Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 57: Kiên nhẫn chờ đợi



Buổi phát sóng hôm nay vô cùng thuận lợi mà diễn ra, sau khi xong việc Đổng Thanh Thư cũng xử láng luôn mấy dĩa thức ăn mà cô vừa mới làm.

Trên mạng lúc này đang chia làm hai phe đấu tranh rất kịch liệt, một phe là các chị nội trợ ủng hộ những clip dạy nấu ăn vô cùng thực tế và bổ dưỡng của Đổng Thanh Thư, một bên các anh đàn ông lại cho rằng mỹ nữ dạy nấu ăn bằng gói súp có sẵn ở siêu thị sẽ tiện lợi hơn.

Hai bên tranh đấu gây war kịch liệt, kéo từ diễn đàn này sang tới diễn đàn khác.

Đổng Thanh Thư vừa ăn cơm vừa ngồi xem bình luận mà cười nắc nẻ.

Quả nhiên cô đúng là người dễ thu hút thị phi mà, đi ngược lại với số đông như vậy hỏi sao không là tâm điểm của sự chú ý. Tự lập ra một kênh dạy nấu ăn cho các chị nội trợ đối đầu cùng với dàn hotgirl chân dài kia, thật đúng là đấu tranh khắc nghiệt!

Trong lúc đang làm quần chúng ăn dưa vui vẻ thì đột nhiên cô lại lướt trúng một bình luận có tên gọi là [Tôi không cong cây thước dẻo mới cong]

Ặc… cái tên này cũng quá là đặc biệt nhỉ?

[Tôi không cong cây thước dẻo mới cong]: Này, mọi người có ai thắc mắc về danh tính của cô gái thích nấu ăn này không?

Bên dưới còn có rất nhiều người hưởng ứng đoán mò về danh tính của cô.

Đổng Thanh Thư giật thót, gì vậy trời, tự dưng lại đòi hỏi danh tính?

Chẳng may xui xẻo bị phanh phui ra danh tính thật sự, có khi lại càng ăn phốt thật to.

Chuyện lần trước tới nay đã lắng xuống được một ít rồi, top1 hotsearch lần này không còn dành cho cô nữa, mà là dành cho La Ý Hiên với những tấm ảnh đẹp trong tạp chí số mới nhất.

Nghĩ vẩn nghĩ vơ một hồi liền cảm thấy lo sợ, cô không đọc bình luận nữa, trực tiếp tắt máy.

Mắt không thấy tim không đau, chỉ cần là không nhìn thấy thì sẽ tưởng như mọi chuyện đang êm đềm không có sóng gió.

Cơm nước cũng vừa xong xuôi, Đổng Thanh Thư dọn dẹp lại một chút sau đó cũng về phòng tắm rửa rồi ngồi suy nghĩ tiếp content sắp tới.

Bởi vì sáng tạo nội dung trên mạng mấy nay đang là xu hướng kiếm ra được tiền, Đổng Thanh Thư ngoài nấu ăn ra cũng muốn tìm thêm một ít thứ thú vị tạo độ hot cho kênh, cô cắn bút ngồi trên bàn suy nghĩ mãi, đến khi xong việc cũng là gần nửa đêm.

Lại nghĩ tới lời nói của Mạc Thiên Quyết lúc chiều, cuối cùng Đổng Thanh Thư cầm điện thoại lên, tìm tới hộp thư thoại, tiến thẳng vào tin nhắn của Lệnh tiên sinh.

Tin nhắn cuối cùng là của ngài ấy gửi tới… cô không trả lời.

Không biết nếu bây giờ trả lời ngài ấy, ngài ấy có nổi giận với cô không nhỉ?

Đổng Thanh Thư ngẫm nghĩ, lòng bồn chồn hồi lâu. Nhưng rồi cô vẫn không nhịn được nhắn cho ngài ấy một tin:

“Ngài ngủ chưa?”

