Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 55: Lệnh gia có bệnh



Đổng Thanh Thư sau khi nghĩ kĩ đã tự mình lập ra một kênh riêng chuyên dạy về cách nấu ăn cho các bà nội trợ.

Bởi vì cô không tiện lộ diện, vả lại nếu tự nhìn nhận, Đổng Thanh Thư cảm thấy mình không đủ gợi cảm, không đủ đẫy đà, không có giọng nói ngọt ngào thu hút, nếu để so với các cô nàng hotgirl dạy nấu canh kia đương nhiên sẽ không thể có chỗ đứng trong giới livestream này rồi, chi bằng cô chuyển hướng từ dạy nấu canh cho cánh mày râu chưa lập gia đình thành dạy nấu mấy món thường ngày cho các chị vợ, xem ra hợp lý hơn.

Để tránh bị phát hiện, Đổng Thanh Thư chỉ quay đúng từ cổ của mình trở xuống, che mặt, và cả dùng phần mềm chuyển giọng.

Thời gian mấy ngày đầu thật sự là ế ẩm không có người xem, Đổng Thanh Thư rầu rĩ muốn chết đi được, còn nghĩ content của mình có phải là quá chán hay không? Về phần hình ảnh đã không hot hòn họt như người ta rồi, đến nội dung cũng không được chào đón thì đúng là thảm hại.

Nhưng nào biết được vận hên tới với cô khi nào không hay, mới sang ngày thứ ba thì lượt xem đã tăng lên con số khủng rồi!

“Uầy…”

Đổng Thanh Thư như không thể tin nổi nhìn màn hình hiện lên số lượt xem nhiều đến chóng mặt, rồi lại choáng váng cả mặt mày khi thấy có người donate cho cô.

“Xin cảm ơn L.G đã donate cho mình nhé.”

Mà cô đâu có biết rằng, phú ông vừa mới donate cho cô lại là người mà cô đang ngày nhớ đêm mong kia chứ.

Sau màn hình kia, có người vừa được cảm ơn liền không nhịn được mỉm cười. Mạc Thiên Quyết đứng ở bên cạnh không ngừng cảm thán trong lòng: Ông chủ à, ngài thay đổi mất rồi!

“Thiên Quyết, cậu nói xem có phải em ấy rất đáng yêu không?”

“…”

Mạc Thiên Quyết cạn lời, không biết nên đáp trả thế nào. Y làm sao có thể khen người trong lòng của ông chủ đáng yêu được chứ.

Nhưng Mạc Thiên Quyết vô cùng sắc xảo, y hơi cúi người nhìn kỹ một chút, sau đó nói những lời mà ông chủ thích nghe.

“Tiểu thư đúng là có khiếu nấu ăn.”

Câu trả lời chẳng ăn nhập gì vào câu hỏi hết, nhưng Lệnh Thiên Từ vẫn hài lòng nở nụ cười.

Bình thường một cái nhếch môi ngài ấy cũng không thèm cho Mạc Thiên Quyết nữa, nay lại nở nụ cười nhàn nhạt bên môi thật khiến Mạc Thiên Quyết cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Dường như khi yêu vào ai cũng như thế ha? Thay đổi thành con người khác hẳn luôn ấy chứ.

Mạc Thiên Quyết âm thầm đánh giá biểu hiện của ông chủ mình, lại thấy ngài ấy suốt bao nhiêu năm qua cô đơn lẻ bóng, thôi thì tìm được người mình thích vẫn là hơn. Chỉ là người như Lệnh Thiên Từ muốn yên bình yêu đương thật khó, ngài ấy không có cảm giác an toàn với bất kỳ ai, trước giờ tính tình đa nghi cổ quái, khó ai chiều chuộng được.

Mạc Thiên Quyết hy vọng Đổng Thanh Thư kia có thể trở thành người đặc biệt trong lòng Lệnh gia, trở thành liều thuốc an thần cho ngài ấy, thay vì mỗi tháng đều phải nhờ đến bác sĩ bốc thuốc thế này.

Cúi đầu nhìn hộc bàn đang kéo ra là muôn vàn những vỉ thuốc lớn bé, Mạc Thiên Quyết không khỏi thở dài.

Lệnh gia không thích uống thuốc, nhưng bệnh tình để lâu sẽ tái phát, không thể không uống được.

“Tới giờ uống thuốc rồi, Lệnh gia.”

Mạc Thiên Quyết thành thục lấy thuốc cho Lệnh gia, nhìn những viên thuốc lớn nhỏ không đồng đều kích thước kia, Lệnh Thiên Từ liền cảm thấy bài xích.

“Không uống.”

Ngài vẫn nhìn vào màn hình laptop xem livestream nấu ăn của Đổng Thanh Thư, mấy ngày nay không trò chuyện cùng cô ấy, tâm trạng của ngài cũng trở nên không tốt.

Bởi vì điều trị bệnh cùng với chuyến công tác xa nên nửa tháng nay Lệnh gia không hề liên lạc với Đổng Thanh Thư, Mạc Thiên Quyết biết đây đều là nằm trong dự tính của Lệnh gia.

