ làm mốc nền? Kẻ nào nói tôi kẻ cái chân mày quá dữ?
Ai nhập cậu ta mà cậu ta đổi trắng thay đen nhanh dữ vậy, khi nãy không phải còn đang chê trách cái này cái kia không tốt hay sao?
Đồng Tuệ Linh nhìn Đổng Thanh Thư ngỡ ngàng mà không nhịn được bật cười. Đúng lúc La Ý Hiên quay sang nhìn nên cô ta đành giả lả.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi cứ tưởng Đổng Thanh Thư làm không đúng ý cậu. Nếu mà có gì không hài lòng, cậu La cứ thẳng thắn góp ý, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nhân viên thật là tốt.”