Tin nhắn đã gửi đi qua mười phút rồi mà trái tim của Đổng Thanh Thư vẫn chưa yên tĩnh nổi. Nhưng cô cũng cảm thấy đủ thất vọng vì phải chờ đợi rồi nên đành tắt điện thoại.

Đúng lúc mới vừa quay đầu muốn lên giường nằm ngủ thì lần nữa điện thoại lại sáng đèn, lần này là cuộc gọi đến!

Trái tim của Đổng Thanh Thư đập thật nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy, lúc nhìn thấy người gọi đến là Lệnh Thiên Từ, cô mừng đến phát điên!

Thế nhưng vì không muốn mất mặt trước người đàn ông kia, cô giả vờ trấn tĩnh, đợi tới hồi chuông thứ tư mới bắt máy.

“Cưng à.”

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông kia làm tim cô mềm nhũn, Đổng Thanh Thư ngồi trên giường ôm điện thoại không biết phải đáp lại làm sao.

Cưng à?

Gọi ngọt thế sao?

“Tôi- tôi nghe đây.”

Đã lâu rồi không được nghe giọng nói của Lệnh Thiên Từ, Đổng Thanh Thư thật nhớ nhung làm sao…

Chỉ là cô cũng không biết phải làm gì ngay lúc này nữa, lần đầu tiên cô yêu thích một người, cũng không biết phải làm sao mới phải.

Vả lại người đàn ông này khó nắm bắt như vậy, nếu như cô muốn dũng cảm theo đuổi ngài cũng thật khó. Với lại, người ta là ai chứ, nào phải người bình thường mà cô muốn theo đuổi là theo đuổi được đâu.

Đổng Thanh Thư nghĩ thế rồi lại rầu rĩ, sau đó liền nghe Lệnh Thiên Từ nói với chất giọng khàn đặc:

“Em còn chưa ngủ sao?”

“Tôi vẫn chưa...”

Nghe ra được người đàn ông kia mệt mỏi, cô cũng băn khoăn hồi lâu mới dám hỏi:

“Ngài không khỏe à?”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một chút, sau khi ra hiệu với bác sĩ tiêm thuốc xong rồi thì ra ngoài đi, mắt thấy vị bác sĩ thận trọng đóng chặt lại cánh cửa, ngài mới thấp giọng đáp lại trong sự chờ mong của Đổng Thanh Thư:

“Không sao, tôi vẫn khỏe.”

“Nhưng em thì thế nào rồi, gần đây vẫn tốt chứ.”

Đổng Thanh Thư nghe hỏi thăm thì có chút buồn bực, cô thì làm sao tốt cho được, tâm trí đều đặt ở nơi ngài ấy rồi.

Nhưng Đổng Thanh Thư mạnh miệng vẫn cứ nói:

“Tôi vẫn tốt, ngài không cần phải lo cho tôi đâu.”

Giọng điều trách hờn này của cô khiến Lệnh Thiên Từ không nhịn được khẽ cười, trái tim người đàn ông nọ như có móng tay mèo quào qua vậy, ngứa ngáy vô cùng, nếu như lúc này có thể đến gặp Đổng Thanh Thư một chút, hẳn là ngài sẽ véo cái má tròn tròn đầy đặn thịt của cô, hôn cô một cái cho đỡ nhớ.

Thế nhưng dẫu biết là Đổng Thanh Thư đang hờn dỗi, Lệnh gia lần này lại không dỗ cô chút nào.

Ngài vẫn còn đang điều trị, sau vài ngày nữa mới khỏi bệnh, lúc đó là có thể gặp Đổng Thanh Thư rồi, cũng không vội. Với cả thời gian tới Đổng Thanh Thư hẳn là bận rộn không ít, chẳng bao lâu nữa cô sẽ tự tìm tới ngài ngay thôi.

Chút kiên nhẫn này đối với ngài không là gì cả.