Lệnh gia không muốn để cô ấy thấy lúc ngài phát bệnh, nhưng Mạc Thiên Quyết thì nghĩ khác. Có lẽ Đổng Thanh Thư sẽ giúp được ngài ấy cũng nên, dù sao khi ở bên cạnh Đổng Thanh Thư, tâm tình của Lệnh gia rất tốt, Mạc Thiên Quyết có thể thấy rõ điều đó.

“Lệnh gia, nếu ngài không uống thuốc thì bệnh sẽ không khỏi đâu.”

Một trong số những lần hiếm hoi Mạc Thiên Quyết dám cãi lệnh đều là những khi Lệnh Thiên Từ không chịu uống thuốc đúng giờ.

Người đàn ông này được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố S, với sản nghiệp đồ sộ trong tay cùng với thế lực hùng mạnh, không ai là không kính nể ngưỡng mộ. Chỉ là ông trời có lẽ không cho ai hoàn hảo bao giờ, người như Lệnh gia, ấy thế mà lại bị bệnh.

Mắc một chứng bệnh nghiêm trọng… mỗi khi phát bệnh đều là cực hình gian khổ.

Nhìn người đàn ông này, Mạc Thiên Quyết ở trong lòng cảm thán mấy câu:

Mắc chứng tâm thần lại có thể tinh anh như vậy, quả nhiên chỉ có thể là Lệnh Thiên Từ mà thôi.



Thời gian trôi qua lâu rồi không nhận được tin nhắn của Lệnh tiên sinh, đột nhiên có một ngày đẹp trời đang trong giờ phát sóng trực tiếp Đổng Thanh Thư nhìn thấy tin nhắn của ngài ấy gửi tới, trái tim cô lại không thể nhịn được bồi hồi đập mạnh.

“Em vẫn khỏe chứ?”

“Thời gian này bận rộn nên tôi không trả lời tin nhắn em.”

Chỉ vỏn vẹn có mấy dòng tin nhắn, thế mà lại có thể khiến Đổng Thanh Thư đứng sững người trong lúc đang quay livestream.

Số bình luận tăng lên đột biến, nhiều người thắc mắc không biết vì sao đôi tay nhỏ thoăn thoắt kia dừng lại trong khi đang lột tôm nữa, không biết có phải sóng nhà chủ kênh đang bị lag rồi đúng không?

Đổng Thanh Thư sau mười mấy giây cuối cùng cũng hoàn hồn, cô nhỏ giọng xin lỗi mọi người, giả lả rằng có lẽ đường truyền kém nên mới thế, sau đó lại tiếp tục chỉ tiếp phần nấu ăn.

Thời gian đầu Lệnh tiên sinh buff lượt theo dõi cho cô, về sau thì đều dựa vào chính năng lực của cô. Kênh của Đổng Thanh Thư vừa mới tạo dựng không bao lâu liền chễm chệ ngồi trên top một lượt xem nhiều nhất của tháng.

Cô cũng vì thế mà kiếm được kha khá tiền từ việc livestream dạy nấu ăn.

Sau khi kết thúc buổi livestream này, Đổng Thanh Thư trầm ngâm ngồi nhìn điện thoại một hồi mà chẳng biết phải làm sao.

Lệnh tiên sinh sau thời gian dài mất tích tự nhiên lại liên lạc với cô, Đổng Thanh Thư cảm thấy giống như mình đang bị chơi khăm vậy. Ngài ấy lúc vui vẻ sẽ tìm đến cô, thời gian khác lại không biết đi tìm người nào đó để giải khuây rồi…

Lòng nghĩ vậy khiến tâm tình Đổng Thanh Thư tồi tệ hơn một chút. Nghĩ người đàn ông kia có những bóng hồng vây quanh, Đổng Thanh Thư có chút không cam lòng. Tuy rằng đã nói cô không dám với tới người đàn ông này, nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn tham lam muốn chiếm hữu lấy ngài làm của riêng.

“Chậc… lại nghĩ linh tinh rồi.”

Vốn định không trả lời ngài ấy như để trả đũa lại hôm trước ngài ấy biến mất không một lời nói nào, thế nhưng quẩn quanh một ngày làm việc, tâm trí Đổng Thanh Thư cứ như đi trên mây.

Cô bồn chồn cứ hay nhìn điện thoại, cũng không biết phải giải toả làm sao tâm trạng thơ thẩn này của mình nữa.

Những ngày tháng này cứ trôi qua bình yên như thế, Đổng Thanh Thư buổi sáng sẽ đến Allora làm việc, chiều tan tầm về thì nấu cơm, sẵn cho mình ăn, sẵn để livestream hướng dẫn các chị gái nội trợ vẫn còn đang bối rối với việc bếp núc.

Hôm nay lúc tan làm về cô nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom rất quen thuộc đang đậu ở gần Allora.

Vốn định lơ đi nhưng trái tim cứ không ngừng đập mạnh.

Cô nhớ rõ đây là chiếc xe người đàn ông kia thích nhất!